Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 120-1: Hội săn mùa thu của Hoàng gia (1) (1)




Trong lòng căng thẳng chờ mong, thấy Huyền Lăng Thương một mực trầm lặng không nói, trong lòng An Y Na càng thêm khẩn trương.

Làn môi hồng hé mở, lời nói vẫn như cũ, chân thành khẩn cầu còn mang theo vài phần làm nũng:

"Hoàng thượng, An Y Na thật sự muốn đi, xin ngài. . ."

Nữ nhân mở miệng, âm thanh nũng nịu.

Đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy, lại dùng giọng nói nũng nịu cầu xin, nếu như nam nhân nghe xong, khẳng định liền ngay cả xương cốt đều mềm nhũn.

Ít nhất, Đồng Nhạc Nhạc nghe xong, trên người da gà đều dựng đứng cả lên.

Cố nhịn xoa dịu cánh tay nổi da gà vì xúc động, Đồng Nhạc Nhạc lại vô cùng tò mò.

Tại sao đang yên đang lành, lại nói chuyện chuyện nũng nịu như vậy, khiến người ta không được tự nhiên.

Nhưng mà, cho dù An Y Na có cầu xin thế nào, Huyền Lăng Thương nhất định sẽ không đồng ý.

Dù sao, Huyền Lăng Thương cũng không thích nàng ta, không phải sao! ?

Khi trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kiên định, chỉ thấy Huyền Lăng Thương vốn đang trầm lặng thưởng thức trà, lúc này rốt cục cũng chậm rãi để ly trà trong tay xuống.

Đầu tiên hắn chậm rãi giương đôi huyết mâu động lòng người lên, lẳng lặng dừng trên người An Y Na.

An Y Na đối diện Huyền Lăng Thương vốn đang làm nũng, thấy ánh mắt Huyền Lăng Thương rốt cục cũng nhìn về phía nàng, trong lòng không khỏi vui vẻ.

Chỉ là dần dần, An Y Na lại cảm thấy da đầu tê rần, trong lòng lập tức hoảng loạn.

Bởi vì đôi mắt nam nhân này, sắc bén như vậy, sâu thẳm giống như hồ nước ngàn năm không thấy đáy, nhìn vào dường như không có chuyện gì xảy ra, che dấu mãnh liệt bên trong, làm cho người ta không nhìn thấu tâm tư của hắn.

Bị nam nhân dùng ánh mắt thâm thúy sắc bén như vậy nhìn chăm chú, dường như mọi tâm tư đều có thể bị hắn nhìn thấu.

Dần dần, An Y Na chỉ cảm thấy tóc gáy dựng ngược, tim đập dồn dập. . .

Nhất thời, cả Thiên Điện rơi vào yên lặng, không một tiếng động, dường như chỉ cần cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được âm thanh.

Khi Đồng Nhạc Nhạc cho rằng, lúc này Huyền Lăng Thương sẽ không mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên, lại thấy nam nhân này mở miệng, hơn nữa, đáp án lại ngoài dự đoán của nàng:

"Nếu ngươi muốn đi, vậy thì đi đi!"

Nghe thấy câu trả lời của Huyền Lăng Thương, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt.

Bởi vì, trong lòng nàng cảm thấy, chẳng phải Huyền Lăng Thương không thích An Y Na sao! ?

Tại sao lần này, lại đáp ứng yêu cầu của An Y Na! ?

Vừa nghĩ tới, ngày hội săn mùa thu của hoàng gia, chắc chắn An Y Na sẽ mặc trang phục lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, dùng mọi cách dể quyến rũ Huyền Lăng Thương.

Chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, liền cực kì khó chịu.

Cái miệng nhỏ nhắn kia, lại dẩu lên cao hơn.

Vì sao nàng không thể đi, mà An Y Na lại có thể chứ! ? Chẳng lẽ, Huyền Lăng Thương thích nàng ta! ?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn trừng mắt, trên mặt là chấn động, khổ sở. . .

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc vô cùng kích động, lại không biết, ánh mắt Huyền Lăng Thương, đang gắt gao dừng lại trên người của nàng, tinh tế thu hết mọi biến hóa trên mặt nàng vào trong mắt. . .

Mà An Y Na bên này, hiện tại vẫn chưa nhận thấy được sự khác thường, lúc này, khi biết được ngày hội săn bắn hoàng gia nàng có thể đi cùng nam nhân này, nàng đã vui mừng không thôi.

