Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 139-1: Ăn tay gấu (1)




Đồng Nhạc Nhạc vừa nghĩ, vừa cảm giác được sự đáng tiếc hết sức.

Đã chừng này tuổi đầu như vậy, vẫn còn chưa từng ăn tay gấu đấy! Thật sự là bỏ lỡ cơ hội!

Trong lòng không ngừng ảo não, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng đứng lên, hỏa tốc mặc y phục.

Dù sao, ở trong doanh trướng này, không hề có cửa gỗ khóa, nhưng những người khác sẽ không trực tiếp đi vào. Chỉ có Huyền Lăng Phong, hắn là người hết sức hấp tấp, chừng chờ một lát hắn lại xông vào nữa, khi đó sẽ không tốt!

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ vậy, không được một lúc, trang phục đã mặc xong rồi.

Khi Đồng Nhạc Nhạc đứng ở gương đồng để chỉnh lý dung nhan, Lan Lăng Thiệu Giác đã cho người mang thức ăn được chuẩn bị xong đến.

Đồng Nhạc Nhạc để cho người đưa thức ăn vào, sau khi đa tạ, liền khiến cho bọn họ đi ra ngoài.

Cúi đầu nhìn một bàn đầy thức ăn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bụng kêu lên thật là lớn.

Cả bàn đầy thức ăn, nhưng chỉ có một canh một mặn, chỉ là, vài ngày đều ăn thịt nướng, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy cả người có chút nóng, vừa lúc có canh uống, có thể làm sạch dạ dày.

Nghĩ lại, đây chắc là chủ ý của Lan Lăng Thiệu Giác đi!?

Dù sao, từ trước đến giờ Lan Lăng Thiệu Giác đều là một người vô cùng tỉ mỉ....

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại khoảng thời gian trước, đột nhiên, một mùi hương nồng đậm, phút chốc từ bên ngoài nhẹ nhàng bay vào.

Ngửi thấy được mùi thơm ngào ngạt, làm cho người ta thèm nhỏ dãi, Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng hít hít cái mũi, bộ dạng kia, thật giống một con cún nhỏ vô cùng dễ thương, khiến cho người ta nhịn không được bật cười.

" Ha ha ha ha ha ha, như thế nào!? Thơm quá đi!? Nhìn bộ dáng thèm ăn của ngươi kìa! "

Nghe được tiếng cười to cởi mở kia, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc vô cùng sửng sốt, lập tức nhìn về hướng âm thanh đó phát ra.

Chỉ thấy, tại cửa doanh trướng, Huyền Lăng Phong không biết từ khi nào đã xốc màn đi vào.

Hơn nữa, trên tay hắn còn cầm một cái khay nhỏ, trên cái khay vẫn còn đặt vật gì đó, mới vừa rồi, hương thơm mê người đó, chính là từ cái khay trên tay hắn bay tới.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, nhanh chóng từ trên ghế đứng lên, mặt mày kinh ngạc.

" Thập Tam gia, người như thế nào lại... Ặc, đến đây!? "

Huyền Lăng Phong vừa rồi mới rời khỏi đi, còn không đến một khắc đấy! Hắn lại đến doanh trướng này nữa, cũng không biết có phải chăng là hắn quá rảnh rỗi không có chuyện làm hay không.

May mà nàng sớm có phòng bị, vừa mới thật nhanh mặc trang phục xong, bằng không, còn không biết phải làm cái gì bây giờ!?

Trong lúc, lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại quá khứ, Huyền Lăng Phong đã nhanh chóng bước tới, đầu tiên là đặt nhẹ nhàng khay thức ăn cầm trên tay xuống bàn, rồi mới nhếch miệng cười nói.

" Mới vừa rồi, Bổn vương đến tìm ngươi, lại không tìm thấy. Sau khi trở về, lại người ta nói ngươi đã quay lại, chính lúc đang dùng cơm đây! Cho nên liền đi tới! Ngươi nhìn, đây là cái gì!? "

Huyền Lăng Phong vừa nói, vừa làm như đang hiến vật quý, đẩy đẩy cái khay nhỏ trên bàn đến trước mặt Đồng Nhạc Nhạc.

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, lập tức cúi đầu nhìn kỹ.

Chỉ thấy, từ trên bàn thức ăn trước mặt, đầy đủ sắc hương vị. Nhưng mà cũng không biết là thịt gì, chỉ cảm thấy hình như rất giống... Tay gấu!?

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức biết cái thứ đó rốt cuộc là gì.

Dù sao, chưa từng ăn thịt heo, cũng đã thấy heo chạy.

