Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 190-1: Cao ngạo phong (1)




Edit : Nhan Như Song

Những võ giả này vốn chỉ là chuyên tâm đối phó Bạch Thập Nhị, tuy nhiên hiện tại, nhìn thấy đám ly trà bát đĩa đôi đũa kia không ngừng bay tới trước mặt, trái lại khiến bọn họ có chút ứng phó không nổi.

Mà Bạch Thập Nhị thấy vậy, trong lòng biết giờ phút này chính là cơ hội.

Sau khi sử dụng một hư chiêu , liền nhanh chóng ôm chặt Đồng Nhạc Nhạc, nhảy ra bên ngoài .

Mà ở chỗ bên ngoài khách sạn, chính là một mặt hồ sóng nước lăn tăn. . .

. . .

Đồng Nhạc Nhạc vốn đang lúc ném đồ bất kể trời đất, đột nhiên chỉ cảm thấy bên hông bị ôm chặt, ngay sau đó bỗng trời đất ngả nghiêng.

Còn không chờ nàng phản ứng lại đang xảy ra chuyện gì, cả người mình đã bị Bạch Thập Nhị ôm nhảy vào trong hồ nước .. . .

Hồ nước đầu mùa xuân, mặc dù đã sớm tan băng, lại vẫn lạnh giá vô cùng.

Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả người dường như đặt mình ở trong hầm băng, cảm giác đó, quả thực thống khổ.

Tuy nhiên, muốn sống phải có ý chí, làm cho nàng nhanh chóng phản ứng.

Dù sao, đối với bơi lội, nàng rất thành thạo.

Cùng lắm thì coi như là bơi mùa đông thôi, trước kia, nàng cũng muốn thử nghiệm bơi mùa đông mà!

Trong lòng sau khi khổ quá có vui một phen, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bên hông buông lỏng, đảo mắt nhìn quanh một lượt, trong lòng kinh hãi.

Chỉ thấy, Bạch Thập Nhị vốn ôm nàng, giờ phút này cả người trực tiếp chìm xuống đáy hồ .

Nghĩ đến mới vừa rồi trải qua một phen đánh nhau kia, hơn nữa trên vai đã bị thương, Bạch Thập Nhị đã sớm không chống đỡ nổi!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng chuyển động cơ thể, bơi về hướng tới Bạch Thập Nhị.

Nhanh chóng kéo cổ tay Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc liền không ngừng đạp đạp hai chân, lôi kéo Bạch Thập Nhị về hướng trên bờ.

Cũng không biết bơi bao nhiêu thời gian, Đồng Nhạc Nhạc mới lôi kéo Bạch Thập Nhị lên khỏi mặt nước.

Cùng với một tiếng 'Rào', sau khi Đồng Nhạc Nhạc thoát ra khỏi mặt nước, liền lập tức giống như cá mắc cạn, từng hơi từng hơi liên tục thở phì phò.

Vừa thở hổn hển, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng quét mắt nhung quanh khắp bốn phía.

Chỉ thấy nơi này cây xanh bao quanh, dấu chân rất thưa thớt, cũng không biết là chỗ nào.

Nhưng, vô cùng may mắn chính là, không có đám người vừa rồi ám sát bọn họ.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lập tức, liền lôi kéo cổ tay của Bạch Thập Nhị, nhanh chóng bơi lên bờ.

Giờ phút này Bạch Thập Nhị, đã sớm bị rơi vào trạng thái nửa hôn mê.

Đồng Nhạc Nhạc dùng sức của chín trâu hai hổ, rốt cuộc mới kéo được Bạch Thập Nhị lên bờ.

Nhìn thấy Bạch Thập Nhị hôn mê nằm trên mặt đất, cũng không nhúc nhích một chút nào , Đồng Nhạc Nhạc sợ đến lòng dạ rối bời.

Đưa tay không ngừng lắc lắc bả vai Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng gọi.

"Thập Nhị, ngươi tỉnh lại đi, không nên ngủ a, Thập Nhị, ngươi mau tỉnh lại, không nên làm ta sợ a. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, âm thanh vô cùng bối rối.

Dù sao, giờ phút này Bạch Thập Nhị, mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi lại trắng bệch như tờ giấy.

Lúc đầu vừa nhìn, còn tưởng rằng là một người chết đây!

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi căng thẳng.

Chẳng lẽ là, Bạch Thập Nhị hắn. . .

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức vươn tay nhỏ bé, hướng tới mũi Bạch Thập Nhị.

Sau khi cảm giác được Bạch Thập Nhị còn có hô hấp, Đồng Nhạc Nhạc mới thở phào một hơi.

"May là, còn có hơi. . ."

Nghĩ đến Bạch Thập Nhị chỉ là bị thương nên hôn mê .

Như vậy hiện tại, nàng nhất định phải tìm một chỗ thu xếp tốt cho Bạch Thập Nhị mới được!

Dù sao cũng không biết những người đó đến lúc nào đuổi kịp đến nơi, sau này nói, Bạch Thập Nhị hiện tại bị đả thương, nhất định phải trước băng bó tốt vết thương, còn nữa làm khô người hắn.

Bằng không, hắn không có bị người giết chết, cũng bị đông lạnh!

Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt nhanh chóng liếc nhìn một vòng bốn phía.

Cuối cùng, ánh mắt quét một vòng, liền dừng ở cách đó không xa.

Chỉ thấy cách đó không xa, đang có một cái hang động.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ, lập tức, liền lại lần nữa dùng sức của chín trâu hai hổ, cõng Bạch Thập Nhị đi về hướng hang núi bên kia.

Cũng không biết đi bao nhiêu thời gian, khi Đồng Nhạc Nhạc cõng Bạch Thập Nhị đi tới trong hang núi này, đã sớm thở liên tục, đầu đầy mồ hôi .

Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trên người mình sức lực, đã đến cực độ.

Dù sao, Bạch Thập Nhị vóc dáng cao lớn cường tráng, thể trọng tối thiểu cũng có một trăm bốn mươi cân!

Sức nặng như thế đè ở trên người, Đồng Nhạc Nhạc chỉ còn thiếu nước ngất.

Chỉ là, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, hiện tại không phải thời điểm mình ngã xuống.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cắn chặt răng ngọc một phen, lập tức, liền dè dặt đặt Bạch Thập Nhị trên mặt đất.

Nhìn thấy đoản tiễn cắm ở trên vai của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy sợ hết hồn hết vía.

Nghĩ đến vừa rồi, đoản tiễn là phóng tới hướng chính mình. Nếu không phải Bạch Thập Nhị đỡ cho mình, nàng hẳn là đã chết đi! ?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lòng vẫn còn sợ hãi, lập tức, không nhịn được lạnh sống lưng rùng mình kịch liệt.

Ánh mắt nhìn về phía Bạch Thập Nhị, càng là cảm kích không thôi.

Mặc dù, những võ giả kia, là nhằm vào Bạch Thập Nhị. Nhưng mà Bạch Thập Nhị vì nàng, ngay cả tính mạng cũng không đếm xỉa đến, nam nhân trọng tình trọng nghĩa như thế, nàng tuyệt đối không thể để cho hắn chết đi như vậy.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lấy ra một cây chủy thủ tinh xảo từ bên hông.

Nghĩ đến, một cây chủy thủ này, là do giữa trưa lúc nàng cùng Bạch Thập Nhị mua.

Mới đầu, nàng chỉ cảm thấy chủy thủ này được làm tinh xảo.

Sau đó Bạch Thập Nhị còn nói, nàng có thể mua để phòng thân.

Vì vậy, nàng liền mua cây chủy thủ này về.