Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 207: Xuân mộng




Edit : Dung Cảnh

Nghĩ đến giấc mộng rung động kia làm cho Đồng Nhạc Nhạc cảm giác tim đập tăng tốc, tràn đầy xấu hổ.

Chết tiệt, đang yên đang lành tại sao nàng lại mơ giấc mơ như vậy.

Nhất định là tối hôm qua lúc tắm trong bồn nước nóng, lại bị Huyền Lăng Thương kích động như thế, cho nên mới có giấc mơ như vậy.

Ngay lúc nàng đang ngượng ngùng, tiểu Lô tử nhìn thấy vẻ mặt Đồng Nhạc Nhạc, lúc thì ngượng ngùng xấu hổ, lúc thì ảo não, cảm thấy nghi hoặc hỏi nàng:

“Tiểu Nhạc tử, ngươi đang suy nghĩ gì vậy!”

“Sao, a, không có gì, ta dậy rồi, ngươi ra ngoài đợi ta, ta rửa mặt xong sẽ tới Dưỡng Tâm điện!”

Nghe Tiểu Lô Tử nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn tỉnh táo, mở miệng trả lời.

Tiểu Lô Tử nghe vậy, lập tức gật đầu, lập tức xoay người đi.

Nhìn thấy Tiểu Lô Tử đã rời đi, Đồng Nhạc Nhạc mới chạy đến gương đồng, nhìn hình ảnh mình trước gương.

Chỉ thấy dáng người nhỏ bé trước gương, khuôn mặt tức giận, gò má ửng hồng, như một cô gái đang yêu.

Thấy vậy trong đâù Đồng Nhạc Nhạc hiện lên giấc mộng vừa rồi.

Nhớ lại âm thanh gợi cảm của nam nhân, gương mặt mê người, thân hình mạnh mẽ, trong lòng nàng rối loạn.

Một luồng khô nóng xông lên tận đỉnh đầu, hai tai đều đỏ.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi che má, nói với chính mình trong gương.

“Ôi, ngươi nữ nhân này, rốt cuộc ngươi đang nghĩ lung tung gì vậy, không được nghĩ nữa!”

Đồng Nhạc Nhạc ảo não.

Tuy nhiên, vừa dứt lời trong lòng không tránh được tiếc nuối.

Nếu Tiểu Lô Tử không đánh thức nàng sớm như vậy, có lẽ nam nhân sẽ hôn nàng, không biết, tư vị khi được nam nhân hôn như thế nào?

……

Trong lòng rung động, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng rửa mặt, liền đi tới Dưỡng Tâm điện.

Giờ phút này, Huyền Lăng Thương đã thức dậy, có mấy tiểu thái giám đang bưng đồ hầu hạ hai bên.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy liền nhanh chóng tiến lên giúp hắn rửa mặt thay quần áo.

Không biết có phải tối qua… liên quan tới giấc mộng kia, Đồng Nhạc Nhạc một mực cúi đầu không dám nhìn nam nhân trước mắt một lần.

Bởi vì chỉ cần ngẩng đầu nhìn nam nhân này, nàng sẽ không tránh được mà nhớ tới… giấc mộng xuân đêm qua.

Vừa mới nghĩ tới… giấc mộng xuân kia, tim nàng không thể khống chế mà đập liên hồi, miệng lưỡi khô khốc, lòng dạ rối bời.

Vì vậy, trong lúc hầu hạ Huyền Lăng Thương rửa mặt thay quần áo, cái đầu nhỏ của nàng càng ngày càng gục xuống.

Nhìn thấy người nhỏ bé đứng trước mặt mình đang giúp mình thay quần áo, chân mày Huyền Lăng Thương nhướng lên.

Từ khi tiểu thái giám này đi vào, ánh mắt hắn chưa từng dời khỏi dáng người đó, tự nhiên sẽ nhận ra sự khác thường của tiểu thái giám.

Chỉ thấy tiểu thái giám từ khi đi vào đến giờ chỉ cúi đầu, cái đầu nhỏ chỉ còn chút nữa là cúi sát ngực, không thèm nhìn hắn một cái.

Thấy vậy, đôi huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi xẹt qua sự ngạc nhiên và nghi ngờ.

Không lẽ, hành động tối qua của hắn dọa sợ tiểu thái giám này?

Trong lúc Huyền Lăng Thương đang suy nghĩ, những người khác nhanh chóng lui ra phòng ngủ, trong khoảnh khắc đó, bên trong căn phòng lớn chỉ còn Huyền Lăng Thương và Đồng Nhạc Nhạc.

Nhìn thấy Tiểu Thái giám đang sửa cổ áo cho mình, bạc môi mở ra, nhàn nhạt nói:

“Ngươi đang tránh né Trẫm sao?”

“Sao? Cái gì?”

Đồng Nhạc Nhạc đang mải chỉnh sửa cổ áo cho Huyền Lăng Thương, nghe thấy lời nói của nam nhân, đầu tiên là sửng sốt, lập tức ngẩng đầu, lại nhìn thấy đôi huyết mâu động lòng người của nam nhân.

Giờ phút này nhìn thấy nam nhân đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt nóng rực thâm thúy, giống như giấc mộng tối qua.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy choang một tiếng, trong lòng chấn động mãnh liệt, giống như có vật gì hung hăng gõ vào lòng nàng.

Một khắc sau, theo bản năng, Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu, không dám nhìn vào đôi huyết mâu đó.

Sợ nhìn quá lâu sẽ bị nam nhân nhìn thấu tâm tư của mình.

Lúc lòng dạ Đồng Nhạc Nhạc rối bời, Huyền Lăng Thương nhìn người nhỏ bé này, giống như sói xám lớn nhìn thấy thỏ trắng lúc này lòng dạ rối bời, sắc mặt căng thẳng, mang theo vẻ ngượng ngùng liền cảm thấy hết sức thú vị.

