Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 372: Đại kết cục (nhị)




Hơn nữa, Mạc Tiêu Diêu là cố ý sử dụng nội lực, khiến cho giọng nói hắn truyền đến từ bốn phương tám hướng, khiến Độc Cô Ngạo Phong không phân biệt được phương hướng của hắn.

Không nhìn thấy bóng người nào, Độc Cô Ngạo Phong cau mày.

"Chết tiệt!"

Cái tên Mạc Tiêu Diêu này, lại sử dụng cách đánh lừa!

Ngay cả nữ nhân của Độc Cô Ngạo Phong hắn cũng dám cướp đi! Cho dù trên trời hay dưới đất, hắn nhất định phải lôi ra giáo chủ tà giáo này, đồng thời san bằng tà giáo của hắn.

. . .

Khinh công của Mạc Tiêu Diêu làm Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy bốn phía toàn cảnh vật đang không ngừng nhanh chóng trôi về phía sau.

Cũng không biết qua bao lau rồi, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy bọn họ xuyên qua một rừng cây, sau đó chạy tới đỉnh một ngọn núi cao.

Sau khi đợi Cố Duy Nhất phục hồi tinh thần thì trời cũng đã tối .

Bốn phía hoàn toàn tối om, bọn họ đang ở trong một tòa núi cao.

Chỉ thấy quả núi này, đỉnh núi cao chót vót, người ở rất thưa thớt. Bốn phía đều là dãy núi liên miên không ngừng. Cách đó không xa, còn thỉnh thoảng truyền đến từng đợt tiếng động vật tru lên làm người ta sởn gai ốc. . .

Nghe vậy, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy sợ hết hồn hết vía, lo lắng đề phòng.

Có lẽ là nhận thấy được Cố Duy Nhất sợ hãi, Mạc Tiêu Diêu hai tay ôm Cố Duy Nhất , không khỏi căng thẳng.

"Duy Nhất đừng sợ, có ta ở đây rồi!"

"Ừ."

Nghe được Mạc Tiêu Diêu nói lời này, Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.

Sau một khắc, chỉ thấy Mạc Tiêu Diêu đột nhiên ngừng lại tại một chỗ rừng rậm.

Đêm đã giáng xuống, bốn phía hoàn toàn âm u. Chỉ có vầng trăng sáng lơ lửng giữa trời, ánh trăng trong trẻo lành lạnh kia nhẹ nhàng chiếu xuống. Xuyên thấu qua cành lá um tùm kia, là những tia sáng yếu ớt của các vì sao.

Trông thấy đen thui như vậy, trong lòng Cố Duy Nhất bất an.

Lại thấy Mạc Tiêu Diêu ôm nàng, đi tới một chỗ vách núi phía trước.

Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc.

"Mạc Đại ca! ?"

Cố Duy Nhất mở miệng, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mạc Tiêu Diêu.

Mạc Tiêu Diêu thấy vậy, trong lòng biết trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc, lại cong môi nhẹ nhàng cười một tiếng, lập tức Mạc Tiêu Diêu đưa tay nhấn một chỗ trên vách núi.

Chỉ thấy, chỗ Mạc Tiêu Diêu ấn, chính là một núm lồi ra trông như bình thường. Lúc hắn nhẹ nhàng ấn một cái, chỗ lồi kia liền lập tức lõm đi vào.

Cùng với chỗ lồi kia lõm đi xuống, Cố Duy Nhất chỉ thấy trước mặt họ là vách núi đột nhiên chậm rãi tách ra hai bên.

Cùng với tiếng 'kèn kẹt' của vách núi và mặt đất ma sát, một bậc thang nhỏ hẹp hiện ra trong tầm mặt của Cố Duy Nhất.

Chỉ thấy được bậc thang nhỏ hẹp, ước chừng chỉ rộng một thước, kéo dài xuống dưới không thấy được phía cuối bậc thang!

Hơn nữa hai bên bậc thang, mỗi bên cách mười bước chân, đều đốt đèn, làm bên trong thang thấy được rõ ràng

Nhìn thấy tình hình bên trong, đôi mắt màu đồng của Cố Duy Nhất không khỏi trợn lên một cái.

Cái này thật đúng là hấp dẫn không nói nên lời!

Không nghĩ tới, chỗ này nhìn qua là vách núi dựng đứng, bên trong lại là khoảng trống!

Cũng khó trách người trên giang hồ, làm thế nào cũng không tìm được chỗ của tà giáo.

Dù sao, ai sẽ nghĩ tới, chỗ mà tà giáo đóng, chính là ở vùng núi cao thưa người này.

Hơn nữa nếu muốn đi vào nơi này, còn phải mở cơ quan nữa. Sợ rằng nếu không phải tà người của tà giáo, người bên ngoài làm sao tìm được! ?

Như vậy cũng chứng minh rằng nếu Độc Cô Ngạo Phong muốn tìm nàng cũng không thể .

Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi thắt lại một cái.

Cảm giác được trong lòng khác thường, khiến Cố Duy Nhất vô cùng ảo não.

Cố Duy Nhất a Cố Duy Nhất, ngươi thật sự rất mâu thuẫn !

Độc Cô Ngạo Phong đối với ngươi như vậy , ngươi không phải tính toán đời này cũng cần nhìn thấy hắn sao! ? Tại sao hiện tại sau khi nghĩ đến hắn không tìm được, thì ngươi lại rất khổ sở! ?

Chẳng lẽ là ngươi vẫn còn ôm nỗi mong chờ hắn sao! ?

Không được!

Ngươi tuyệt đối không thể ngu như vậy !

Hắn chẳng qua là biến ngươi thành vật thế thân của người khác, ngươi tuyệt đối không thể ngu như vậy, vẫn còn suy nghĩ đến hắn, tuyệt đối không thể!

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi theo bản năng lắc lắc cái đầu , dường như muốn quăng chuyện chết tiệt kia đi.

Khi Cố Duy Nhất đau lòng ảo não, chân mày Mạc Tiêu Diêu cau lại.

"Duy Nhất, ngươi đang suy nghĩ cái gì! ?"

"Ách, không, không nghĩ cái gì!"

Nghe Mạc Tiêu Diêu nói, Cố Duy Nhất lập tức thức tỉnh hoàn toàn.

Ngước đôi mắt xinh đẹp lên, đối diện với nam nhân có tràn ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, trong lòng nàng không khỏi căng thẳng.

Mặc dù, Cố Duy Nhất ngoài miệng nói như thế, chỉ là, Mạc Tiêu Diêu nhìn thấy nàng có vẻ tâm sự nặng nề , thì cũng biết tâm tư của nàng.

Mạc Tiêu Diêu chỉ nhẹ nhàng mấp máy đôi môi, không nói gì thêm, ôm Cố Duy Nhất đi vào thông đạo.

Cùng với hướng đi của Mạc Tiêu Diêu, vách đá phía sau bọn họ tự động chạm rãi khép lại .

Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi líu lưỡi.

"Không trách được người ở ngoài như thế nào đều không tìm được chỗ của các ngươi mà, các ngươi bí mật thật đấy!"

"Ha hả, đúng vậy, chúng ta đặt mình ở chỗ này có rất nhiều cơ quan và thông đạo, coi như sau này ai thật sự tìm được biện pháp đi vào, chúng ta có thể từ thông đạo khác rời đi."

Mạc Tiêu Diêu nói lên những lời này, trên mặt đều là dáng vẻ đắc ý .

Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi hé miệng cười một tiếng.

"Ha hả, vì thỏ khôn có ba hang, chính là chỉ các ngươi đi! ?"

Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, Mạc Tiêu Diêu chỉ cười không nói.

Mặc dù, bậc thang này rất dài, chỉ là tốc độ của Mạc Tiêu Diêu rất nhanh.

Không được một khắc, Cố Duy Nhất bọn họ liền đã xuyên qua bậc thang dài.

Sau khi đi qua thông đạo, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời!

Càng bị cảnh vật trước mắt làm cho kinh ngạc.

Chỉ thấy nơi này, chính là có vách núi dựng đứng bao quanh mà thành, trên đỉnh có khả năng thấy bầu trời cao cao. Diện tích lớn như thế, hơn nữa, mỗi cách vài bước, liền có người canh gác.

Tuy là ban đêm, chỉ cách vài bước liền trang bị đuốc, soi bốn phía đầy đủ rõ ràng.

Cách đó không xa, có những căn nhà kiến trúc đẹp đẽ.

Mặc dù chỗ này không bằng hoàng cung xanh xanh vàng vàng rực rỡ, nhưng cũng là khoa trương rầm rộ, khí thế huy hoàng!

Chỉ thấy, cùng với Mạc Tiêu Diêu xuất hiện, mọi người bốn phía lập tức vội vàng quỳ xuống đất, một mực cung kính dập đầu nói.

"Giáo Chủ thiên tuế!"

Mọi người cùng kêu lên, khí thế ngùn ngụt.

Nghe vậy, Mạc Tiêu Diêu chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, cũng không quản mọi người bốn phía nhìn Cố Duy Nhất bằng ánh mắt khác thường, chỉ là trực tiếp ôm Cố Duy Nhất, đi tới phía đại điện lộng lẫy cao lớn nhất.

Nhìn thấy dọc theo đường đi, mọi người thỉnh thoảng chiếu tới nàng ánh mắt khác thường, khiến Cố Duy Nhất cảm giác được cả người không được tự nhiên.

"Mạc Đại ca, ngươi có lẽ trước thả ta xuống , chính mình đi là được rồi . . ."

Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lại thấy nàng vẻ mặt quẫn bách , khóe miệng Mạc Tiêu Diêu không khỏi cong lên một cái.