Lúc này, nàng đang không ngừng suy nghĩ xem hôm đó nên mặc trang phục gì, mới có thể làm nam nhân trước mắt này kinh ngạc. Càng nghĩ, trên mặt An Y Na càng thêm rạng rỡ.

Đối với đang An Y Na kích động hưng phấn, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn không có tư vị gì.

Lúc này, càng nhìn dáng vẻ vui sướng của An Y Na hoan, trong lòng nàng càng không thoải mái.

Sau đó, nhìn thấy cốc trà trên bàn của An Y Na, Đồng Nhạc Nhạc dường như nhớ ra cái gì, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.

Lập tức, làn môi hồng hé mở, mở miệng cười nó:

"An tiểu thư, nhanh uống trà đi! Bằng không trà nguội sẽ không tốt!"

"Ha hả, được."

Nghe được lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, An Y Na một chút cũng không hoài nghi, nhanh chóng cầm lấy ly trà trên bàn, bắt đầu chậm rãi uống.

Có lẽ do vừa rồi Đồng Nhạc Nhạc giới thiệu quá lợi hại, An Y Na vì muốn bản thân trở nên đẹp hơn, càng uống sạch ly trà hạ thuốc xổ , một chút cũng không còn.

Cho nên, An Y Na cũng không hề nhìn thấy, Đồng Nhạc Nhạc đứng ở một bên, ý cười trong mắt càng sâu.

Hừ!

Cho ngươi đắc ý!

Cho ngươi khi dễ người! Để cho ngươi biết được cảm giác dạ dày trống rỗng đi!

Trong lúc suy nghĩ, mặt mày Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy đắc ý, khóe miệng đỏ tươi kia, hiện tại ngày càng mở rộng, chỉ còn thiếu nước không chạm mang tai thôi.

Cũng không biết, dáng vẻ đắc ý này của mình, lúc này đã vô cùng khắc sâu trong mắt Huyền Lăng Thương.

Nhìn thấy tiểu thái giám bên cạnh, ánh mắt lúc này che giấu kích động cùng hưng phấn đang gắt gao đặt trên tay đang bưng ly trà của An Y Na, trên mặt càng không che dấu nổi hưng phấn đắc ý.

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương liền biết tiểu thái giám trước mắt này, khẳng định là đang làm chuyện xấu!

Nhưng là hắn cũng không quá bất ngờ!

Dù sao, hắn cũng hiểu rõ tiểu thái giám này. Tiểu thái giám này, một khi đã nhận định bằng hữu, chắc chắn sẽ không thay đổi.

Nếu như có người khi dễ bằng hữu của hắn, dù hắn có phải cược cả tính mạng, cũng phải bảo vệ người kia!

Một người trọng tình trọng nghĩa như vậy, trên đời hẳn không nhiều! ?

Huyền Lăng Thương khẽ thở dài trong lòng, nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, ánh mắt lại có thêm vài phần sủng nịch và dung túng mà bản thân cũng không hề phát hiện . . .

Không biết rằng ánh mắt Huyền Lăng Thương đang chăm chú dừng trên người mình,Đồng Nhạc Nhạc lúc này, toàn bộ chú ý tập trung trên tay đang bưng trà của An Y Na.

Nhìn thấy An Y Na uống ly trà mình hạ thuốc xổ một chút cũng không còn, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc quả thực vui vẻ đến nở hoa .

Ha hả, ngươi muốn khi dễ Thúy Lan, ta sẽ khiến hai chân ngươi đều nhũn ra!

Đanng lúc Đồng Nhạc Nhạc đắc ý, lại thấy An Y Na uống xong ly trà, lập tức thu hồi ánh mắt, khóe miệng đang kéo căng kia cũng lập tức thu hồi.

Trong lúc này, nàng tuyệt đối không thể để lộ ra chân tướng!

Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay về bộ dáng thái giám nên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn bụng, cúi đầu suy nghĩ.

Đối với tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, An Y Na một chút cũng không hề phát hiện ra.

Không biết có phải tại lời nói vừa rồi của Đồng Nhạc Nhạc hay không, hiện tại An Y Na chỉ cảm thấy này ly trà này, thật sự rất ngon.

Vì vậy, khi An Y Na ly trà xuống, không khỏi ngẩng đầu,nhìn về phía Huyền Lăng Thương mở miệng cười nói:

"Hoàng thượng, trà này uống quả thật rất ngon!"

“Phù phù.... . .”

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đã sớm nở hoa, bây giờ lại nghe được lời này của An Y Na, lập tức không nhịn được phì cười một tiếng.