Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 97-3: Đánh huyền lăng phong (3)




Bọn họ rốt cuộc cũng không biết chạy hết bao nhiêu thời gian , đến lúc sau khi bọn họ rốt cuộc cũng dừng lại thì Đồng Nhạc Nhạc và Tiểu Quế Tử cũng đã miệt lả người mà thở hổn hà hổn hển

"A.. được... rồi , được rồi. Chúng ta đã chạy rất xa hắn không đuổi kịp chúng ta đâu"

Đồng Nhạc Nhạc vừa thở hổn hển vừa mở miệng nói .

Phải biết rằng dáng người nàng nhỏ nhắn, so ra kém Tiểu Quế Tử chân dài rất nhiều. Nên chạy thời gian dài như vậy nàng đã không còn hơi sức nữa .

Tiểu Quế Tử thấy vậy vừa thở vừa nói

"Được không...chạy....không..chạy nữa"

Tiểu Quế Tử rõ ràng cũng đã chạy miệt đang ngồi bệt mà thở phì phò.

Mà trên gương mặt đang đỏ rực kia có vài phần lo lắng .

"Tiểu Nhạc Tử ngươi nói xem, chúng ta đã đánh Thập Tam vương gia, giờ nên làm cái gì đây? Ẩu đả người trong hoàng tộc chính là liên lụy đến cửu tộc "

"A nghiệm trọng như vậy sao?"

Nghe được Tiểu Quế Tử nói như thế Đồng Nhạc Nhạc cũng luống cuống .

Dù sao chính nàng cũng sợ chết a.

Nhưng khi thấy so sánh với nàng thì vẻ mặt Tiểu Quế Tử càng căng thẳng sợ hãi hơn, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết Tiểu Quế Tử là đang lo lắng tai họa liên lụy tới thân nhân của mình, nàng liền mở miệng an ủi

"Tiểu Quế Tử không cần hoảng sợ, không có việc gì đâu. Vừa rồi chúng ta dùng bao che đầu Thập Tam vương gia nên hắn căng bản là không biết ai đánh hắn đâu! Cho nên coi như hắn muốn tìm người tính sổ cũng không biết được là ai, cho nên ngươi hãy an tâm đi "

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc nguyên trong lòng Tiểu Quế Tử đang băn khoăn bất an , rốt cuộc tâm tình cũng được thả lỏng

"Đúng vậy Tiểu Nhạc Tử ngươi nói những lời này không sai , Thập Tam vương gia căn bản không biết ai đánh hắn cho nên chúng ta không có viêc gì ... không có việc gì haaaaa"

Tiểu Quế Tử mở miệng tự an ủi bản thân chỉ là trên gương mặt đang cười so với khóc càng khó coi hơn.

Có điều Đồng Nhạc Nhạc cũng không có vạch trần chỉ cùng Tiểu Quế Tử cười khúc khích.

Chỉ mong chuyện này sẽ không thật sự bị cái tên .. Hỗn thế tiểu ma vương kia điều tra ra được .

.....

Cùng lúc đó ở bên kia.

"Vương gia người không sao chứ ?"

"Người đâu, mau đi vào trong cung truyền ngự y nhanh. Vương gia bị người ta đánh "

"Dạ"

Cùng với tên thái giám thiết thân Tiểu Kính Tử của huyền lăng phong đang nói lo lắng , đám thị vệ vội vã đây, ai rút đao thì rút đao, ai đỡ thì Vương gia dậy , ai truyền ngự y cũng truyền ngự , tất cả vội vã đến rối rít chân tay .

huyền lăng phong được mọi người nâng lên, vào lúc cái bao tải trên đầu được rút ra, chỉ thấy toàn thân không một chỗ nào là không đau

"A... Đau quá các ngươi nhẹ một chút coi"

"Dạ..dạ..dạ nô tài sẽ cẩn thận"

Nghe được lời huyền lăng phong nói, tên thái giám thiết thân liền một mực cung kích mở miệng nói càng thêm dè dặt nang chủ nhân của mình lên .

Mới vừa rồi còn nhìn thấy chủ tử còn tốt lành mà hiện giờ trên người chỗ xanh chỗ tím, không kiếm được chỗ nào là lành lặn, càng khiến cho trên gương mặt nhỏ nhắn của tiểu thái giám không khỏi đau lòng.

"Vương gia ngài có nhìn rõ vừa rồi là ai đánh ngài không ? Nhìn những viêt thương trên người của ngài nô tài nhìn càng thêm đau lòng..."

Trên mặt của tên thái giám càng biểu lộ ra dáng vẻ đau lòng .

Giống như những tổn thương này là đánh trên người hắn vậy.

Có điều nếu hắn không nói những lời này thì còn đỡ. Nay vừa nói xong, huyền lăng phong liền nổi trận lôi đình liền ngay cả trong lòng muốn giết người cũng có.

Hắn liền lập tức mở miệng rít gào lên

"Nếu như bổn vương biết là ai đánh thì bổn vương có thể còn đứng ở chỗ này sao ? Người đâu , mau chóng điều tra thật tốt cho bổn vương, rốt cuộc là ai ăn gan hùm mặt gấu mà ngay cả bổn vương cũng dám đánh"

Sinh sống mười bảy năm trời chỉ có hắn đánh người khác. Còn như hiện nay lại bị người ta đánh, cục tức này khiến cho hắn như thế nào nuốt trôi được

Nếu như hắn điều tra ra được ai đánh hắn, khẳng định phải cắt tên kia ra thành tám khối thì hắn mới phát tiết ra được bi phẫn trong lòng.

Trong lòng huyền lăng phong đang vô cùng tức giận . Cuối cùng, trong đầu cũng không khỏi hồi tưởng lại chuyện vừa rồi .

