Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 203: Xoa bóp




Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, khuôn mặt tuấn tú của Lan Lăng Thiệu Giác tức thì sửng sốt.

Nghĩ đến chính mình mới rồi lại đứng ngây người ra mà nhìn người nhỏ nhắn này, trên mặt không khỏi liền buồn bực.

Vì che dấu nỗi xấu hổ vừa rồi , Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi nhẹ nhàng ho khan một cái. Sau đó, ánh mắt quét một vòng, liền rơi vào hộp đựng thức ăn trên tay Đồng Nhạc Nhạc mang theo.

"Ngươi đây là muốn đi đưa điểm tâm cho Hoàng thượng sao! ?"

Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc dường như mới nhớ lại cái gì , một tay vỗ vỗ trán, rồi nói tràn đầy ảo não.

"Nha, chỉ lo đến nói chuyện với ngài, lại quên đưa điểm tâm cho Hoàng thượng rồi. Nếu như Hoàng thượng bị đói sẽ không tốt, Vương Gia, nô tài đi trước đây!"

"Ừ, đi thôi!"

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, chỉ là mỉm cười một cái, liền lập tức xoay người, sau đó vội vã chạy đi về hướng Ngự Thư Phòng.

Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia của Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mình, trên gương mặt tuấn tú kia của Lan Lăng Thiệu Giác, không khỏi nhuốm vài phần thở dài và lo buồn.

"Chẳng lẽ là, nàng đối với Hoàng thượng cũng. . ."

. . .

"Vừa rồi ngươi đi nơi nào ! ? Lâu như vậy mới trở về! ?"

Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc vừa mới trở lại Ngự Thư Phòng, Huyền Lăng Thương vốn đang lúc cúi đầu xuống, chăm chú phê duyệt Chiết Tử, cũng không quay đầu lại mở miệng hỏi.

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, gương mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, không hề nghĩ ngợi, liền nói ra chi tiết.

"Mới rồi trên đường trở về , nô tài gặp Vương Gia, liền hàn huyên vài câu. Chắc là Hoàng thượng đã đói bụng rồi! ? Xin ăn điểm tâm đi!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa lấy ra toàn bộ điểm tâm bên trong hộp đựng thức ăn .

Cũng không hề chú ý tới, Huyền Lăng Thương sau khi nghe được lời này của nàng , mày kiếm dễ coi bỗng nhiên cau lại một cái, trong mắt, cũng xẹt qua một tia ghen tức.

Nhưng mà, ánh sáng đó trong mắt Huyền Lăng Thương chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức làm cho không người nào có thể phát hiện được.

Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cũng không từng nhìn thấy.

Sau khi đặt điểm tâm lên trên bàn, Đồng Nhạc Nhạc liền một mực cung kính đứng ở một bên chờ đợi.

Đợi sau khi Huyền Lăng Thương ăn xong điểm tâm, nàng liền lập tức thu thập bát đĩa, tính toán đi lui xuống.

Nhìn sắc trời một chút, hiện tại đã là lúc xế chiều. Nàng đợi cho cơm nước xong, là có thể về nghỉ ngơi.

Suy nghĩ một chút, hiện tại thời gian trôi qua thật đúng là nhanh đây!

Phảng phất nháy mắt, một ngày liền đã qua.

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tự nhủ, đột nhiên, liền nhìn thấy nam nhân ở trên bàn chăm chú phê duyệt tấu chương từ từ buông bút lông trên tay xuống. Sau đó, phảng phất như vẻ mặt mệt mỏi , đưa tay nắm mũi, mày kiếm nhăn tít.

Nhìn thấy điệu bộ Huyền Lăng Thương vẻ mặt mệt mỏi, Đồng Nhạc Nhạc xem qua cũng liền nhíu mày.

Nhớ lại, Huyền Lăng Thương mỗi ngày đều là dậy sớm ngủ muộn, sáng sớm phải thượng triều bàn bạc chính sự cùng các đại thần, buổi chiều phải phê duyệt tấu chương. .

Đến buổi tối, ăn cơm chiều xong, còn phải phê duyệt tấu chương đến đêm khuya, có khi lại triệu thần tử vào để bàn bạc chính sự.

Cuộc sống như vậy, buồn tẻ, áp lực lớn, hơn nữa, phi thường khổ cực.

Nhìn thấy Huyền Lăng Thương có dáng vẻ mặt mày mệt mỏi, hơn nữa cổ hắn hình như có cử động hơi mất tự nhiên.

Đồng Nhạc Nhạc liền trong lòng biết, người nào ngồi trong thời gian dài, khẳng định phi thường dễ dàng bị bệnh cứng khớp cổ.

Dù sao, trước kia nàng chính là trường kỳ ngồi với computer, cuối cùng liền có nguy cơ bị bệnh cứng khớp cổ.

