Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 87-2: Tham ăn dẫn đến họa (2)




Trong lòng nghi hoặc không thôi, sau một khắc (15’), Đồng Nhạc Nhạc giống như là nghĩ đến cái gì, bỗng giật mình, lập tức xoay người, nhìn về nam nhân phía sau.

Chỉ thấy nam nhân kia đang ngủ say, thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía.

Hiện tại, không phải lúc nàng suy nghĩ nhiều chuyện khác, nàng bây giờ, quan trọng nhất là trước tiên trốn xa nơi này, không nên kinh động bất luận kẻ nào, đặc biệt là nam nhân phía sau nàng. . .

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đứng lên, tính toán nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Ai biết, khi hai chân của nàng mới đặt trên mặt đất thì lập tức mềm nhũn.

Phảng phất như khí lực trên người trong nháy mắt như không còn.

Kết quả là, bi kịch xảy ra!

Thân thể mềm mại như không có xương, ngã lộn nhào về phía trước.

Mắt thấy chính mình sẽ được đất mẹ thân yêu nhiệt tình ôm, sợ đến mức hai mắt Đồng Nhạc Nhạc nhắm chặt. . .

Chỉ thiếu suýt nữa nàng đã hô toáng lên.

Tuy nhiên, trong lúc... ngàn cân treo sợi tóc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân hình căng thẳng. Nhờ có một lực lượng kéo lại, thân thể vốn đang ngã ra phía trước, thì nàng lại bật ngửa té ra đằng sau…

Chuyện phát sinh đột ngột, làm cho người ta trở tay không kịp.

Đồng Nhạc Nhạc đầu óc trống rỗng, như tiến vào trạng thái mê mang!

Chỉ cảm thấy thân thể đổ xuống phía sau, lập tức, cả người liền ngã vào mặt trên chiếc giường lớn mềm mại.

Còn không để cho nàng suy nghĩ nhiều, trước mắt nàng tối lại, cả người bị một nam nhân gắt gao giữ chặt ở dưới thân. . .

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, khi nhìn rõ người áp chế trên mình, cả người lần nữa 'Ầm ' một tiếng, ở trong lòng lại rung động!

Mày kiếm rậm đến tóc mai, huyết mâu thâm thúy, sống mũi cao ngất, bạc môi mím lại, mỗi một chỗ đều được phối hợp hoàn mỹ.

Nam nhân tuấn tú như thế, không phải ai khác, đúng là người mới vừa rồi vẫn còn đang ngủ say Huyền Lăng Thương! ! !

Trong lòng rung động, Đồng Nhạc Nhạc đôi mắt trợn tròn, trong mắt lộ vẻ không dám tin.

Bởi vì nàng căn bản không dám tưởng tượng , Huyền Lăng Thương sẽ tỉnh lại. Hơn nữa hiện tại, hắn hắn hắn hắn còn đè trên người nàng! ?

Quan trọng nhất là, trên người nàng hiện giờ, chínhlà không mặc quần áo a. . .

A a a a a a a a a a a. . .

Nàng muốn điên rồi! ! ! !

Đồng Nhạc Nhạc không ngừng ở trong lòng rít gào, một cơn ngượng ngùng chạy thẳng tắp từ dưới chân lên đỉnh đầu, trên đầu chỉ còn thiếu nước bốc khói nữa thôi.

Trời ạ!

Sinh sống hai mươi ba năm, cứ như vậy xích lõa bị nam nhân đặt dưới thân, nàng cho tới bây giờ cũng không có thử qua a!

Hiện tại, nàng ngoại trừ ngượng ngùng, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào, không bao giờ... ra ngoài nữa .

Nhưng mà, điều kiện trước tiên là, nàng có thể trốn ra khỏi sự kiềm giữ của nam nhân này. . .

Trong lòng ảo não ngượng ngùng vô cùng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ biết ngây ngốc nhìn thấy nam nhân trên người nàng, trong nhất thời, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc ngây ngốc cả người, giờ phút này, trong lòng Huyền Lăng Thương lại tràn đầy rung động và không dám tin!

Đây đã là lần thứ ba !

Thiếu nữ thần bí mà tuyệt sắc này, lại có thể tránh thoát tầng tầng lớp lớp thị vệ bên ngoài, không kinh động bất luận kẻ nào mà lẻn vào. . .

Hơn nữa, quan trọng nhất là, mỗi một lần thiếu nữ này xuất hiện, đều là thân thể xích lõa ở trong phòng ngủ của hắn, đây, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ?

Vấn đề này, Huyền Lăng Thương nghĩ tới vô số lần.

Chỉ cảm thấy, thiếu nữ này, không phải người có võ công cao cường, nhưng lại mang theo chút cổ quái.

