Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 39: Đặt tên




Từ sau khi biến thành một con Phượng Hoàng Điêu , Đồng Nhạc Nhạc liền phát giác thính lực của mình so với trước đây càng nhạy cảm hơn !

Vành tai nhẹ nhàng rung rung, Đồng Nhạc Nhạc liền không khỏi quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra .

Chỉ thấy sóng nước lăn tăn, tạo nên muôn vàn đóa hoa .

Từ giữa đám hoa sen kia, dần dần, xuất hiện một con thuyền nhỏ.

- Hơ! ? Thuyền nhỏ! ? Làm thế nào nơi này lại có thuyền nhỏ! ?

Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghi hoặc , con ngươi đen láy kia tràn ngập ngờ vực nhìn kĩ về hướng chiếc thuyền nhỏ kia . . .

Cùng với chiếc thuyền nhỏ kia càng lúc càng tới gần, những chiếc lá sen che chắn tầm mắt của nàng cũng từ từ rẽ ra hai bên .

Một nam nhân tuấn tú như thần liền từ từ xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng. . .

Đầu đội mũ vàng, mặt như hồng ngọc, dáng người rắn rỏi, sang trọng tự nhiên!

Nam nhân mặc dù mặc một bộ long bào ánh vàng lấp lánh , nhưng giờ phút này, khi xuất hiện ở chốn trời nước trong xanh này, lại lộ ra một loại cảm giác hơn đời mà lẻ loi !

Sang trọng, tuấn tú như tiên giáng trần mà lại lạnh lùng khắc nghiệt. Tổ hợp những mâu thuẫn rõ ràng như vậy , khi tập hợp trên người nam nhân thì lại phảng phất là điều đương nhiên. . .

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhìn đến đờ người ra .

Đôi mắt đen lúng liếng kia , càng là nhìn đến cũng không hề chớp mắt.

Toàn thân vẫn duy trì tư thế nằm dang tay chân , chỉ cái đầu là quay theo thuyền . Bộ dạng đó vừa là dễ thương, lại là thấy tức cười!

Cũng khiến cho Huyền Lăng Thương một mình chèo thuyền vào đây nhìn thấy mà phì cười không thôi.

Vầng trán vốn đang nhăn tít, sau khi nhìn thấy Tiểu quỷ lông xù nằm ở trên phiến lá sen liền lập tức giãn ra . . .

Thì ra, nó ở chỗ này. . .

May là, nó không hề rời khỏi hoàng cung!

Trong lòng Huyền Lăng Thương thở phào nhẹ nhõm, lập tức hắn càng cẩn thận lái chiếc thuyền nhỏ, chậm rãi bơi về hướng tới chỗ Đồng Nhạc Nhạc .

Mặt nước không giữ lại vết tích . Đến lúc Đồng Nhạc Nhạc phục hồi tinh thần lại thì cả thân thể đã bị Huyền Lăng Thương ôm vào trong lòng.

Hành động của nam nhân rất dịu dàng mà dè dặt.

Phảng phất, như đang che chở vật gì quí giá nhất . . .

Chóp mũi chỉ cảm thấy được ở trên người nam nhân có một mùi Long Tiên Hương thoang thoảng dễ ngửi như vậy , thật quả là làm cho người ta tràn đầy cảm giác an toàn. . .

Thật giống như, cho dù bầu trời sụp đổ xuống thì cũng đã có nam nhân này, hắn sẽ che gió che mưa cho nàng . . .

Cảm giác như thế, thật tốt!

Cũng khiến cho Đồng Nhạc Nhạc cực kì ỷ lại!

Cả người nàng rúc thật sâu vào trong lòng nam nhân, thì Đồng Nhạc Nhạc càng là kìm lòng không đậu mà dũi dũi cái đầu nhỏ lông xù kia vào lòng bàn tay nam nhân.

Bởi vì, nàng thích nam nhân lấy tay vuốt ve bộ lông của mình . . .

Chứng kiến hành động của tiểu điêu nhi ở trong lòng , trên mặt Huyền Lăng Thương thoáng qua một vẻ dịu dàng .

Lập tức, tựa như Đồng Nhạc Nhạc mong muốn, bàn tay thon thả kia từ từ giơ lên, nhẹ nhàng vỗ về Tiểu quỷ trong lòng .

Chỉ cảm thấy, Tiểu quỷ trong lòng là nhỏ như vậy, mềm như vậy , ấm áp như vậy .

Bộ lông càng là cực kì mềm mại . Khi sờ vào, liền càng cảm thấy cực kì thoải mái .

Đặc biệt thấy tiểu điêu nhi trong lòng, khi được chính mình nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa thì đôi con ngươi đen láy từ từ khép lại, vẻ mặt đúng là hưởng thụ , càng là thu được cảm tình của Huyền Lăng Thương.

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương không nhịn được ha hả cười một tiếng.

"Ngươi Tiểu quỷ này. . ."

Nam nhân mở miệng, vẻ sủng nịch trong giọng nói không che dấu chút nào.

Gương mặt tràn đầy sung sướng vui vẻ kia, so với dáng vẻ lạnh lùng âm u tựa Diêm La vừa rồi kia thì đúng là một trời một vực!

Đối với chuyện vừa rồi , Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là không biết.

Giờ phút này, khi nghe được những lời nam nhân đã nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là vô cùng thoải mái nằm ở trong lòng nam nhân , sung sướng hưởng thụ cảm giác được mỹ nam hầu hạ.

Nhìn thấy bộ dạng tràn đầy thoải mái kia của Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Thương dường như sau một khắc chợt nghĩ ra cái gì. Bạc môi hé mở, hắn mở miệng nói.

"Tiểu quỷ, Tiểu quỷ, trẫm cũng không thể cứ gọi ngươi là Tiểu quỷ mãi được! ?"

Nghe được Huyền Lăng Thương nói ra lời này, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mở mắt nhung ra, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương đúng là mang theo ý dò hỏi .

Thấy tiểu điêu nhi trong lòng đang ngước đôi mắt đen lúng liếng nhìn mình, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, lập tức, bạc môi lại mở ra lần nữa .

"Trẫm, đặt cho ngươi một cái tên nhé ! ?"