Hơn nữa vừa rồi Huyền Lăng Phong cũng nói qua, là tính toán muốn tìm nàng cùng ăn tay gấu! Không nghĩ tới, hắn một mực nhớ chuyện này!

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hơi kinh ngạc.

Không nghĩ tới, cái tên Huyền Lăng Phong này đối với mình tốt như vậy.

Tay gấu vô cùng trân quý, lại chia sẻ cùng một tiểu nô tài như nàng ...

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tràn đầy chờ mong của Huyền Lăng Phong. Nàng hé mở môi hồng, không khỏi khẽ lắc đầu, làm ra vẻ nghi hoặc hỏi.

" Thập Tam gia, cái này rốt cuộc là vật gì vậy!? Thơm quá đây! Hình như rất ngon miệng! "

Nghe được lời của Đồng Nhạc Nhạc, lại nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy thèm ăn của nàng, Huyền Lăng Phong lập tức chớp chớp hàng mi thanh tú ngời ngời, tràn đầy đắc ý cười nói.

" Cái này chính là tay gấu, không chỉ có hương, hơn nữa phi thường trân quý! "

Thấy Huyền Lăng Phong mang bộ dáng đắc ý, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy buồn cười.

Thật sự là tính cách tiểu hài tử, trong lòng có cái gì, đều vô cùng nhuần nhuyễn biểu lộ trên gương mặt hắn.

Trong lòng có cảm giác vô cùng buồn cười, Đồng Nhạc Nhạc khóe miệng cong lên một cái, làm ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc, hô nhỏ.

" Thì ra là tay gấu a! Không trách được nô tài chưa từng gặp qua! "

Thấy Đồng Nhạc Nhạc vẻ mặt giật mình, vẻ mặt tự hào của Huyền Lăng Phong càng thêm ra vẻ.

Đắc ý khá lâu, Huyền Lăng Phong mới nghĩ đến cái gì đó, lập tức mở miệng.

" Được rồi, ngươi không phải còn chưa ăn cơm sao? Vừa lúc bổn vương cũng đói, chúng ta mau ăn một chút đi! Bằng không tay gấu lạnh rồi liền không thể ăn! "

Huyền Lăng Phong vừa nói, một bên phối hợp vén vạt áo lên, liền ngồi đối diện Đồng Nhạc Nhạc.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, cũng không để ý.

Nghĩ đến mấy ngày nay, bọn họ mỗi ngày sớm chiều gặp mặt, lại ở cùng trong hang động, đã không có thân phận địa vị hay tôn ti khác biệt, làm chuyện gì, cũng tuỳ ý hơn trước.

Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc cũng không khách khí, ngồi đối diện Huyền Lăng Phong, sau đó cầm lấy đũa, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Tay gấu này, nàng có lẽ là lần đầu tiên được ăn.

Chỉ cảm thấy thịt rất ngon, còn lưu mùi thơm ở trong miệng, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc ăn không ngừng được.

Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc ăn vui vẻ, chỉ thuận miệng ăn hai miếng, còn lại, tất cả đều rơi vào bụng nhỏ của Đồng Nhạc Nhạc.

Nếu như trong dĩ vãng, Huyền Lăng Phong tuyệt đối sẽ không làm vậy.

Dù sao, thứ hắn thích ăn nhất, chính là tay gấu này.

Chỉ là không biết tại sao, khi thấy tiểu thái giám trước mặt ăn nhiệt tình như vậy, hắn lại cảm thấy phi thường mỹ mãn và hưởng thụ.

Đối với tâm tư của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc không hề biết.

Giờ phút này, nàng chỉ là vô cùng đói bụng.

Miệng càng không nhàn rỗi, không được bao lâu, khay thức ăn trên bàn tất cả đều nằm trong bụng nàng.

Cảm thấy được bụng của mình vô cùng tròn trịa, phảng phất như nữ nhân mang thai ba bốn tháng, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mỹ mãn đưa tay vuốt bụng tròn trịa, cuối cùng không nhịn được đánh ợ một cái.

Bộ dáng kia, giống như một tiểu miêu được ăn uống no đủ lại lười biếng, rất là dễ thương.

Cũng khiến cho Huyền Lăng Phong thấy, không nhịn được cười nhạo nói.

" Không nghĩ ngươi nhỏ con, lại có thể ăn nhiều như vậy! "

Nghe được Huyền Lăng Phong nói lời này, Đồng Nhạc Nhạc mới nghĩ đến, mới vừa rồi cơ hồ tất cả thức ăn đều bị mình ăn tươi nuốt sống, Huyền Lăng Phong chỉ ăn vài miếng đấy!