Có nguy cơ bị bệnh cứng khớp cổ, ngày ngày đau vùng thắt lưng không nói, cổ vẫn còn rất cứng ngắc , cực kì khổ cực, những cái này là người khác không nhận thức được.

Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, cơ hồ không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng nói.

"Hoàng thượng, không bằng nô tài mát xa cho ngài một phen đi! ?"

"Mát xa! ?"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương vốn đang lúc đưa tay nắm mũi , khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là sửng sốt, trong mắt xẹt qua vài phần vẻ nghi hoặc.

Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Thương tràn đầy nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng giải thích.

"Ách, Hoàng thượng, mát xa chính là xoa bóp! Nô tài chứng kiến Hoàng thượng ngồi trong thời gian dài, khẳng định phi thường khổ cực. Hoàng thượng hiện tại không phải là ngài cảm giác được xương cổ và cổ đặc biệt cứng ngắc! ?"

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Huyền Lăng Thương đầu tiên là có hơi sửng sốt, mới nhẹ nhàng gật đầu.

"Không sai, trẫm gần đây rốt cuộc cảm giác được, cổ và xương cổ đặc biệt không thoải mái."

"Ha hả, đó chính là vậy. Hoàng thượng, hiện tại là ngài có nguy cơ bị bệnh cứng khớp cổ . Bệnh cứng khớp cổ này, nhất định phải điều trị thật tốt, bằng không, sau này sẽ rất phiền toái. Nô tài vừa lúc biết một phương pháp xoa bóp chữa bệnh bệnh cứng khớp cổ , Hoàng thượng có khả năng thử một lần! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là long lanh, mang theo rất nhiều vẻ chờ mong.

Dù sao, nàng là vì muốn tốt cho Huyền Lăng Thương , lại sợ hãi, Huyền Lăng Thương sẽ cự tuyệt. . .

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chờ mong lo lắng, Huyền Lăng Thương nhìn thấy người nhỏ bé trước mắt đang tràn đầy chờ mong nhìn mình , huyết mâu đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, sau đó, bạc môi hé ra, mở miệng nói.

"Hảo, ngươi đã đều nói như thế , vậy ngươi liền thử xem đi! Nếu như thật sự khá, trẫm tự nhiên có phần thưởng xứng đáng."

"Ha hả, vâng!"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mặt mày rạng rỡ, hơi nở nụ cười, ngọt ngào cười một tiếng.

Sau đó, Đồng Nhạc Nhạc liền nhanh chóng đi tới phía sau lưng Huyền Lăng Thương . Đầu tiên là đem xắn ống tay áo lên, sau đó Đồng Nhạc Nhạc mới bắt đầu xoa bóp cho Huyền Lăng Thương .

Nói cho cùng, Đồng Nhạc Nhạc trước kia trường kỳ ngồi với computer, luôn đau vùng thắt lưng.

Sau này, đau kinh khủng, liền đến những chỗ như sauna để xoa bóp một phen.

Tuy nhiên, không ngừng đi xoa bóp ở tiệm mát xa, luôn tốn không ít tiền. Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền tra tìm trên computer, càng là thử không ít biện pháp. Vì vậy, liền học xong không ít tư liệu về biện pháp trị bệnh cứng khớp cổ.

Không ngờ hiện nay, biện pháp chữa bệnh cứng khớp cổ này, lại có thể phát huy công dụng.

Hơn nữa, lại vẫn còn dùng vào trên người chính mình quan tâm nhất.

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là vừa lòng đẹp ý.

Thiết nghĩ đến, Huyền Lăng Thương mỗi ngày đều khổ cực như vậy, nàng đương nhiên là hy vọng thân thể của hắn khỏe mạnh.

Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng là ra sức chăm chú bắt đầu xoa bóp cho Huyền Lăng Thương.

Chỉ cảm thấy, cổ của nam nhân trước mắt vô cùng cứng ngắc , hình như là hòn đá. Đồng Nhạc Nhạc chính là bỏ ra không ít sức lực bắt đầu xoa bóp.

Đồng Nhạc Nhạc vừa xoa bóp, không quên mở miệng hỏi.

"Hoàng thượng, sức lực như vậy là vừa chứ! ?"

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Huyền Lăng Thương chính lúc mặt mày hưởng thụ, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý.

Giờ phút này, đối với Huyền Lăng Thương mà nói, là hưởng thụ!

Dù sao, kể từ đăng cơ tới nay, hắn mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều chuyện, phê duyệt rất nhiều Chiết Tử, liền ngay cả thời gian tập võ đều bớt đi không ít.

Mỗi ngày, cho dù hắn cảm giác được thân thể biến động, lại không giành được thời gian thỏa đáng.

Dù sao, hắn cũng không có thời gian mà đi để ý tới thân thể không khỏe.

Nhưng mà bây giờ, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy, trên vai mình, có một đôi tay nhỏ nhắn xinh xắn dốc lực, đang lúc không ngừng giúp hắn xoa bóp.