Cũng nổi lên ý nghĩ trêu đùa.

Nghĩ vậy, bạc môi lần nữa mở ra, nhỏ giọng nói:

“Ngươi làm chuyện gì đáng hổ thẹn sao? Nếu không, tại sao không dám nhìn thẳng vào mắt Trẫm?”

“Nô tài, nô tài mới không làm gì phải hổ thẹn””

Nghe Huyền Lăng Thương nói vậy, đôi môi đỏ mọng mở ra, bởi vì căng thẳng mà lắp ba lắp bắp.

Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cắn răng.

Chết tiệt, tại sao khi nghe hắn nói vậy, trong đầu nàng lại nhớ tới mộng xuân đêm qua.

Lại bắt đầu nghĩ đến mộng xuân của mình.

Hơn nữa, nam nhân trong mộng, lại là người trước mắt này, khó tránh khỏi làm cho nàng căng thẳng.

Lúc Đồng Nhạc Nhạc ảo não, không biết sắc mặt bây giờ của mình lại khắc sâu trong mắt nam nhân.

Lúc đầu, khi muốn trêu tiểu thái giám này, hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi.

Cũng không đoán được tiểu thái giám này lại bày ra dáng vẻ chột dạ, giống như bị hắn đoán đúng.

Thấy vậy, huyết mâu của nam nhân lóe lên, tràn đầy tò mò.

Rốt cuộc tiểu thái giám này làm chuyện gì hổ thẹn làm cho nàng cả ngày hôm nay không dám nhìn mình.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Huyền Lăng Thương quét một vòng, cuối cùng rơi vào vết thâm quầng dưới mắt tiểu thái giám.

Thấy vậy, bạc môi mở ra liền hỏi:

“Đêm qua ngủ không ngon sao?”

“…”

Nghe nam nhân hỏi thăm, Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy sửng sốt.

Dù sao từ hôm qua đến giờ nàng cảm thấy nam nhân này không giống như lúc trước.

Trước kia hắn luôn trầm lặng ít nói, tuyệt đối sẽ không nói những lời này với nàng.

Nhưng mà nghe giọng nói nam nhân, có chút quan tâm dịu dàng, làm cho lòng nàng trở nên ấm áp.

Nghĩ đến tối hôm qua không ngừng làm mộng xuân, tự nhiên sẽ không ngủ ngon.

Buổi sáng thức dậy, đối mặt với người trong gương, nàng cũng thấy được thâm quầng dưới mắt mình.

Nghe vậy Đồng Nhạc Nhạc gật đầu, mở miệng nói:

“Vâng, tối hôm qua nô tài gặp mộng, nên không có ngủ ngon!”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói hết mọi chuyện.

Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc cho rằng mình nói như vậy, Huyền Lăng Thương sẽ không hỏi nữa.

Không ngờ hôm nay hắn với dĩ vãng như hai người khác nhau.

Sau khi nghe được lời của nàng, lại có dáng vẻ suy nghĩ.

“Gặp mộng sao? Mơ thấy cái gì?”

Không phải hắn lắm chuyện, dù sao hắn cũng rất tò mò.

Không biết rốt cuộc tối qua tiểu thái giám gặp mộng gì, cả ngày không dám nhìn hắn, giống như có tật giật mình.

Không lẽ, mộng kia có liên quan đến hắn sao?

Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng thâm thúy.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy càng nghi hoặc không thôi.

Tại sao hôm nay hắn lại hỏi nhiều như vậy?

Hình như gần đây đối với chuyện liên quan đến nàng, hắn luôn để bụng như vậy.

Trong lòng nàng nghi hoặc, cùng với ánh mắt hứng thú của hắn, nhất thời nàng không biết phải trả lời như thế nào mới được.

Dù sao nàng không thể nói rõ cho hắn, tối hôm qua nàng gặp mộng xuân, hơn nữa nam nhân trong mộng lại là hắn.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền ấp a ấp úng.

“Nô tài, nô tài mơ thấy….!”

Đồng Nhạc Nhạc ấp a ấp úng hồi lâu, không biết là căng thẳng hay ánh mắt nam nhân nóng rực nhìn nàng, nói quanh co hồi lâu cũng không nói nổi một câu.

Đại não loạn lên, không biết là chột dạ hay như thế nào lại nói bậy bạ một câu.

Đến cuối cùng, khuôn mặt Đồng Nhạc Nhạc đỏ lên..

Nhìn thấy người trước mặt ấp úng, mặt mày chột dạ xấu hổ, Huyền Lăng Thương vẫn ung dung, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ chờ xem kịch vui.

Giờ phút này hắn chỉ cảm thấy tiểu thái giám này càng ngày càng dễ thương.

Hiện tại khuôn mặt đỏ bừng, như hoa sơn trà nở rộ, nhìn thật xinh đẹp.

Hút hồn, có lẽ còn đang tức giận.

Hai tròng mắt xinh đẹp, hàng mi dài, như một cây quạt, run lên, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.

Sắc mặt ngượng ngùng xấu hổ, nhìn qua như tiểu điêu đang thẹn thùng, làm cho người ta nhìn thấy không nhịn được mà ôm trong lòng bàn tay, che chở thật tốt…

Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương nhói lên, như mặt hồ đang tĩnh lặng bị ném một hòn đá, tạo nên một tầng sóng rung động.

Cuối cùng, bạc môi mở ra, khóe miệng từ từ nhếch lên, tạo thành một nụ cười xinh đẹp.

Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy tim mình đập rộn ràng, trừ người trước mắt tuấn tú vô song, cũng không thấy được ai khác.