Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 253: Tử Kiều, ngươi chết đi




Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Dạ môi đỏ mọng thoáng mím lại, lập tức, mũi chân nhún một cái, thân hình chợt lóe, cả người liền nhanh như chớp, ôm lấy Đồng Nhạc Nhạc chạy về phía trước.

Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy thân thể của mình bay bổng, cảnh vật bên cạnh, không ngừng lui về phía sau.

Thấy vậy, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc trợn lên một cái, trong lòng giật mình, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, vô cùng lo lắng.

"Lăng Thương, mau cứu ta. . ."

Đồng Nhạc Nhạc hoảng sợ mở miệng.

Dù sao, nàng tuyệt đối không thể để Huyền Lăng Dạ mang đi!

Trong lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lo lắng, Huyền Lăng Thương thấy vậy, bạc môi nhếch lên một cái.

"Muốn mang Nhạc Nhạc đi! ? Không dễ vậy đâu!"

Dứt lời, mũi chân Huyền Lăng Thương nhún một cái, giống như chim ưng mạnh mẽ giang cánh, bay đến phía bên Huyền Lăng Dạ.

Nhìn thấy Huyền Lăng Thương đuổi theo phía sau, vẻ mặt Huyền Lăng Dạ cứng lại.

Võ công của hai người bọn họ, năng lực như nhau khó phân thắng bại.

Lúc này, trong ngực hắn ôm Đồng Nhạc Nhạc, nếu như hắn tiếp tục chạy như vậy, khẳng định sẽ bị đuổi theo.

Chỉ là!

Cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lòng.

Huyền Lăng Dạ mím đôi môi đỏ mọng, trong mắt tràn đầy vẻ kiên quyết!

Cho dù như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không lại buông nàng ra !

Trong lòng suy nghĩ, Huyền Lăng Dạ không ngừng thi triển khinh công chạy nhanh về phía trước.

Nhưng mà bây giờ, lại đang ở trên thuyền hoa, không phải trên đất liền.

Cho nên, chả mấy chốc, Huyền Lăng Thương đã đuổi kịp .

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc bị Huyền Lăng Dạ xiết chặt ôm vào trong ngực, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn Huyền Lăng Dạ, không chút nào che dấu sát ý!

Dám cùng hắn đoạt nữ nhân! Cho dù là ai, hắn tuyệt đối không tha!

Trong lòng kiên định suy nghĩ, mũi chân Huyền Lăng Thương nhún một cái, nhào tới về phía Huyền Lăng Dạ.

Lập tức, bàn tay duỗi ra, mạnh mẽ đánh xuống bả vai Huyền Lăng Dạ.

Huyền Lăng Dạ chỉ cảm thấy cánh tay bị đau, ngay sau đó trên tay buông lỏng, lập tức, nữ nhân trong lòng đã rơi vào tay kẻ khác.

"Nhạc nhi, ngươi không sao chớ! ?"

Ôm thật chặt thiếu nữ trong lòng, Huyền Lăng Thương bạc môi khẽ mở, mở miệng hỏi.

Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, không chút che dấu lo lắng căng thẳng.

Hôm nay, hắn đang cùng đại thần trong triều bàn bạc quốc sự, đột nhiên trong lòng có một nỗi bất an mãnh liệt trào dâng.

Cảm giác bất an, khiến lòng dạ Huyền Lăng Thương rối bời.

Lại nhớ lại cái gì, hỏi thái giám bên cạnh, biết được hôm nay thiếu nữ trong lòng xuất cung, liền bỏ đại sự trong triều, đuổi theo.

Không ngờ, lúc hắn tới đây, lại thấy một chuyện như vậy.

Thấy nam nhân áo đỏ, ôm thật chặt nữ nhân của hắn, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy muốn giết người!

Đối với mặt mày lo lắng bất an của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc được Huyền Lăng Thương ôm vào trong ngực, lòng vốn rối loạn, cuối cùng cũng ổn định .

Hé mở làn môi hồng, không nhịn được liền mở miệng nói.

"Lăng Thương, ta không sao, may là ngươi đã đến rồi, bằng không. . ."

Nói tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sợ một trận.

Mặc dù, Huyền Lăng Dạ chưa từng làm chuyện gì thương tổn đến nàng.

Nhưng mà, dáng vẻ vừa rồi của Huyền Lăng Dạ, quả thực hù dọa nàng .

Cho dù như thế nào, Huyền Lăng Dạ cũng là một người đàn ông, hơn nữa còn có dục vọng chiếm giữ mãnh liệt.

Nếu như hắn hôm nay thực sự bị hắn mang về, cả đời này, nàng cũng đừng mong nhìn thấy Huyền Lăng Thương .

