Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 156-1: Tung tú cầu kén rể (1)




Edit : maicuc13

Khi nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại nhìn thấy dáng vẻ nàng đang cúi đầu trông thật tội nghiệp. Bao nhiêu khí tức trong lòng Huyền Lăng Thương đều vô thức tan biến, không sót lại một chút gì.

Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng thêm phần thương tiếc và không biết làm sao , nhưng chính mình lại không hề nhận ra.

Đối với ánh nhìn đó, Đồng Nhạc Nhạc lại không hề hay biết . Giờ phút này, trên khuôn mặt nàng chỉ là sự căng thẳng, nàng đưa tay liên tục giật giật áo của mình..

Phải biết rằng nàng sợ nhất là lúc Huyền Lăng Thương tức giận…

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng thì bên kia, Huyền Lăng Phong đã phục hồi tinh thần, nhìn thấy Huyền Lăng Thương vẫn đang tức giận, liền lập tức chạy đến.

"Hoàng huynh, Tiểu Nhạc Tử hắn đã… đã bị hoảng sợ không nhỏ , huynh cũng không nếu trách cứ hắn."

Huyền Lăng Phong mở miệng, muốn nói đỡ cho Đồng Nhạc Nhạc.

Hơn nữa, hồi tưởng chuyện vừa mới xảy ra,trong lòng Huyền Lăng Phong đến bây giờ vẫn còn sợ hãi!

Nhớ lại mới vừa rồi nhiều người, hắn bị đám người chen chúc đẩy đến phía sau Đồng Nhạc Nhạc, cho nên, khi cỗ xe ngựa kia phi đến, trực tiếp vọt tới phía Đồng Nhạc, hắn lại không thể tiến lên phía trước để che chở cho hắn.

Khi thấy tiểu thái giám này sắp chết, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt.

May là, hiện tại hắn không có việc gì . . .

Chỉ cần hồi tưởng lại một màn nguy hiểm kia, cũng đủ làm cho trong lòng Huyền Lăng Phong vừa sợ hãi lại vừa trách cứ.

Hẳn là phải bắt hắn theo sát mình, không rời nữa bước, nếu như hắn có chuyện gì xảy ra, mình nên làm thế nào cho phải?

Trong lòng Huyền Lăng Phong tự trách không thôi, đặc biệt, hắn thấy Đồng Nhạc Nhạc bởi vì chuyện lúc nãy mà bị hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch, trong lòng càng thêm áy náy và thương tiếc .

Nghe Huyền Lăng Phong như nói vậy, chỉ là Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc một lúc rồi lập tức mở miệng nói.

"Thôi, sau này nhớ chú ý."

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trái tim Đồng Nhạc Nhạc vốn đang thít lại, mới rốt cuộc thở ra, nàng thấy nhẹ nhõm hẳn liền hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.

"Vâng, nô tài đã hiểu ."

Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng nói, một bên Huyền Lăng Phong lại thấy Huyền Lăng Thương không có trách cứ Đồng Nhạc Nhạc, thì cũng thở phào nhẹ nhõm, sau một khắc, dường như nghĩ đến điều gì, mở miệng hỏi.

"Hoàng huynh, tại sao huynh lại ở chỗ này?"

"Trong lúc rãnh rỗi, Trẫm định xuất cung đi dạo một chút, trong lòng nghĩ các ngươi ở nơi này nên ta liền tới đây."

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt Huyền Lăng Phong lập tức sửng sốt, liền hỏi.

"Vậy hoàng huynh làm sao biết chúng ta lại ở chỗ này?"

Đối với lời này của Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Thương chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, mở miệng nói.

"Nơi nào có náo nhiệt, thì chẳng phải ngươi sẽ tới sao ?"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Phong trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, không khỏi đưa tay sờ sờ phía sau gáy, hé miệng cười.

"Ha hả, người hiểu ta, chỉ có mình hoàng huynh."

Trong lúc hai người Huyền Lăng Phong và Huyền Lăng Thương trò chuyện, chỉ thấy phía trước , mọi người người đột nhiên im bặt và vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Nghe vậy, cả bọn Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy, tại ban công lầu hai của khách điếm phía trước, có vài người đang đi lên.