Mặc dù hắn không thấy rõ là ai đánh hắn chỉ là những quyền cước kia đánh trên người hắn thì hắn cũng biết đánh hắn tổng cộng có hai người!

Hơn nữa cuối cùng trong đó có một người biết được thân phận hắn, còn hô lớn một tiếng .

"tiểu nhạc tử"

Đây là cái tên trong số người đánh hắn , nếu như bị hắn điều tra ra hắn nhất định sẽ không buông tha .

Nghĩ đến đây huyền lăng phong cắn chặt răng trong ánh mắt lộ ra hung ác.

......

Cùng lúc đó bên kia.

"Lão bản, cho hỏi thâm một chút . Rốt cuộc là ai đem cầm cái vòng tay này ở đây vậy?"

Người nam nhân mở miệng nói giọng điêu nhẹ nhàng miền mỏng.

Nghe được lời nam nhân nói chưởng quỹ hiệu cầm đồ liền ngẩng đầu nhìn lên

Khi nhìn thấy một nam nhân mặc bạch y sang trọng đang đứng ở trước quầy , trên mặt không khỏi sửng sốt . Ngay sau đó, trong ánh mắt lão không khỏi xuất hiện một tia kinh ngạc.

Chỉ khẽ thở dài trong lòng, lão không khỏi thầm nghĩ. Không hổ là dưới chân thiên tử nam nhân có tướng mạo xuất sắc không phải ít. Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn . C.ung Q.uảng H.ằng đã ko xin phép khi copy lai chẳng ghi nguồn

Mới sáng sớm đã có một thiếu niên tuấn tú như ngọc đến đây!

Mặc dù, thiếu niên, sớm tới đây chỉ mặc một quần áo vải gai thô, nhưng lại vẫn không che dấu nổi linh khí của hắn hắn từ lúc sinh ra, phảng phất tiên đồng hạ phàm, đẹp mắt không thôi!

Mà nam nhân mặc bạch y sang trọng trước mặt này, dáng vẻ cũng rất tuyệt!

Ngừi mặc một bộ trường sam trắng như tuyết , lưng thắt đai Yêu Đái viền vàng.

Bên hông treo một khối Dương Chi Ngọc Bội thượng đẳng, vừa nhìn liền biết là giá trị liên thành!Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn . C.ung Q.uảng H.ằng đã ko xin phép khi copy lai chẳng ghi nguồn

Còn trên gương mặt tuấn tú kia, đường nét khôi ngô đẹp đẽ, môi đỏ mọng có hơi nhếch lên, gây ra cho người ta một loại cảm giác cao quý thanh lịch! Làm cho người ta đã gặp qua là không quên được!

Trong lòng thán phục không thôi, nhưng sau một khắc chưỡng quỹ hiệu cầm đồ dường như nghĩ ra được điều gì đó đôi mắt liền sáng lên. Rốt cuộc cũng nhớ ra thân phận thật sự của nam nhân đứng trước mặt lão.

Mà nam nhân tuấn tú trước mặt này không phải ai khác , chính là thần tử mà đương kim hoàng thượng tín nhiệm nhất và cũng là đại nhân vật mà các tiểu thư theo đuổi nhất Lan Lăng Vương .

Nghĩ đến đây chưởng quỹ liền lập tức ra tiếp đón nam nhân bạch y đi tới trước người . Lão quỳ gối thỉnh an

"Thì ra là Lan Lăng Vương ! Thảo dân xin thỉnh an Lan Lăng Vương "

Nói tới đây chưởng quỹ hiệu cầm đồ liền định kêu người chuẩn bị trà nước và các thứ điểm tâm linh tinh để chiêu đãi khách quý . Nhưng lão cũng không dự đoán được nam nhân trước mắt đưa tay cản lại.

"Lão bản không cần khách khí, ngươi chỉ cần cho bổn vương biết ai đã bán vòng tay này "

Người nam nhân mở miệng nói trên mặt không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc .Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn . C.ung Q.uảng H.ằng đã ko xin phép khi copy lai chẳng ghi nguồn

Chưởng quỹ hiệu cầm đồ nghe vậy liền nhìn về cái vòng tay đang được người nam nhân cầm trên tay, trên mặt không khỏi sửng sốt .

Bởi vì lão còn nhớ cái vòng tay này, chính là một buổi sáng kia có một thiếu niên tuấn tú đem đến đây cầm.

Mặc dù cái vòng tay này không có văn thư . Nhưng mà đối với lão đã khai trương hiệu cầm đồ nhiều năm như vậy thì những chuyện lặt vật này sẽ xử lí dễ như trở bàn tay.

Vì vậy hắn liền cho người đi làm giả văn thư sau đó mang sang điếm bán vật quí báu của hiệu cầm đồ bên cạnh . Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn . C.ung Q.uảng H.ằng đã ko xin phép khi copy lai chẳng ghi nguồn

Phải biêt rằng hiệu cầm đồ này do lão mở cùng Trân Phẩm Điếm bên kia là chung vốn . Cứ mỗi lần có vật phẩm nào tốt thì trước tiên sẽ bán ở bên cạnh.

Mà hiện giờ này lão nhìn thấy cái vòng tay mà Lan Lăng Vương đang cầm trên tay, đúng là cái do lão mới chuyển sang bên cạnh bán , trong lòng chưởng quỹ hiệu cầm đồ không khỏi động tâm.

Dù sao, nhìn vòng tay này là biết giá trị liên thành, có nói là cống phẩm cũng không quá đáng.

Chẳng lẽ vòng tay này có lai lịch lớn nên mới dẫn động tới Lan Lăng Vương ?