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được rùng mình một cái, trong lòng nghĩ mà sợ không thôi.

Cảm giác được trong lòng nữ nhân bất an sợ hãi, Huyền Lăng Thương không khỏi ôm thật chặt thiếu nữ trong lòng, cánh tay thon thả kia, an ủi tính nhẹ nhàng vuốt bả vai đơn bạc của Đồng Nhạc Nhạc, mở miệng nhẹ nhàng nói nhỏ.

"Đừng sợ, có trẫm ở đây!"

"Vâng"

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Chỉ cần có Huyền Lăng Thương, nàng không cần lo lắng .

Trong lòng suy nghĩ, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn Huyền Lăng Thương, không chút nào che dấu sự tin tưởng.

Cũng không biết, ánh mắt nàng nhìn Huyền Lăng Thương tin tưởng, khiến cho tim một người đau như bị kim châm.

Chăm chú nhìn đôi nam nữ ôm nhau phía trước, trong lòng Huyền Lăng Dạ lửa giận không ngừng sôi trào.

Đặc biệt, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp kia, đôi mắt nhìn người nam nhân, là toàn tâm toàn ý tin tưởng, không chút nào che dấu tình yêu.

Vẻ mặt quen thuộc.

Đã có thời gian, Tử Kiều cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn. . .

Chỉ tiếc, lúc ấy hắn không hiểu lòng mình,bây giờ hối hận không kịp!

Hắn quả thực không cam lòng!

Tại sao, nữ nhân vốn nên thuộc về hắn, bây giờ lại thành của kẻ khác! ?

Tại sao, ngôi vị hoàng đế vốn nên thuộc về hắn, lại rơi vào tay kẻ khác! ?

Huyền Lăng Thương, ngươi thực sự nợ Bổn vương nhiều lắm!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Huyền Lăng Dạ nhìn Huyền Lăng Thương, chợt lóe lộ rõ sát ý lạnh lẽo.

Cảm giác được ánh mắt nồng đậm sát ý của Huyền Lăng Dạ, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy rùng mình lạnh sống lưng.

Trong lòng lại lần nữa trào dâng cảm giác bất an.

Có lẽ là nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc bất an, Huyền Lăng Thương chỉ là đưa tay nhẹ nhàng vuốt bả vai Đồng Nhạc Nhạc, an ủi nói.

"Không cần sợ, có trẫm ở đây! Ngươi ở chỗ này chờ trẫm."

Huyền Lăng Thương vừa nói dứt lời, liền buông hai tay ra, để Đồng Nhạc Nhạc đứng ở nơi đó.

Hai chân bước đi, tiến lên vài bước, dùng thân hình khôi ngô cao lớn, che đi tầm mắt của Huyền Lăng Dạ.

Hành động này của Huyền Lăng Thương, không chút nào che dấu dục vọng chiếm giữ, ngoài ra, cũng đang nói cho Huyền Lăng Dạ biết, Đồng Nhạc Nhạc là nữ nhân của hắn!

Đối với hành động của Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Dạ sao lại không hiểu ý của hắn! ?

Thấy vậy, ánh mắt Huyền Lăng Dạ nhìn Huyền Lăng Thương, càng lộ rõ sát ý.

Hé mở làn môi hồng, mang theo giọng nói lộ rõ sự phẫn nộ, từ bên trong miệng hắn tràn ra

"Huyền Lăng Thương, để mạng lại!"

Vừa dứt lời, cả người Huyền Lăng Dạ liền nhanh như chớp nhào về phía Huyền Lăng Thương đánh tới .

Huyền Lăng Dạ ra tay, vừa chuẩn vừa mạnh, thực sự muốn đưa Huyền Lăng Thương vào chỗ chết.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng giật mình sợ hãi, không nhịn được hé mở làn môi hồng la lên thành tiếng

"Lăng Thương, cẩn thận!"

Nghe được lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, đầu tiên bạc môi của Huyền Lăng Thương là nhẹ nhàng cong lên, quay đầu đưa mắt an ủi Đồng Nhạc Nhạc, sau đó, nhìn phía Huyền Lăng Dạ, ánh mắt lạnh như băng.

Đưa mắt về phía Huyền Lăng Dạ đang ra chiêu tấn công tàn nhẫn, trên mặt Huyền Lăng Thương không có chút nào sợ hãi, ra chiêu phá đi.

Huyền Lăng Thương cùng Huyền Lăng Dạ, đều là cao thủ trong cao thủ, nhất thời, xuất chiêu một cái lập tức gió cuốn triều lên, phong vân biến sắc.

Thuyền hoa vốn hoàn hảo tinh xảo, lập tức trở thành một đống hỗn độn.

