Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 186-2: Đồng Nhạc Nhạc khóc (2)




Edit : Thuc Quynh

Sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc dường như nghĩ tới cái gì liền hé mở làn môi hồng, mở miệng xin lỗi nói.

"Hoàng thượng, là nô tài chà không tốt sao! ? Có thể nào sức lực chưa đủ ! ?"

Chính là, hắn cũng không biết rằng, nàng vẫn là lần đầu tiên đi chà lưng cho người ta. Nếu như chà không tốt Huyền Lăng Thương không thích, nàng cũng không có biện pháp.

Ngay khi trong lòng Đồng Nhạc Nhac ão não, cũng không chú ý tới đôi mắt thâm trầm của Huyền Lăng Thương đang chìm trong dục vọng…

Nghe lời nói của nàng, hắn bất đắc dĩ ảo não không thôi. Dù sao, sự khác thường trên người hắn cũng làm cho hắn kinh ngạc tột độ. Cho nên xuất phát từ tia lý trí cuối cùng, hắn mới có thể khiến tiểu thái giám rời đi.

Chính là, trong người Huyền Lăng Thương lại nóng lên, cơn nóng không ngừng thiêu đốt, hừng hực hừng hực khiến hắn khó mà nhịn được.

Trong đầu hắn lúc này, chính là có ý nghĩ điên cuồng, hắn muốn… bổ nhào vào tên tiểu thái giám sau lưng mà hung hăng, hung hăng …

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương giật nảy lên một cái, lập tức, bạc môi mở ra, lần này hắn ra sức quát lên.

"Đi ra ngoài!"

Âm lượng thật lớn khiến cho Đồng Nhạc Nhạc đang ngồi xổm sau lưng hắn sợ đến nỗi cả người run run, té lăn trên đất.

Đôi mắt trợn tròn, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là kinh ngạc không thôi. Đang yên đang lành, thật sự Đồng Nhạc Nhạc không biết Huyền Lăng Thương như thế nào lại nổi điên lên.

Trước kia tính tình Huyền Lăng Thương, cũng không giống như vậy, không phải sao! ?

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc một phen, cuối cùng, khi nhìn thấy bóng lưng của nam nhân kia quay đi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nỗi lên uất ức, sống mũi cay cay, trước mắt đã có làn nước mỏng che phủ cặp mắt trong suốt kia.

Cắn chặt môi, Đồng Nhạc Nhạc vừa chua xót mở miệng nói

" Hoàng thượng, nô tài xin cáo lui trước."

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, liền nhanh chóng đứng lên từ trên mặt đất, sau đó xoay người rời đi.

Vì xoay người lại nên nàng không biết rằng ngay thời khắc ấy Huyền Lăng Thương ngước đôi mắt ảo não vẫn còn nhuốm màu tình ý lên gắn chặt vào trên người nàng.

Nhìn thấy kia bóng dáng bé nhỏ, xinh nhanh chóng rời đi tầm mắt của mình, Huyền Lăng Thương nhếch môi.

"Chết tiệt, trẫm rốt cuộc là làm sao vậy! ?"

Một cỗ rung động tràn ngập trong lòng hắn, mặc dù tiểu thái giám đã rời đi nhưng mà… nhìn lại tiểu hoàng đệ của mình đang đứng thẳng cao cao biểu lộ phản ứng hưng phấn hắn chỉ còn biết ão não thở dài.

Hắn biết chính mình là một nam nhân bình thường, chính là, hắn lại không muốn phát tiết trên người nữ nhân mà hắn không có cảm giác.

Vì vậy, Huyền Lăng Thương chỉ có thể cười khổ một tiếng.

Xem ra, hôm nay hắn phải tự nhờ chính bàn tay mình động thủ một phen . . .

. . .

Đồng Nhạc Nhạc sau khi rời khỏi suối nước nóng liền đi về tiểu viện của mình.

