Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 127-2: Hắc Hùng đột kích (2)




Edit : Họa Đến Vô Tình

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy đau khổ không thể tả.

Tuy dung mạo hắn nhìn có vẻ thuận mắt, nhưng mà con hổ kia cũng không cần chỉ đuổi theo một mình hắn nha!

Trong lòng cười khổ lại sợ hãi, Huyền Lăng Phong từ trên mặt đất đứng lên tính toán xoay người chạy thoát khỏi nơi này.

Chỉ là con hổ lớn kia nhất quyết muốn dồn hắn vào chỗ chết, thì sao có thể tha cho hắn được?

Vì thế chỉ thấy nó liền hướng Huyền Lăng Phong thẳng tắp nhào tới. . .

Mắt thấy chính mình sẽ bị con hổ tấn công, mệnh tang miệng hùm.

Huyên Lăng Phong sợ tới nổi hai mắt trợn to, cho là mình sẽ chết dưới miệng hổ không thể nghi ngờ!

Nhưng mà, ngay tai thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên có hai mũi tên ‘vèo’ một tiếng bắn tới con hổ kia.

Theo đó nhìn thấy con hổ ngửa mặt lên trời ‘rống’ dài một tiếng. Ngay sau đó, vang lên âm thanh của một vật nặng rơi xuống.

‘Ầm’ một tiếng, bốn phía nhất thời nổi lên đầy bụi bậm, ngay lập tức, xung quanh hoàn toàn im lặng. . .

Nhìn thấy cách mình không xa là sự việc con hổ kia chết do ngay mi tâm của nó có hai mũi tên. Mắt của Huyền Lăng Phong vẫn trợn to như trước, hiển nhiên không có từ một màn mạo hiểm vừa rồi mà phục hồi tinh thần lại.

Kỳ thật không chỉ có Huyền Lăng Phong không phục hồi tinh thần, mà còn có Đồng Nhạc Nhạc cũng sợ hãi đang đứng một bên.

Dù sao, từ đó đến giờ nàng chưa từng gặp qua chuyện nào nguy hiểm đến như vậy a.

Nghĩ đến chuyện lúc nãy, vừa rồi con hổ không ngừng đuổi theo Huyền Lăng Phong thiếu chút nữa là đã cắn hắn, may mắn hiện tại mọi chuyện đều đã kết thúc. Phù!

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, ánh mắt không khỏi nhẹ nhàng đảo qua, liền thấy trên tay Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác đều cầm cung.

Nghĩ đến, mới vừa rồi hai mũi tên kia, Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác là đồng thời bắn ra đi.

Không thể tưởng được, hai người mỗi người một vẻ nam nhân, không chỉ có tài mạo song tuyệt, mà đến cả bắn cung cũng là bách phát bách trúng.

Hai người này, đều là long phượng hiếm thấy trên thế gian a!

Ngay tại lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khâm phục hết sức, thì thấy Huyền Lăng Thương đã phụ hồi tinh thần lại, giục ngựa phóng lên trước, chạy tới chỗ của Huyền Lăng Phong.

Chạy đến trước mặt Huyền Lăng Phong, cả người Huyền Lăng Thương từ trên ngựa nhảy xuống mặt đất.

“A Phong, ngươi không sao chứ!?”

Huyền Lăng Thương mở miệng, trong giọng nói không che dấu được quan tâm và lo lắng.

Nghe được lời của Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Phong chậm rãi phục hồi tinh thần lại, sau đó mới mấp máy môi, mở miệng nói.

“Hoàng, hoàng huynh, đệ không có việc gì. . .”

Ngoài miệng Huyền Lăng Phong mặc dù nói là không sao, chỉ là khuôn mặt hắn trắng bệch cho thấy hắn còn chưa trở lại bình thường.

Thấy vậy, mày kiếm Huyền Lăng Thương nhăn lại, lập tức, liền tính toán mở miệng hạ lệnh cho thị vệ nâng Huyền Lăng Phong trở về.

Nhưng mà, vào đúng thời điểm này, trên mặt đất lại bắt đầu có chấn động.

Mới đầu, sự rung động kia rất nhẹ, cho nên làm người ta khó phát hiện.

Chỉ là dần dần, sự rung động kia tần suất càng lúc càng lớn, nên mọi người dần dần phát hiện.

Cảm giác được mặt đất dưới thân mình chấn động kịch liệt, trái tim Đồng Nhạc Nhạc trong nháy mắt muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Đôi mắt mở to, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Trời ạ! Cư nhiên là động đất. . .!?”

“Cái gì? Động, động đất!?”

Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Phong chưa kịp trở lại bình thường đã lập tức gào lên.

Trời ạ!