Trên thuyền hoa vốn là người dạo hồ ngắm cảnh, đều sợ đến liên tục thét chói tai, chạy trốn khỏi hiện trường, tránh cho người vô tội gặp tai họa.

Đồng Nhạc Nhạc đứng ở nơi đó, mặt mày sốt ruột lo lắng nhìn thấy Huyền Lăng Thương và Huyền Lăng Dạ đánh nhau.

Nhất thời lo lắng cho Huyền Lăng Thương sẽ bị thương, đồng thời lại sợ Huyền Lăng Dạ bị thương.

Cho dù là người nào bị thương, nàng đều không đành lòng!

Dù sao, Huyền Lăng Dạ như vậy, tất cả đều do chính mình. . .

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc cực kì lo lắng, lại không hề phát hiện, một chiếc thuyền nhỏ, đang lặng lẽ không một tiếng động di chuyển về phía nàng. . .

Giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc đều đặt toàn bộ chú ý trên người Huyền Lăng Thương và Huyền Lăng Dạ, một chút cũng không chú ý tới nguy hiểm ở gần bên cạnh.

Cho nên, khi Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được phía sau có khác thường, tất cả đã quá muộn

"Tử Kiều, ngươi chết đi"

Nghe được giọng nói phía sau kia tràn đầy tức giận lộ rõ sát ý cùng không cam lòng, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật mình, lập tức xoay người nhìn.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sợ đến lạnh toát xương sống mà hít một hơi thật sâu.

Không biết từ khi nào, một nữ nhân áo tím xuất hiện ở sau lưng nàng.

Nữ nhân dung mạo xinh xắn đẹp đẽ, chỉ là, vẻ đẹp tinh xảo trên gương mặt, lại bị phẫn nộ tàn nhẫn thay thế, ánh mắt tràn đầy âm u khiến cho nàng nhìn qua, giống như Mẫu Dạ Xoa, làm cho người ta vô cùng sợ hãi!

Mà nữ nhân này, không phải ai khác, là Tử Ngữ! ! !

Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, mặt mày kinh ngạc.

Còn không chờ kịp phản ứng, đã trông thấy hai tay Tử Ngữ tàn nhẫn đẩy phía trước ngực nàng.

Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc bối rối không kịp đề phòng, cả người liền ngã về phía sau.

Mà phía sau nàng, lại là hồ Thái Tử sâu không thấy đáy. .

"A. . ."

Cơ thể rơi xuống, cả người Đồng Nhạc Nhạc thẳng tắp ngã xuống phía dưới hồ Thái Tử.

Chỉ kịp giật mình la lên một tiếng, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nghe thấy một tiếng 'Phù phù', cả người rơi vào giữa hồ Thái Tử sâu không thấy đáy. . .

Vốn hai người đánh đến gió cuốn triều lên, tại nghe được một tiếng thét kinh hãi của Đồng Nhạc Nhạc, lập tức sửng sốt, vội vàng dừng đánh nhau.

Đợi nhìn rõ ràng Đồng Nhạc Nhạc ở giữa hồ Thái Tử , trên mặt hai người đều kinh ngạc.

Huyền Lăng Thương kịp phản ứng trước, lập tức, không hề nghĩ ngợi, liền nhảy vào sóng xanh giữa hồ Thái Tử , bơi về phía Đồng Nhạc Nhạc.

Nhìn thấy hai người rơi vào hồ Thái Tử, trên mặt Huyền Lăng Dạ cứng lại, mím đôi môi đỏ mọng.

Sau đó, dường như nghĩ đến cái gì, đôi mắt phượng xinh đẹp liền thẳng tắp trợn mắt Tử Ngữ ở bên kia.

Trong mắt, không chút nào che dấu tức giận!

Bị Huyền Lăng Dạ dùng ánh mắt tàn nhẫn trừng, trong lòng Tử Ngữ giật mình, trong lòng nhanh chóng trào dâng sự bối rối.

Nhưng mà, Tử Ngữ chẳng suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy vội về phía Huyền Lăng Dạ, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng lo lắng nói.

"Chủ tử, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nên đi trước đi! ?"

Nghe được lời nói của Tử Ngữ, Huyền Lăng Dạ mấp máy môi đỏ mọng, lập tức, ánh mắt quét một vòng, rơi trên người nữ nhân ở giữa hồ, trong mắt đều lộ rõ vẻ không cam lòng.

Tuy là như thế, nam nhân này quyết đoán xoay người, sau đó đi theo Tử Ngữ, nhảy lên thuyền nhỏ tựa vào bên cạnh thuyền hoa, nhanh chóng rời đi. . .