Hay là yêu tinh đột ngột xuất hiện !

Yêu tinh sao? !

Nghĩ tới đây, huyết mâu thâm thúy kín đáo của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe sáng, ánh mắt gắt gao nhìn vào thiếu nữ bị hắn chế trụ dưới thân.

Giờ phút này trong phòng ngủ không đốt đèn, chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu sáng, xuyên thấu qua khung cửa sổ chạm trổ kia mà êm dịu chiếu vào, vừa lúc rơi trên người nữ nhân này.

Chỉ thấy nữ tử dưới thân, làn da tựa như mỡ đông, vô cùng mịn màng.

Hàng mi cong vút, mắt ngọc mày ngài, thanh cao thoát tục, làn da trắng mịn như bơ, đẹp như tiên nữ!

Thu hút ánh mắt người khác nhất, chính là một dấu ấn đỏ tươi trên trán kia!

Phảng phất như Hỏa Diễm thiêu đốt, lại phảng phất như ngàn vạn tiên huyết (máu tươi ) gắn kết mà thành. Ở trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, nó làm tăng thêm vài phần tôn quý và quyến rũ!

Nếu như nói, nữ nhân này, thật sự là yêu tinh như mọi người nói, cũng chẳng có gì lạ!

Dù sao, nữ nhân này, thật sự rất đẹp, rất thần bí!

Trên người nàng, phảng phất như giấu rất nhiều bí mật không muốn ai biết.

Nếu như là thế, càng làm hắn hiếu kì, khiến cho hắn muốn đi tìm tòi nghiên cứu thật tốt. . .

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương huyết mâu lóe lên, lập tức bạc môi hé mở, mở miệng nói.

"Nữ nhân, ngươi rốt cuộc là ai!?"

Nam nhân mở miệng, tiếng nói trầm thấp... trong ban đêm hoàn toàn yên tĩnh này thanh âm càng thêm rõ ràng, cảm tính.

Nghe vậy, nguyên bản Đồng Nhạc Nhạc đang ngây ngốc, lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

Nàng nhớ lại chính mình hiện tại thân thể xích lõa bị nam nhân đặt dưới thân, chuyện tình ngượng ngùng như thế, khiến cho nàng chỉ còn thiếu nước không có ngất đi.

Vì vậy, trong lúc tinh thần phục hồi lần nữa, Đồng Nhạc Nhạc cũng không có trả lời vấn đề của Huyền Lăng Thương, chỉ là vươn lên đôi tay trắng như tuyết, tính đẩy nam nhân đang áp chế trên người nàng ra.

Bất đắc dĩ, cho dù nàng dùng sức cỡ nào, nam nhân áp chế trên người nàng thật giống như một tòa núi cao lù lù bất động, khiến cho nàng không thể tránh được.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bối rối vô cùng, ánh mắt nhìn về phía nam nhân, lại căng thẳng, ngượng ngùng bất an.

"Ngươi, ngươi trước đứng lên!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bởi vì quá căng thẳng, lời nói ra, cũng có chút lắp ba lắp bắp .

Trên mặt, càng không che dấu ngượng ngùng chút nào.

Cũng không biết, bộ dáng điềm đạm đáng yêu này của nàng, rơi vào trong mắt nam nhân, là cỡ nào động lòng người!

Chỉ thấy nữ nhân ở dưới, gương mặt xinh xắn, tuyệt sắc.

Động lòng người nhất, là giờ phút này trên mặt nàng còn hiện lên một tia bối rối, lo lắng, bất an.

Hơn nữa trên mặt bối rối, đôi mắt long lanh, khiến cho khi nhìn qua nàng, phảng phất giống như một con cừu non lạc giữa một bầy sói, vô cùng tội nghiệp đau khổ …

Huyền Lăng Thương tự nhận đã nhìn qua vô số nữ nhân, cho dù là thuần khiết, quyến rũ, đoan trang, mỗi loại đều thấy qua.

Chỉ là, chưa từng có một nữ nhân nào, có thể vào được mắt của hắn!

Tuy nhiên, nữ nhân trước mắt này, lại là ngoại lệ!

Nữ nhân trước mắt, hoàn mỹ tinh xảo, đẹp đến làm cho người ta nghẹt thở!

Vầng trán quyến rũ, bẩm sinh, xinh đẹp mỵ hoặc. . .

Chỉ là, nữ nhân này có một đôi mắt ngập nước, lại như dòng nước suối trong sạch giữa thế gian tối tăm, có thể rửa đi mọi thứ ô uế trên thế gian…

Một thân quyến rũ, thuần khiết như thế.

Giống như yêu, càng giống như tiên. . .

Cũng khiến cho Huyền Lăng Thương khi nhìn vào, trong lòng không khỏi hung hăng rung động một cái...