Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 148-1: Hoàng huynh đến rồi, chạy mau (1)




Edit : peterpan0209

Beta: Angelina Yang

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, lúc Huyền Lăng Phong nghe được lời của thiếu nữ kia lập tức cáu gắt nổi trận lôi đình.

Dù sao, tiểu nha đầu này, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, trong tiềm thức đã không thích nàng.

Đặc biệt, khi hắn chứng kiến, thiếu nữ này xông vào trong phòng, lại tóm chặt lấy Đồng Nhạc Nhạc. Lúc đó, khiến hắn nhìn thấy vô cùng khó chịu!

Hơn nữa bây giờ, thiếu nữ này dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn, tưởng rằng lá gan mọc lớn hay sao! ?

Trong lúc Huyền Lăng Phong nổi trận lôi đình, khóe mắt thiếu nữ áo trắng lại cũng không thém liếc nhìn hắn một cái, mà là đôi mắt long lanh chuyển động, ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc.

Trái ngược với ánh mắt thách thức nhìn về phía Huyền Lăng Phong, ánh mắt thiếu nữ áo trắng đổ dồn trên người Đồng Nhạc Nhạc, nhưng là nhu tình như nước, ngượng ngùng đáng yêu.

"Tiểu Nhạc Tử, cám ơn ngươi vừa rồi đã cứu ta, nếu không có ngươi, ta cũng không biết nên làm gì bây giờ ! ?"

Đối với lời cảm tạ của thiếu nữ áo trắng, Đồng Nhạc Nhạc lại khẽ cong môi cười một tiếng.

"Đây là điều ta nên làm, nàng không cần nói cám ơn, hơn nữa, kỳ thật chuyện này cũng không phải công lao một mình ta, công lao của Thập Tam Gia là lớn nhất!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói.

Huyền Lăng Phong nghe vậy, lập tức vênh mặt, dáng điệu vẻ mặt thật ngạo mạn.

Thiếu nữ áo trắng thấy vậy, lại tràn đầy khinh thường 'Xì' một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.

"Ta có mắt nhìn, ta xem ra, nếu không phải do Tiểu Nhạc Tử ngươi, hắn sẽ mặc kệ chuyện này."

"Này, ngươi làm sao lại nói chuyện như vậy! ? Cho dù như thế nào, đều là Bổn vương cứu ngươi, ngươi cũng không nói một tiếng cảm tạ, có lễ phép hay không hả! ?"

Nghe được lời này của thiếu nữ áo trắng, Huyền Lăng Phong lập tức phát hỏa.

Tuy rằng chuyện vừa rồi, hắn quả thực không có bao nhiêu lưu tâm để ý tới, nhưng mà nói sao đi nữa, đều không phải là hắn ra mặt cứu nàng sao! ? Nha đầu này, càng khiến hắn cảm thấy nhìn không vừa mắt !

Trái ngược sự tức giận của Huyền Lăng Phong, thiếu nữ áo trắng đối với Huyền Lăng Phong cũng cảm thấy khó chịu.

Đặc biệt dáng vẻ hiện tại của hắn vênh váo tự đắc, là kiểu nàng ghét nhất!

Kết quả là, thiếu nữ áo trắng lập tức phản kích trở lại.

"Cái gì mà ta không có lễ phép! ? Ngươi có lễ phép sao! ? Hơn nữa, cái gì mà gọi này chứ! ? Ta có tên, ta gọi là Đường Yên Nhi!"

Sau khi Đường Yên Nhi mở miệng vừa nói dứt lời , dường như là nghĩ đến cái gì, lập tức quay đầu. Đối diện với Đồng Nhạc Nhạc, lại là nụ cười vui vẻ, thay đổi cực nhanh, khiến Huyền Lăng Phong tức muốn thổ huyết!

Đường Yên Nhi này, lúc đối với hắn là dáng vẻ một người đàn bà chanh chua, còn lúc đối diên với Đồng Nhạc Nhạc, lại là dáng vẻ cực kì dịu dàng, thật sự đáng ghét!

Trong lúc Huyền Lăng Phong thở hổn hển nghĩ vậy, chỉ thấy Đường Yên Nhi hé mở làn môi hồng, mở miệng cười nói với Đồng Nhạc Nhạc.

"Tiểu Nhạc Tử, ta là Đường Yên Nhi, nhớ kỹ nha! Hôm nay cám ơn ngươi cứu mạng, nếu như ngày sau Tiểu Nhạc Tử có cần ta giúp đỡ, ta khẳng định không nói hai lời, giúp bạn không tiếc cả mạng sống!"

"Ha ha, vậy nhân tiện cám ơn nhé!"

Đối với lời nói có phần giang hồ của Đường Yên Nhi, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy buồn cười.

Chỉ cảm thấy Đường Yên Nhi là một tiểu cô nương vô cùng dễ thương thú vị, càng cảm thấy yêu mến.

Dù sao, vừa nhìn Đường Yên Nhi liền biết là tiểu nha đầu này người cởi mở và thẳng thắn, thuần khiết dễ thương như thế.