Chẳng phải mọi người thường nói, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời sao!?

Như thế nào hắn vừa trải qua sinh tử, thiếu chút nữa chết dưới miệng hổ, thật vất vả mới giữ được cái mạng này, còn chưa trở lại bình thường, thì lại gặp động đất!?

Cái này chẳng lẽ chính là phúc đến thì ít mà hoạ đến thì nhiều trong truyền thuyết ư?

Ngay trong lúc Huyền Lăng Phong khóc không ra nước mắt, thì Huyền Lăng Thương đứng ở một bên cảm giác được mặt đất rung động kịch liệt, mày kiếm nhăn lại, dường như là nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt liền hướng tới nhìn một chỗ, môi bạc mở ra, mở miệng nói.

“Không phải động đất!”

Nam tử mở miệng, giọng điệu thập phần khẳng định!

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.

“Hoàng thượng, không phải động đất? Vậy thì là cái gì a?”

Đồng Nhạc Nhạc hỏi, nhưng là Huyền Lăng Thương không trả lời nàng, vì đáp án đã có.

Nhìn theo ánh mắt Huyền Lăng Thương, chỉ thấy từ trong chổ sâu của rừng cây đi ra một con quái vật to lớn.

Tuy là đã qua giờ ngọ, không khí bốn phía mát lạnh nhưng lại toát ra vẻ âm u, đặc biệt là ở chỗ sâu của rừng kia, cành lá tươi tốt, hoàn toàn ngăn chặn ánh mặt trời ở phía trên . Cho nên khi một con vật to lớn kia từ từ đi tới , mọi người vẫn còn không thấy rõ lắm nó là con gì .

Tuy là như thế, khi mọi người nhìn đến con quái vật to lớn kia, mọi người đều sợ tới trong lòng đều lạnh lẽo.

Bởi vì khi con quái vật chậm rãi đi tới, trên mặt đất chấn động càng lúc càng mạnh.

Nhiều người bị doạ sợ, không chịu nổi sự rung động, đều té trên mặt đất, không đứng lên nổi.

Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ!

Đồng Nhạc Nhạc rối bời, đặc biệt, con ngựa nàng cưỡi chẳng qua là một con ngựa bình thường thôi. Vừa rồi nó nhìn thấy con hổ kia đã sớm bị doạ sợ.

Hiện giờ, lại gặp một con quái vật to lớn như vậy, chỉ thấy con ngựa mà nàng cưỡi, dường như là phi thường sợ hãi, không ngừng trên mặt đất đạp đạp vó ngựa, mở miệng hí dài.

Đồng Nhạc Nhạc vừa mới học xong cách cưỡi ngựa, làm sao chịu được khi con con ngựa kia cứ giương cao vó ngựa, cuối cùng, nàng đành cúi thân mình xuống, tránh để con ngựa làm té xuống đất.

Mà một bên những con ngựa bọn thị vệ cưỡi cũng như thế.

Nhìn những con ngựa ở bốn phía không ngừng hỗn loạn luôn hí dài, càng ngày càng ra tiếng chấn động mặt đất .

Mà những khuôn mặt của mọi người ở xung quanh bây giờ điều hiện ra vẻ sợ hãi.

“Trời ạ! Con kia rốt cuộc chính là con gì vậy!?”

“Hình như rất to lớn a. . .”

“Nó sẽ không phải là yêu quái chứ!?”

Bọn thị vệ ở bốn phía đều mở miệng, bàn luận sôi nổi, ồn ào.

Chỉ có Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác duy trì một bộ dáng trầm mặc.

Tuy hai người duy trì dáng vẻ trầm mặc đó, nhưng mà trên khuôn mặt cả hai đều lộ vẻ nghiêm túc .

Thấy vậy, ở trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại càng lạnh hơn.

Con quái vật to lớn kia, rốt cuộc nó là cái gì vậy?

Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc hết sức nghi hoặc. thì con quái vật kia đã từ trong chỗ âm u chậm rãi đi ra.

Khi con quái vậy xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, mọi người bốn phía đều sợ đến ngây người.

Xung quanh vang lên tiếng hít hà, lúc ồn lúc yên lặng, đều liên miên không ngừng.

Đương nhiên, Đồng Nhạc Nhạc cũng như thế!

Đôi mắt của nàng mở thật to, con ngươi dường như muốn rớt ra khỏi mắt .

Bởi vì bị chấn động cùng kinh ngạc, cho nên cái miệng nhỏ mở ra thật to, chỉ kém có thể khiến một con chim bay vào. (=)) )

Dù sao, nàng sống trên đời đã được hai mươi ba năm, đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp một con Hắc hùng lớn đến như vậy!