Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 174-1: Hoàng thượng , thật sự là ngài sao (1)




Nghe vậy, đôi mắt Huyền Lăng Thương mở to, sau đó thân thể không khỏi lảo đảo lui về phía sau một bước.

Mặc dù trước đây hắn đã nghĩ đến điểm này, chỉ là, từ trong miệng cung nhân biết được đáp án, vẫn khiến hắn không cách nào chấp nhận được.

Nhìn thấy trước mắt lửa lớn hừng hực, Huyền Lăng Thương chỉ cần nghĩ đến, tiểu thái giám nhỏ nhắn xinh xắn mềm yếu, ở bên trong, có lẽ đang ở đau khổ giãy dụa sắp chết, Huyền Lăng Thương cảm thấy trái tim như bị khoét ra!

Cảm giác như thế, xa lạ như thế, lại mang theo quen thuộc.

Nhớ ngày đó, tiểu điêu nhi lâm vào tình trạng rất nguy hiểm, tâm hắn, cũng giống như vậy. . .

Vừa nghĩ tới hắn cùng tiểu điêu nhi có tính cách giống nhau, đôi mắt và dáng người nhỏ nhắn, Huyền Lăng Thương lòng đau như cắt.

Trên gương mặt tuấn tú kia, mày kiếm nhăn tít, trên mặt không chút nào che dấu vẻ lo lắng.

Sau một khắc, Huyền Lăng Thương dường nhưhạ quyết tâm, huyết mâu quét nhanh một lượt vừa lúc cung nhân mang theo thùng nước vội vã đi phía trước.

Tay duỗi ra, liền lập tức giành lấy thùng nước trên tay cung nhân, đổ trên đầu xuống.

Cũng với 'ào' một tiếng, mọi người bốn phía đều kinh ngạc, Lan Lăng Thiệu Giác cũng không ngoại lệ!

Nhìn thấy nam nhân tuấn tú ở trước, đột nhiên hành động như thế, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác đầu tiên là giật mình, sau đó, dường nhưđã hiểu ra cái gì, hé mở làn môi hồng, mở miệng lo lắng nói.

"Hoàng thượng, không thể!"

Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, trên mặt lộ vẻ lo lắng bối rối và rung động.

Dù sao, ban nãy khi biết được tiểu nữ tử kia ở bên trong biển lửa, lòng hắn cũng như lửa đốt, chỉ là hiện tại, nhìn thấy đế vương trẻ tuổi trước mắt này, lại không để ý tính mạng của mình, muốn xông vào trong lửa lớn hừng hực, thấy vậy, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác vô cùng khiếp sợ.

Dù sao, hắn biết nam nhân này hơn hai mươi năm, chưa bao giờ từng nhìn thấy nam nhân trước mắt vì ai làm ra chuyện mạo hiểm như thế.

Hơn nữa, nam nhân này cũng không biết thân phận thật của tiểu thái giám ở bên trong lửa lớn, lại vẫn đối với nàng như thế. . .

Mới đầu, Lan Lăng Thiệu Giác biết nam nhân trước mắt, đối xử đặc biệt với tiểu nữ tử.

Cũng không biết, tiểu nữ tử này ở trong suy nghĩ đế vương lại có trọng lượng nặng như vậy. . .

Quan trọng đến nổi khiến hắn không để ý đến bản thân, mạo hiểm xông vào trong lửa lớn. . .

Chẳng lẽ, vị đế vương trẻ tuổi này đối với tiểu nữ tử kia. . .

Nghĩ tới đây, hắc mâu của Lan Lăng Thiệu Giác lập tức trợn lên một cái. . .

Huyền Lăng Thương không biết suy nghĩ của Lan Lăng Thiệu Giác

Ngay lúc này, hắn chỉ là một lòng lo lắng tình huống tiểu thái giám ở bên trong.

Nhớ lại, lúc này tiểu thái giám kia đang ở trong nguy hiểm, có lẽ, hắn đã. . .

Chỉ là, bây giờ, hắn chưa nhìn thấy thi thể, thì còn một phần vạn cơ hội hắn còn sống.

Cho dù là một phần vạn cơ hội, Huyền Lăng Thương cũng muốn cứu hắn. . .

Nghĩ tới đây, bạc môi Huyền Lăng Thương mím lại, trong mắt lộ vẻ kiên định.

" Tâm ý trẫm đã quyết!"

Vừa nói dứt lời, Huyền Lăng Thương liền hất bàn tay Lan Lăng Thiệu Giác ra, thân hình chợt lóe, liền xông vào trong đám lửa lớn hừng hực .

Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Huyền Lăng Thương biến mất trong nháy mắt đang ở bên trong lửa lớn hừng hực, cả người Lan Lăng Thiệu Giác đều ngẩn ra.

Cái gọi là người trong cuộc u mê không biết, ngoài cuộc tỉnh táo sáng suốt, xem ra, hắn suy đoán không sai. . .

. . .

Cùng lúc đó, bên kia

Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy vô cùng nóng, cả người giống như lợn sữa nướng, gần như bị nướng chín.

Rất nóng, không ngừng hít phải khói đen dày đặc, nàng không ngừng ho khan.

Mùi vị khó chịu đau đớn, quả thực là sống không bằng chết.

Nàng tình nguyện bản thân sớm bị đốt chết, tránh cho lại chịu tội như vậy.

Nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ tới bản thân đã chết, sẽ không còn được gặp lại Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không ngừng cắn chặt hàm răng, ép buộc chính mình không được ngất xỉu.

Bởi vì, nàng hy vọng trước khi chết, được gặp mặt Huyền Lăng Thương một lần, cho dù chỉ là một giây. . .

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng chua xót không thôi, trước mắt hoàn toàn mông lung, chỉ cảm thấy lửa lớn chói mắt, khiến nàng không nhìn rõ cảnh vật trước mắt.

Hay là, nàng sắp chết! ?

Nghĩ tới đây, mắt nhung Đồng Nhạc Nhạc có hơi khép lại, trong lòng như bị ai cắt đi một mảnh. . .

Tuy nhiên, trong lúc lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng tuyệt vọng, một hình dáng quen thuộc mang theo giọng nói vô cùng lo lắng, lại cách trước người nàng không xa vang lên

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi ở nơi nào! ? Tiểu Nhạc Tử. . ."

Nghe giọng nói vô cùng quen thuộc, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc lâm vào bóng tối, trong lòng không khỏi giật nảy lên một cái.

Giọng nói này rất quen thuộc, hình như là Huyền Lăng Thương. . .

Nhưng mà, điều này làm sao có thể chứ! ?

Bây giờ cả Ngự Thiện Phòng đều trở thành biển lửa, dưới tình huống như vậy chỉ có kẻ ngu mới có thể xông vào, đây không phải là đi tìm đường chết sao! ?