Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 182-2: Băng ngực bị rơi (2)




Nhìn thấy thiếu niên trước mắt, bởi vì ngượng ngùng mà gương mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn hiếm thấy, không khỏi hiện lên hai vầng đỏ bừng, khiến cho hắn nhìn qua, phảng phất búp hoa sen trong ngày mùa hè đợi nở, rõ ràng vô cùng khơi gợi người ta phải thương xót.

Thấy vậy, Bạch Thập Nhị chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, cổ họng khô khốc, một nỗi xa lạ khác thường, càng là nhanh chóng trào dâng trong lòng.

Chỉ là, Bạch Thập Nhị không hề suy nghĩ nhiều mặt khác, sau khi nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, liền nhẹ nhàng gật đầu, lập tức muốn xoay người rời đi.

Tuy nhiên, khi ánh mắt hắn quét một vòng, nhìn vào một miếng vải thật dài rơi rụng dưới bình phong, trên mặt đầu tiên là sửng sốt.

Lập tức, liền tiến một bước đi tới chỗ bình phong.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, sợ đến trái tim đều phải bỗng nhiên như muốn vọt ra từ trong cổ họng.

Nàng mở to đôi mắt, tràn đầy vẻ kinh hoảng.

Cái tên Bạch Thập Nhị này, rốt cuộc muốn làm cái gì! ?

Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời, lại thấy Bạch Thập Nhị sau khi đi tới bình phong, liền ngừng lại, không có đi về phía trước.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, có hơi suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được.

Tuy nhiên, đến lúc thấy Bạch Thập Nhị khom lưng nhặt đai vải dài bị rơi trên mặt đất không biết từ khi nào , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầu óc '"ầm" một tiếng, đại não trống rỗng.

Ngay sau đó, một luồng khí khô nóng, liền nhanh chóng bốc thẳng lên tới đỉnh đầu.

Bởi vì, thứ mà Bạch Thập Nhị nhặt lên, không phải cái gì khác, mà là đai vải bó ngực của nàng.... .

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt, vừa thẹn vừa gấp, chỉ còn thiếu nước dìm cả người vào trong nước, không muốn mạo hiểm.

Trời ạ!

Thật sự rất mất mặt !

Cái tên Bạch Thập Nhị này, đang yên lành tại sao lại nhặt lên dải vải bó ngực của nàng, chết tiệt!

Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tức giận ngượng ngùng, chỉ thấy Bạch Thập Nhị sau khi nhặt lên dải vải bó ngực rơi trên mặt đất, đầu tiên là cầm ở trên tay từ từ quan sát một phen, lập tức, bạc môi hé ra, mở miệng hỏi.

"Tiểu Nhạc Tử, đây là cái gì! ?"

Bạch Thập Nhị vừa nói, vừa cầm băng vải cuốn ngực kia lên rồi kéo dài ra ở trước mắt, hình như là đang nghiên cứu cách sử dụng đai vải dài này.

Nhìn thấy Bạch Thập Nhị không ngừng cầm miếng vải bó ngực của chính mình rồi kéo ra nghiên cứu, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hai gò má của mình càng tỏa ra nóng bỏng .

Ánh mắt nhìn Bạch Thập Nhị càng là ngượng ngùng muốn chết.

Dù sao, cái này vẫn còn là lần đầu tiên, có một người đàn ông cầm món đồ riêng tư bó sát người của chính mình, lại ở chỗ này nghiên cứu ngắm nghía. . .

Nghĩ tới đây, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc vừa buồn bực, đầu tiên là cắn chặt môi dưới một phen , sau đó mới mặt mày đỏ bừng, mở miệng nói.

"Không có gì, ta, ta gần đây đang giảm béo, cho nên, cho nên dùng miếng vải dài này quấn quanh bụng của mình, làm như vậy, liền không có đai bụng ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tìm một cái cớ lung tung.

Sau khi vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu được chính mình thật sự rất có cơ ứng biến.

Tuy nhiên, sau khi Bạch Thập Nhị nghe được lời này của nàng, chỉ là nhẹ nhàng nhíu mày, lập tức ánh mắt quét một vòng, liền rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc chỉ lộ ra một cái đầu.

Bạc môi hé mở, hiển nhiên có hơi không ủng hộ nói.

"Giảm béo! ? Tiểu Nhạc Tử, ngươi gầy như vậy, còn cần giảm béo sao! ?"

"Ách, khụ khụ, Thập Nhị, kỳ thật á, ngươi nhìn ta là gầy teo nhẹ nhàng, kỳ thật ta bình thường ăn rất nhiều. Lúc vừa rồi ăn cơm , ngươi cũng đã thấy, cho nên, bụng ta rất lớn, vì đẹp mắt hơn một chút, ta tự nhiên phải đeo đai bụng để giảm vòng bụng đi!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, một bộ dáng vẻ dân nghiệp dư.

