Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 229-1: Uyên Ương hí thủy (1)




Nam nhân lẳng lặng đứng phía trước cửa sổ, ánh mắt trông về phía xa, phảng phất đang nhìn cái gì, có lẽ tại trầm tư được cái gì.

Cuối cùng, phượng mâu đỏ hồng hình lá răm của nam nhân kia đột nhiên từ từ hạ xuống, ánh mắt quét một vòng, liền nhẹ nhàng rơi tại cánh tay chính mình.

Chỉ thấy trên cánh tay được băng bó vô cùng lộn xộn, cùng thân thân phận của hắn hoàn toàn không hòa hợp.

Tuy nhiên, nhìn thấy trên cánh tay băng bó lộn xộn kia, Huyền Lăng Dạ dường như là nhớ ra cái gì, đột nhiên cong môi cười một tiếng.

Cúi đầu khẽ khẽ cười một tiếng, ngay lập tức, những đóa hoa xung quanh, phảng phất đều như làm nền cho nụ cười của hắn!

Cũng khiến nữ nhân đứng ngoài cửa, trong lòng chấn động, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là không che dấu sự kinh ngạc và si mê. . .

Chỉ thấy nam nhân trước mắt, dung mạo khuynh thành, áo đỏ xinh đẹp, vẻ đẹp ấy càng khiến mọi vật xunh quanh trở nên bình thường!

Nam nhân này, chính là người mà nàng yêu sâu sắc năm năm. . .

Một nam nhân truyệt sắc xuất chúng như thế, khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên , nàng liền yêu hắn.

Bao năm nay cho tới bây giờ, hắn bảo nàng làm cái gì, nàng đều sẽ dựa theo hạ lệnh của hắn mà làm, cũng chưa bao giờ làm trái lại.

Cho dù, hắn bảo nàng chết, nàng đều cam tâm tình nguyện!

Chính là, tại sao, nàng yêu thương hắn sâu sắc như thế mà trong lòng hắn lại không có vị trí của nàng.

Tại sao! ?

Nghĩ tới đây, trong mắt nữ nhân không khỏi xẹt qua một tia đau thương. . .

Nam nhân ban đầu đang đứng trước cửa sổ, phảng phất nhận thấy được phía sau khác thường, khóe mắt nhẹ nhàng quét nhanh một lượt.

Khi nhìn thấy nữ nhân quyến rũ đứng ở phía sau, nụ cười dịu dàng trên mặt, lập tức biến mất hầu như không còn.

Dung mạo xinh đẹp, đã khôi phục sự lạnh lùng lạnh nhạt ban đầu.

Nhìn thấy trên mặt nam nhân khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt nữ nhân không khỏi xẹt qua một phần buồn bã.

Lập tức, hé mở làn môi hồng, hạ giọng nói nhỏ.

"Chủ tử. . ."

"Chuyện gì! ?"

Nam nhân mở miệng, âm thanh lạnh như băng sương.

Nghe vậy, Tử Ngữ nhẹ nhàng mấp máy môi đỏ mọng, lập tức, ánh mắt nàng rơi tại cánh tay băng bó của nam nhân, đồng mâu lập tức trợn lên một cái, hé mở làn môi hồng, lập tức giật mình la lên thành tiếng.

"Nha! Chủ tử, ngài bị thương! Có nghiêm trọng không! ? Để Tử Ngữ nhìn một cái!"

Tử Ngữ vừa mở miệng vừa nói, một bên nhanh chóng tiến lên, đi tới trước mặt nam nhân, liền muốn cầm lấy tay của nam nhân kia.

Trên gương mặt xinh đẹp, không che dấu chút nào lo lắng căng thẳng.

Tuy nhiên, đối với sự căng thẳng lo lắng của Tử Ngữ, trên mặt nam nhân như trước đều lạnh lùng, không vì sự quan tâm của Tứ Ngữ dành cho mình mà thay đổi sắc mặt.

Nhìn lại nữ nhân đang tiến lại gần tới cánh tay của mình, chân mày nam nhân nhẹ nhàng cau lại một cái, lập tức, hai chân lùi lại phía sau một bước, nhanh chóng tránh né đụng chạm của nữ nhân.

Bởi vì, hắn chán ghét có người chạm đến thân thể hắn!

Đối với hành động của nam nhân, Tử Ngữ tự nhiên nhìn thấy rất rõ.

Chứng kiến nam nhân lui về phía sau, tránh né tiếp xúc với nàng, Tử Ngữ thấy vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, trên mặt xẹt qua một tia bối rối.

"Thật xin lỗi, chủ tử, Tử Ngữ đã quá phận . . ."

Tử Ngữ mở miệng, tràn đầy xin lỗi nói.

Trong lòng, càng là không ngừng ảo não.

Cạnh chủ tử hơn năm năm, đối với tính tình chủ tử nàng là người hiểu rõ ràng nhất.

Chủ tử chán ghét người khác chạm đến thân thể hắn!

Chỉ tại mới vừa rồi chính mình quá mức lo lắng căng thẳng, nên đã quên điểm này . . .

Liền tại lúc trong lòng Tử Ngữ ảo não, nam nhân nghe được lời nói Tử Ngữ, lại thấy dáng vẻ tràn đầy lo lắng căng thẳng trên mặt Tử Ngữ, chỉ là hé mở môi đỏ mọng, nhạt nhòa nói.

"Bổn vương không có việc gì, nếu như không có chuyện gì, ngươi lui xuống trước đi!"

Nam nhân mở miệng, không chút khách khí đuổi khách.

Nghe vậy, Tử Ngữ không khỏi nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, đều là ai oán và uất ức.

