Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 140-3: Ôn tuyền kinh hồn (3)




Bởi vì, bóng lưng này, là quen thuộc như thế đối với nàng. . .

"Tại sao lại là hắn ?"

. . .

Trốn!

Giờ phút này trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chỉ có suy nghĩ này, không còn muốn nghĩ nhiều về những mặt khác !

Nhất định phải trốn! ! !

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không ngừng nghĩ vậy, hai chân càng là chưa từng nhàn rỗi.

Giờ phút này, cho dù chuyện gì xảy ra , nàng trước hết phải trốn xa nơi này.

Đồng Nhạc Nhạc cắn chặt răng ngọc, kiên trì chạy một đường về phía trước

Không biết chính mình rốt cuộc chạy bao nhiêu thời gian, chỉ cảm thấy cảnh vật bốn phía , không ngừng trôi qua hai bên

Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc chạy đến phát mệt, chỉ cảm thấy một chút sức lực cuối cùng trên người cũng bị mất đi, mới không thể không dừng lại.

Thở hổn hển phì phà phì phò, Đồng Nhạc Nhạc vừa đưa tay ôm vòng ngực khá lớn đang phập phồng của mình, vừa luôn bất an ngoái nhìn lại phía sau
.
Cho đến lúc phát hiện, phía sau không ai đuổi theo, cuối cùng trái tim Đồng Nhạc Nhạc vốn đang thít lại rốt cục thả lỏng.

"Phù… may là, Huyền Lăng Thương không có đuổi theo. . ."

Bằng không, nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. . .

Hiện tại Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, không khỏi ngã trên mặt đất.

Nàng cơ hồ ngay cả khí lực cử động động đầu ngón tay cũng không có . Cứ để cho nàng nằm trên mặt đất nghỉ ngơi thật tốt một chút, bổ sung thêm thể lực để trở về

Hiện tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang suy nghĩ , nhưng chỉ sau một khắc ( 15 phút ), Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được là lạ.

Như thế nào thời tiết tối nay , hình như càng lạnh thế! ?

Hơn nữa, trên mặt đất rốt cuộc là cái gì, làm thế nào nàng lại thấy người khang khác a! ?

Trong lòng nghi hoặc , Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đưa tay ra phía sau sờ lưng.

Tuy nhiên sau một khắc, khi mà hai tay Đồng Nhạc Nhạc sờ phải cái lưng mềm nhẵn phía sau của mình, dường như nàng lập tức nghĩ đến cái gì , cả người chấn động mãnh liệt.

Dưới đầu ngón tay là da thịt, là mềm mại nhẵn nhụi, ấm áp như vậy. Chỉ là, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là …

"A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a. . ."

Nàng nàngnàng nàng nàngnàng nàngnàng nàng lại không có mặc trang phục! ! ! ! ! ! ! ! !

Trời ạ!

Đất ơi!

Giáng xuống một đạo thiên lôi, đánh chếtnàng đi! ! ! ! !

Đồng Nhạc Nhạc lớn tiếng tru lên, khóc không ra nước mắt, hiện tại ngay cả ý định muốn chết cũng có .

Nghĩ đến mới vừa rồi chính mình cứ như vậy, để xích lõa thân thể mà điên cuồng chạy, đó là một quang cảnh như thế nào a! ?

Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc quả muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào, vĩnh viễn cũng không muốn đi ra.

Mặc dù, nàng cùng Huyền Lăng Thương cái gì đều đã làm, chỉ là, ai. . .

Hiện tại, nàng sẽ phải làm gì đây! ?

Y phục của nàng vẫn còn ở chỗ ôn tuyền ! Cũng không biết Huyền Lăng Thương có thể thấy hay không ! ?

Tuy nói, một bộ quần áo kia, là Đồng Nhạc Nhạc nàng mới mua, hôm nay đem ra mặc lần đầu tiên . Coi như Huyền Lăng Thương phát hiện cho người đi thăm dò, phỏng đoán cũng sẽ không tra được.

Chỉ là hiện tại, trên người nàng không có mặc trang phục, nàng nên trở về như thế nào đây! ?

Phải biết rằng, ở chỗ doanh trướng chínhlà có không ít người qua lại tuần tra. Nàng cứ như vậy trở về, khẳng định sẽ bị người thấy.

Trời ạ!

Hiện tại nàngnên làm cái gì bây giờ! ? Làm sao bây giờ! ?

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc buồn bực không thôi, cuối cùng ngồi dưới đất , càng là không ngừng đưa tay vò vò mái tóc trên đầu của mình, thật sự là tự giật đứt vài dúm tóc đen nhánh cực kì mềm mại của mình!

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, thật sự không nghĩ ra được một biện pháp nào .

Hơn nữa, cùng với thời gian từng phút từng giây từ từ trôi qua, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trên người càng ngày càng lạnh.

Giờ phút này đã là cuối mùa thu, mắt thấy sẽ bắt đầu mùa đông.

Hiện đúng vào lúc này, là lạnh nhất!

Gió lạnh chậm rãi thổi, làm rung rinh ngọn cây bốn phía, khiến chúng không ngừng phát ra các âm thanh sàn sạt

Những cơn gió lạnh không ngừng kéo tới, trực tiếp thổi lên trên người Đồng Nhạc Nhạc, làm khắp người đều nổi đầy da gà .

Hai tay gắt gao túm lấy hai vai, Đồng Nhạc Nhạc cau đôi mày lại, không ngừng cúi đầu vắt óc suy nghĩ biện pháp.

Trời ạ!

Hiện tại nàng nên làm gì! ?

Nàng, lạnh quá!

Lúc này Đồng Nhạc Nhạc lúng ta lúng túng không biết làm sao cho phải, lại hoàn toàn không hề phát hiện ra , có một đạo bóng dáng cao to đang đi về bên này, từng bước từng bước hướng về phía nàng.

Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc nhất thời không hề phát hiện ra được.

Sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cái mũi có hơi ngứa, ngay sau đó, Đồng Nhạc Nhạc liền không nhịn được…

'Hắt xì…' !

Sau khi nhẹ nhàng đánh một hắt hơi , Đồng Nhạc Nhạc lập tức đưa tay vuốt vuốt cái mũi ngưa ngứa

Trong lòng đang định than thở. Đột nhiên, một tiếng nói quen thuộc liền vang lên cách đó không xa.

"Ai! Ai ở bên kia! ?"