Ngoài một nam nhân mặc quần áo hoa phục, tuổi chừng năm mươi , còn có một nữ nhân dung mạo xinh đẹp vóc dáng thướt tha đáng yêu. Nàng đang được một người tiểu nha đầu dìu đi chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

Chỉ thấy nữ nhân này, tuổi ước chừng mười tám mười chín tuổi, gương mặt cân đối, lông mày lá liễu, đôi môi chúm chím tao nhã, làn môi mịn màng, một đôi mắt trong veo như nước mùa thu, làm cho mọi người khi nhìn thấy đều cảm thấy thương tiếc. Đúng là tiêu chuẩn mỹ nhân trong tương lai!

Cũng khó trách sự xuất hiện của nữ nhân làm mọi người phía dưới bùng nổ .

Dù sao, nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu là nam nhân ai mà không thích.

Trong khi Nhạc Nhạc đang mải suy nghĩ, chỉ thấy nam nhân trung niên, sau khi đi tới ban công, đầu tiên là chắp tay đối với mọi người ở bên dưới, rồi mới tự giới thiệu.

“Chào mọi người, tại hạ họ Viên, tên một chữ Thành. Trong nhà làm nghề dược liệu, tuy rằng không phải người đại phú nhưng cũng không kém cỏi cho lắm. Vị này là con gái duy nhất của tại hạ, Viên Ý, năm nay mười chin tuối. Không phải tại hạ khoe khoang, Viên Ý là một người thồn minh, lanh lợi, tinh thông mọi thứ cầm kì thi họa, ca múa thi từ. Hôm nay, tại hạ lại một lần nữa tổ chức ném tú cầu kén rể cho nữ tử Viên Ý, chỉ cần là người nhận được tú cầu thì có thể trở thành vị hôn phu của nàng. Đương nhiên, lần ném tú cầu này, tại hạ có một vài điều kiện.”

Nói tới đây, Viên Thành dừng một chút, tiếp theo mở miệng nói.

"Phàm là nam nhân tham gia trận đấu ném tú cầu, nhất định phải thân thể khoẻ mạnh, quan trọng nhất là chưa có lấy vợ và ly dị. Hơn nữa, nam nhân nào nhận được cầu thêu hoa, nhất định phải ở rể trong Viên phủ chúng ta. Phù hợp những điều kiện này, mới có thể tham gia trận đấu ném tú cầu."

Sau khi nghe được Viên Thành nói,mọi người bên dưới đều bàn luận một cách sôi nổi, ồn ào.

Một khắc cuối cùng, Viên Thành liền ngoắc gọi người, một tiểu nha đầu liền nâng một cái khay chứa cầu thêu hoa.

Chỉ thấy Viên Ý sau lúc cầm lấy cầu thêu hoa kia , nhưng không có lập tức ném xuống mà là không ngừng đưa cặp mắt long lanh nhìn về đám người ở bên dưới .

Hình như đang tập trung suy nghĩ mục tiêu mình muốn. Cuối cùng , chỉ thấy ánh mắt Viên Ý quét một vòng, liền rơi trên người Huyền Lăng Thương đang đứng bên cạnh Đồng Nhạc Nhạc.

Ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, một mực theo dõi Viên Ý, cho nên, khi ánh mắt Viên Ý rơi tại trên người Huyền Lăng Thương liền lập tức nhận ra.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt quét một vòng, liền rơi trên người bên cạnh.

Chỉ thấy hôm nay, Huyền Lăng Thương mặc một chiếc mãng bào bó sát người, lộ ra dáng vẻ rắn rỏi, cao lớn.

Mặc dù, Huyền Lăng Thương chỉ lẳng lặng tùy ý đứng ở nơi này, nhưng luôn mang khí phách cao quý kia, có lẽ đã có từ khi vừa sinh ra.

Coi như trong biển người mênh mông vô tận, vẫn là hạc trong bầy gà, không người nào lại không chú ý đến!