Bạch Thập Nhị nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là có hơi sửng sốt, lập tức đôi mắt màu hổ phách kia, đầu tiên là lẳng lặng quét mắt về phía đai vải quấn ngực, sau đó bạc môi hé ra, mở miệng nói.

"Được rồi, chỉ là, ta cảm giác được ngươi như bây giờ cũng rất tốt, nếu như mỗi ngày phải dùng vật này bó buộc bụng, thì khó chịu rất nhiều."

Bạch Thập Nhị vừa nói, vừa giắt đai vải quấn ngực trên tay lên cái bình phong.

Nhìn thấy Bạch Thập Nhị hình như là tin tưởng lời của mình , Đồng Nhạc Nhạc vốn đang thấp thỏm rốt cuộc cũng thả lỏng, trên mặt, cũng là có dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không biết, dáng vẻ trên mặt của chính mình giờ phút này, đang rơi vào trong mắt người nào đó vô cùng tinh tế . . .

Đợi sau khi Bạch Thập Nhị xoay người rời đi, Tiểu Quế Tử bọn họ cũng đã trở về.

Sau khi bảo Tiểu Quế Tử để mấy món trang phục mới mua xuống, Đồng Nhạc Nhạc liền nhanh chóng đi ra từ bồn tắm, lập tức vội vội vàng vàng khẩn thiết lau khô nước ở trên người, lại nhanh chóng thay bộ trang phục mới mua kia.

Tiểu Quế Tử ở chung với chính mình thời gian dài, nên mua trang phục vẫn còn rất vừa người.

Một bộ trường sam màu xanh nhạt, đã tôn dáng người mảnh mai của nàng.

Chỉ là băng vải quấn ngực vừa rồi bị ướt, hiện tại đều còn chưa khô.

Nhưng mà hiện tại đi ra khỏi nhà, cũng thật sự không có cách nào .

Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nghĩ thế, nên sau đó cứ mặc cả vào, để cho nhiệt độ cơ thể làm việc sấy khô đi! ?

Trong lòng thầm nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc đứng tại trước gương, sau khi kiểm tra hết lần này đến lần khác, liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Bạch Thập Nhị bọn họ, đã sớm ở ngoài cửa chờ nàng .

Bởi vì chuyện mới rồi bị ngã xuống hồ, mặc dù hiện tại đã không có việc gì , nhưng mà Tiểu Quế Tử bọn họ vẫn còn là phi thường lo lắng cho Đồng Nhạc Nhạc.

Cho nên, liền đề xuất nên sớm hồi cung một chút, đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên giơ cao hai tay tán thành.

Kết quả là, vốn tính toán hành trình đi chơi một ngày liền kết thúc thật sớm , dẹp đường hồi cung.

. . .

Ban đêm!

Mọi âm thanh hoàn toàn yên tĩnh, trăng sáng giữa trời, ánh trăng trong trẻo kia, êm dịu chiếu vào khắp trên mặt đất , khiến cho cả mặt đất đều tăng thêm vài phần vô cùng thần bí!

Ở lúc vạn vật im ắng, nửa đêm canh ba này, cả bên trong hoàng cung, cũng vô cùng im lặng.

Trừ đám thị vệ đang trực ra, mọi người đã ngủ say.

Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ, giờ phút này, nàng đang nằm trong ổ chăn ấm áp dễ chịu của mình, ngủ thật say sưa. Cho nên, nàng hoàn toàn chưa từng nhận thấy, một đạo bóng dáng cao to, đang lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào trong phòng của nàng, từ từ tùy ý đứng bên giường nàng. . .

Cảnh đêm dìu dịu, xuyên thấu qua cửa sổ chạm trổ có hơi rộng mở kia mà chiếu vào êm dịu, làm cho bóng dáng người mới đến bị kéo ra thật dài.

Nam nhân mặc trên mình một bộ hắc y bó sát người, tóc đen buộc lên, làm cho hình dáng rõ ràng gương mặt kia được tôn lên càng tỏ ra thần bí, và gợi cảm.

Nam nhân liền lẳng lặng tùy ý đứng tại bên giường, không hề lên tiếng. Nếu như không nhìn kỹ, cơ hồ muốn hòa tan vào làm một thể cùng cảnh đêm.

Chỉ có một đôi mắt màu hổ phách kia, ở trong cảnh đêm, có vẻ đặc biệt sâu lắng, lấp lánh linh lợi.