Có cái gì cứ việc nói thẳng, điểm này, quả là rất giống Huyền Lăng Phong đây!

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thầm như thế, Đường Yên Nhi nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, trong lòng không khỏi ngọt ngào.

Mặc dù, nàng cảm thấy thiếu niên này tuấn tú nhưng lại là một thái giám, thật sự đáng tiếc.

Nhưng mà, nàng lại vô cùng thích thiếu niên này!

Nếu không phải bị hạn chế về thời gian , nàng nhất định sẽ nói chuyện nhiều hơn cùng thiếu niên này .

Chỉ là, nhìn thấy sắc trời bên ngoài, nhớ lại bản thân đã mất tích một khoảng thời gian không ngắn, khẳng định người ở bên ngoài sốt ruột muốn chết.

Nghĩ tới đây, Đường Yên Nhi hé mở làn môi hồng, mở miệng trả lời Đồng Nhạc Nhạc.

"Tiểu Nhạc Tử, ta đi trước, nhưng mà, ta tin tưởng, chúng ta nhất định sẽ lại gặp mặt!"

"Ừ, trên đường cẩn thận, hẹn gặp lại!"

Nghe được Đường Yên Nhi nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng trả lời.

Đường Yên Nhi nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, lập tức chậm rãi xoay người rời đi.

Nhưng mà, nhìn dáng vẻ Đường Yên Nhi kia cẩn thận bước đi, dễ nhận thấy đối với Đồng Nhạc Nhạc có chút lưu luyến không rời. . .

Cho đến khi bóng dáng Đường Yên Nhi biến mất tại cửa, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ thu hồi ánh mắt, không ngờ được, lại đối diện khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyền Lăng Phong tràn đầy không vui.

Chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn Huyền Lăng Phong bĩu cao, dáng vẻ của một tiểu hài tử tức giận, thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Thập Tam Gia, người sao thế, đã là người lớn, vẫn còn chấp nhặt cùng tiểu cô nương nhà người ta sao! ?"

"Hừ! Cái gì chấp nhặt, chỉ là xú nha đầu rất không hiểu lễ phép , Bổn vương hy vọng, đời này cũng không muốn gặp lại nàng !"

Bởi vì, hắn không chịu được ánh mắt cái tiểu nha đầu kia nhìn Đồng Nhạc Nhạc, thật sự làm cho người ta tức giận!

Đối với tâm tư của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc không biết.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn Huyền Lăng Phong thở hổn hển, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy buồn cười, còn không chờ nàng mở miệng nói chút gì đó, lại thấy bỗng thấy Tiểu Kính Tử canh giữ ở bên ngoài, mặt mày hết sức lo lắng, đầy vẻ bối rối đột nhiên tiến vào.

Có lẽ bởi vì quá mức bối rối, thiếu chút nữa liền đụng vào Huyền Lăng Phong .

Huyền Lăng Phong vốn là vì chuyện vừa rồi đã rất tức giận, bây giờ trông thấy dáng vẻ Tiểu Kính Tử đầy vẻ bối rối, chỉ thiếu chút nữa đụng vào hắn , thấy vậy, gương mặt thanh tú của Huyền Lăng Phong cau lại một cái, mở miệng liền hét lớn một tiếng.

"Cút đi, có biết đi đứng hay không?! ? Có quỷ đuổi theo ở phía sau ngươi sao! ? Làm cho Bổn vương hết sức mất mặt!"

Bị Huyền Lăng Phong mắng như tát nước vào mặt, Tiểu Kính Tử lập tức sợ đến cụp đầu xuống, vẻ mặt sợ sệt.

Nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Kính Tử khiếp đảm, khiến Huyền Lăng Phong bực bội, cuối cùng lại tức giận gào thét.

"Nói, rốt cuộc là chuyện gì! ?"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Tiểu Kính Tử mới nhớ lại sự việc, lập tức mở miệng giật mình la lên.

"Không tốt, Gia, hoàng thượng tới!"

Nghe được lời của Tiểu Kính Tử, Huyền Lăng Phong vốn mặt mày tức giận, nay khuôn mặt tuấn tú lập tức biến đổi, trên mặt, lộ vẻ hết sức lo lắng, bối rối!

"Cái gì! ? Hoàng huynh đến đây! ? Hoàng huynh làm sao đã trở về rồi! ? Hiện giờ hoàng huynh ở nơi nào! ?"

Trái ngược với sự tức giận vừa rồi, Huyền Lăng Phong hiện tại giống như là trẻ con làm sai, sợ hãi bị người lớn bắt được.

Đối với vẻ mặt bối rối của Huyền Lăng Phong, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc cũng vẻ có hoảng hốt.

Dù sao nếu như bị Huyền Lăng Thương biết, bọn họ ở cái nơi như Phỉ Thúy Các này, hậu quả thật khó lường!

Đặc biệt, nơi này còn do nàng gợi ý Huyền Lăng Phong tới, nếu như bị Huyền Lăng Thương biết chuyện, không biết có giận dữ, bẻ nàng ra làm đôi hay không. . .