Giờ phút này nàng cảm thấy rất khó chịu, không có ai an ủi, không có ai quan tâm, Đồng Nhạc Nhạc chẳng biết chia sẻ điều ấm ức này với ai, chỉ muốn tìm một chỗ thật tốt để ẩn núp.

Tuy nhiên, khi Đồng Nhạc Nhạc vừa mới tới tiểu viện tử của mình, một đạo bóng dáng màu đen, không biết khi nào liền xuất hiện ở trước mặt nàng.

Đồng Nhạc Nhạc chỉ lo được khổ sở thương tâm, không chú ý, liền một đầu hung hăng đụng phải người đang đi tới.

Cùng với 'Bịch' một tiếng, ngay lập tức, một hồi đau đớn từ trên trán truyền đến.

Cảm giác được trên trán đau đớn, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc vặn vẹo, không nhịn được phải bưng cái trán kêu nhỏ thành tiếng.

"Ách, cái trán của ta. . ."

Tuy nhiên khi nàng nói xong, âm thanh lo lắng trên đỉnh đầu nàng vang lên.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi sao vậy! ? Là phát sinh chuyện gì sao! ? Làm thế nào cũng không nhìn đường mà đi nhanh vậy! ?"

Nam nhân mở miệng, giọng điệu đều là nghi hoặc lo lắng và nhè nhẹ trách cứ.

Nghe được âm thanh quen thuộc kia, lại thêm ở trong giọng nói của hắn hiện rõ lo lắng, nguyên dạng tâm tình Đồng Nhạc Nhạc lúc này không tốt nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng càng phát ra uất ức .

Đồng Nhạc Nhạc vẫn cố nén được nước mắt, rốt cuộc không nhịn được nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Ô ô, Thập Nhị. . ."

Thấy trước mắt là hình ảnh quen thuộc, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy như nhìn người thân của mình, có thể an ủi, dỗ dành mình, Đồng Nhạc Nhạc nhịn cũng không nhịn được nữa, 'Oa' một tiếng, khóc càng ngày càng lớn.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên gào khóc như tiểu hài tử, Bạch Thập Nhị mày rậm cau lại một cái, lập tức liền luống cuống.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi như thế nào lại khóc! ? Là có ai khi dễ ngươi sao! ? Nói cho ta biết!"

Bạch Thập Nhị mở miệng, trong mắt một cái sát ý chợt lóe rồi biến mất.

Dù sao, ai dám khi dễ tiểu nữ tử này, hắn tuyệt đối không tha cho hắn!

Một bên là Bạch Thập Nhị trong lòng lửa giận ngút trời luống cuống hỏi han, một bên là Đồng Nhạc Nhạc chỉ biết khóc thật thương tâm, bao nhiêu uất ức theo dòng nước mắt lăn dài trên má phúng phính mà thoát ra ngoài.

Bởi vì, ở trên thế giới này, người nàng quan tâm nhất là Huyền Lăng Thương, nhưng mà cũng chính hắn mới vừa rồi lại đối với nàng nặng lời như vậy, hiện tại Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn sợ hãi.

Đồng Nhạc Nhạc uất ức chính là rốt cuộc không biết mình làm sai cái gì, sai ở đâu cũng không biết. Càng không biết càng ra sức khóc, từng giọt nước mắt như trân châu rơi vỡ, một giọt này rơi xuống một giọt khác rơi theo làm cho Bạch Thập Nhị cảm thấy tâm can của mình hung hăng va đập, ra sức an ủi.

"Tốt lắm, ngươi đừng khóc có được hay không. . ."

Bạch Thập Nhị mở miệng, giọng điệu ôn nhu an ủi.

Có trời mới biết, đây là lần đầu tiên hắn đối với một người mà dịu dàng như thế, giọng điệu nhẹ nhàng, nâng niu vỗ về.

Nếu như để thuộc hạ của hắn thấy được khẳng định cho là nhìn thấy quỷ . . .