"Ha hả, không có việc gì. Hơn nữa, ngươi thân thể không khỏe, ta đương nhiên không yên lòng để một mình ngươi tự đi."

Mạc Tiêu Diêu mở miệng, trên mặt đều là dịu dàng vô hạn.

Tuy nhiên, sau khi hắn vừa dứt lời, ánh mắt liền về khắp bốn phía mọi người nhẹ nhàng quét nhanh một lượt.

Mặc dù ánh mắt Mạc Tiêu Diêu nhẹ nhàng, mọi người bốn phía đang quỳ lập tức cảm giác được một cỗ áp lực kinh hoàng kéo tới. Ngay lập tức mọi người lập tức sợ đến sợ hết hồn hết vía, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Cố DUy Nhất nữa .

Thấy vậy, Mạc Tiêu Diêu mới vừa lòng thu hồi ánh mắt.

Đối với điều này, Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, không làm gì nữa.

Giờ phút này, Mạc Tiêu Diêu đã ôm nàng đi tới cửa đại điện kia.

Đảo mắt nhìn quanh một lượt, chỉ thấy lối vào đại điện này là một sân điện lớn như thế. Hai bên sân điện, nằm ngổn ngang nhiều vô số kể binh khí, có lẽ đây là một chỗ tập võ.

Còn ở bên trong, chính là trang bày với khí thế lớn lao, mang phong vị cổ xưa.

Còn những thứ bày biện bên trong , Cố Duy Nhất vừa nhìn, mỗi một món, đều là giá trị liên thành .

Không trách được, Mạc Tiêu Diêu mới thấy nàng lần đầu tiên, tiện tay liền đưa nàng một thanh Chủy Thủ giá trị xa xỉ, chém sắt như chém bùn.

Nghĩ đến, Mạc Tiêu Diêu thật đúng là tiền của như núi a!

Trong thời gian Cố Duy Nhất vừa tinh tế đánh giá bốn phía , đột nhiên một đạo bóng dáng gầy gò xuất hiện ở tầm mắt Cố Duy Nhất.

"Chủ nhân, người đã trở về!"

Cùng với lời nói thiếu nữ , ánh mắt Cố Duy Nhất quét một vòng, liền nhìn tới người mới đến.

Đối với thiếu nữ này , Cố Duy Nhất là quen thuộc.

Dù sao, nàng cùng Mạc Tiêu Diêu quen biết thời gian dài . Thiếu nữ này là nha hoàn thiếp thân một mực hầu hạ bên người Mạc Tiêu Diêu , hình như gọi là A Nô.

Cùng một lúc thiếu nữ kia cùng Cố Duy Nhất nhìn nhau, thì đôi hắc mâu cực kì bình thản phảng phất đầm nước trong veo kia, không khỏi hiện lên vài phần kinh ngạc.

Chỉ là, sự kinh ngạc trong ánh mắt của A Nô, nhanh chóng liền chợt lóe rồi biến mất.

Sau đó, lại khôi phục dáng vẻ trước sau như một lạnh lùng ít nói. Dáng vẻ lạnh lùng như băng sương kia, phảng phất một tòa Hàn Băng , làm cho người ta cảm giác không được đến gần.

Đối với sự khác thường trong mắt A Nô, Mạc Tiêu Diêu phảng phất chưa từng chú ý tới, chỉ là môi đỏ mọng hé ra, mở miệng căn dặn.

"A Nô, kêu A Mông tới nơi này một chuyến."

Nghe được lời Mạc Tiêu Diêu nói, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn lạnh lùng băng sương của A Nô , lập tức hiện lên vài phần lo lắng căng thẳng.

"Chủ nhân, người có nơi nào bị thương sao! ?"

"Không phải, là Duy Nhất không thoải mái."

Đối với lời nói của A Nô , Mạc Tiêu Diêu chỉ nhạt nhòa nói, ánh mắt kia cơ hồ chưa từng nhìn nàng .

A Nô nghe vậy, trên mặt thở phào nhẹ nhõm ,đồng thời trong mắt không khỏi xẹt qua một tia mất mát.Quyết định do các bạn.

Đôi mắt đen nhánh kia, đầu tiên là nhẹ nhàng quét qua Cố Duy Nhất đang được Mạc Tiêu Diêu ôm trong ngực, lập tức liền nhanh chóng xoay người rời đi.

Đối với vẻ khác thường trên mặt A Nô , Mạc Tiêu Diêu chưa từng chú ý tới, trái lại Cố Duy Nhất có chú ý.

Mặc dù Cố Duy Nhất bình thường ngốc nghếch, chỉ là đối với chuyện nam nữ cũng biết.

A Nô mặc dù một mực một bộ dáng lạnh lùng , nhưng mà chỉ cần quan hệ đến Mạc Tiêu Diêu , trong mắt nàng liền sẽ nhanh chóng lộ ra lo lắng , căng thẳng.