Cảm giác đó, mang theo một chút đau đau mà lại thoải mái quá chừng.

Cùng với đôi tay nhỏ bé kia không ngừng dùng sức xoa bóp, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy, cần cổ của chính mình vốn cứng ngắc như hòn đá, bắt đầu thư giãn không ít.

Cảm giác thoải mái kia, quả thực khó có thể dùng bút mực hình dung.

Kết quả là, Huyền Lăng Thương liền nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, từ từ hưởng thụ cảm giác thoải mái mà đôi tay nhỏ bé kia mang đến cho hắn.

Trong khoảnh khắc, cả Ngự Thư Phòng, trở nên im ắng.

Ai cũng đều không hề mở miệng nói chuyện.

Đồng Nhạc Nhạc chỉ là ra sức chăm chú xoa bóp bả vai cho Huyền Lăng Thương . Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, cho đến lúc đèn mới thắp rực rỡ, hai tay Đồng Nhạc Nhạc cũng bắt đầu mỏi nhừ. Đồng Nhạc Nhạc mới lấy một tay nhẹ nhàng chà lau mồ hôi lấm tấm trên trán, vừa khe khẽ mở miệng hỏi.

"Hoàng thượng, hiện tại ngài cảm giác khá hơn chút sao! ?"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương vốn đang lúc bế mâu chợp mắt , không khỏi từ từ mở huyết mâu ra.

Khóe mắt nhẹ nhàng quét nhanh một lượt.

Chỉ thấy, người nhỏ bé đứng ở phía sau hắn , giờ phút này đầu đầy mồ hôi lấm tấm, trên mặt cũng mang theo một vẻ mệt mỏi.

Trong lòng biết nàng vừa rồi chính là dốc hết toàn bộ sức lực xoa bóp cho mình, hiện tại khẳng định mệt muốn chết rồi.

Nghĩ tới đây, trong mắt Huyền Lăng Thương không khỏi xẹt qua một tia phiền muộn.

Hắn không nên vì chính mình hưởng thụ, mà khiến cho thiếu nữ này như thế khổ cực.

Trong lòng phiền muộn, Huyền Lăng Thương bạc môi hé ra, mở miệng nói.

"Ừ, trẫm chỉ cảm thấy cổ thoải mái hơn nhiều. Đây chính là công lao của Tiểu Nhạc Tử ngươi đó! Nói đi, ngươi muốn trẫm thưởng ngươi cái gì! ?"

Nam nhân mở miệng, không biết là do cảnh đêm mê người, hoặc là như thế nào. Nhưng Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, giọng nói của nam nhân , tại giờ này khắc này, càng tỏ ra gợi cảm , trầm thấp, dễ nghe.

Phảng phất như mang theo từ tính, làm cho người ta nghe xong, trong lòng không khỏi rung lên một cái.

Trong lòng rung động, Đồng Nhạc Nhạc cũng là ra sức lắc lắc đầu, mở miệng nói.

"Hầu hạ Hoàng thượng, vốn là bổn phận của nô tài, nô tài sao dám khiến Hoàng thượng ban thưởng đây! ? Hơn thế nữa, thân thể của hoàng thượng, quan hệ đến muôn dân. Chỉ cần Hoàng thượng khoẻ mạnh, nô tài liền cảm thấy mỹ mãn ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa nói, bất giác tự mình cảm thấy lời nói, hình như có vẻ vuốt mông ngựa. Nhưng mà, đó cũng là những lời thật lòng của nàng.

Chỉ cần Huyền Lăng Thương khoẻ mạnh, nàng liền hài lòng.

Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mỹ mãn mà nghĩ, Huyền Lăng Thương chỉ là im lặng nhìn người nhỏ bé đứng ở phía sau mình.

Chỉ thấy người nhỏ nhắn này, trên mặt tuy mang theo vài phần mệt mỏi, thế nhưng đôi mắt kia, cũng là long lanh.

Hắc bạch phân minh, trong mắt trong xanh vời vợi như nước, không nhìn ra một tia giả dối chút nào . .

Nhìn ra được, lời này, nàng là thật lòng thật dạ. . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi rung lên một cái.

Nữ nhân tuyệt sắc cẩn thận như thế , lại quan tâm đến hắn như thế , thử hỏi khiến hắn làm thế nào không động tâm! ?

Nếu như nói rằng có khả năng, hắn thật muốn ôm thật chặt nàng vào trong lòng, để cho nàng chân chân thực thực làm nữ nhân của mình!

Tuy nhiên. . .

Nàng vì sao lại nữ giả trang nam trang, giấu diếm thân phận của mình, giả trang thành một tiểu thái giám, sống ở bên cạnh hắn đây! ?

Ở trong đó, rốt cuộc che giấu bí mật gì! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương nghi hoặc không thôi, lại suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được.