Tuy nhiên, khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của nam nhân kia, Tử Ngữ cũng chỉ có thể im lặng, cuối cùng, có lẽ không dám làm ngược lại với ý của hắn, từ từ xoay người rời khỏi.

Tuy nhiên, khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, nàng không kìm lòng mà quay lại nhìn nam nhân phía sau.

Chỉ thấy nam nhân giờ phút này, cúi đầu xuống, lẳng lặng ngắm cánh tay được băng bó.

Thấy vậy, Tử Ngữ không khỏi theo ánh mắt của nam nhân nhìn lại.

Chỉ thấy trên cánh tay bị thương của nam nhân, băng bó thưa thớt lệch lạc, rất xấu xí.

Thấy vậy, Tử Ngữ trong lòng nghi hoặc.

Đối với chính mình chủ tử hiểu rõ, chủ tử rất để ý đến vẻ bề ngoài của mình.

Chính là, cánh tay được băng bó của chủ tử, dáng vẻ xấu xí, vừa nhìn liền biết người băng bó, khẳng định đối với băng bó vết thương không thuần thục.

Nếu như bình thường, bản thân chủ tử khẳng định sẽ không để người như vậy vì hắn băng bó.

Chính là tại sao, bản thân chủ tử giờ phút này, lại không thèm để ý chút nào! ?

Nhìn ánh mắt phía trên cánh tay, càng là như có điều suy nghĩ, mơ hồ, càng lộ ra những tia dịu dàng . . .

Dịu dàng! ? ? ?

Thấy vậy, Tử Ngữ trong lòng chấn động, đôi mắt mở to, mặt mày kinh ngạc.

Dù sao, bản thân chủ tử một mực vô tình lạnh lùng, trên mặt cho tới bây giờ cũng sẽ không lộ ra thần sắc dịu dàng.

Nhưng mà bây giờ. . .

Chẳng lẽ là, trong lúc nàng dưỡng thương, đã có chuyện gì xảy ra mà nàng không biết! ?

Xem ra, nàng phải điều tra cẩn thận một phen . . .

Chủ tử của nàng, nàng tuyệt đối không cho phép người khác cướp đi!

. . .

Gần đây Đồng Nhạc Nhạc luôn nằm mơ, hơn nữa, còn không phải là mộng đẹp.

Làm cho Đồng Nhạc Nhạc mỗi ngày sợ hãi nhất chính là ngủ, bởi vì một khi ngủ thiếp đi, sẽ gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại, lại tăng phiền não.

Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, chính mình không thể tiếp tục suy nghĩ miên man như vậy.

Bằng không, nàng sẽ điên mất thôi.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở dài một hơi, mặt mày bất đắc dĩ.

Một bên Tiểu Lô Tử thấy vậy, không khỏi cau mày hỏi.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi gần đây rốt cuộc là làm sao vậy! ? Luôn trưng ra một bộ mặt đầy tâm sự "

"Chính là a, ngươi hôm nay đã thở dài không dưới hơn một trăm lần, còn như vậy tiếp tục thở dài, lá cây sẽ đều bị ngươi ngắt sạch sao."

Một bên Tiểu Quế Tử theo sát phụ họa nói.

Nghe được lời nói hai người Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử, lại thấy trên mặt bọn họ không che dấu chút nào lo lắng, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết bọn họ đang lo lắng chính mình.

Chỉ là, chuyện của mình, coi như nói ra, bọn họ cũng không giúp được nàng, hơn nữa, nếu như bọn họ đã biết, có lẽ vẫn còn sẽ đưa tới họa sát thân, cho nên nàng là hoàn toàn không thể nói cho bọn họ.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu nói.

"Ta không sao. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa nói, lại thấy Tiểu Lô Tử bọn họ muốn nói điểm cái gì, lập tức dời đề tài.

"Đúng rồi, Tiểu Lô Tử, các ngươi đang thêu thứ gì vậy! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nhìn thấy Tiểu Lô Tử bọn họ cầm trên tay đồ thêu liền mở miệng hỏi.

Đúng là sau giờ ngọ là thời gian nghỉ ngơi, bọn họ vừa mới thay ca, hiện tại trong lúc rảnh rỗi, Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử liền vội vàng lấy ra đồ thêu, bắt đầu thêu.

Không biết phải chăng là bởi vì thái giám, cho nên cá tính bắt đầu nữ tính hóa.

Cho nên bình thường trong lúc rảnh rỗi lúc, Đồng Nhạc Nhạc lại thấy Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử cầm thêu thêu cái gì đó.

Nàng là người không thích thêu đồ, dù sao, nàng không hiểu thêu, cũng không thích những thứ này.

Chỉ là, nàng nhìn thấy Tiểu Lô Tử bọn họ thêu thùa, xế chiều nào cũng thêu, trái lại khiến nàng bắt đầu tò mò trong lòng.

Liền tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tò mò, Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc không muốn nói thêm cái gì, liền mở miệng cười nói.

"Ta thêu chính là hoa mẫu đơn, tính toán làm một cái túi hương để bên hông. Bên trong lại cho thêm chút hoa khô linh tinh các loại, khá thơm."

"Ta thêu chính là một đôi chim Uyên Ương, tính toán làm thành cái khăn tay."

Nghe được Tiểu Quế Tử bọn họ lời nói, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thăm dò, bắt đầu đánh giá hai bức thêu của bọn họ.

Trước kia chưa từng chú ý, hiện nay nhìn một cái, đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời.

"Nha! Các ngươi thêu thật là tốt a!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ăn ngay nói thật.

Phải biết rằng, làm một người hiện đại, Đồng Nhạc Nhạc đối với thêu linh tinh các loại, là không hiểu biết.

Chỉ là khi nhìn Tiểu Quế Tử bọn họ thêu, lại cảm giác được những bức thêu ấy vô cùng đẹp!