Đường Chân Trời

Chương 7




"Liên Vị Chi cậu mau lên!" ngoài cửa sổ, Lâm Tử Tiêu đang đè giọng nói.

"Giục cái gì mà giục chẳng phải tôi đang tìm hay sao?"

"Lạ thật, bà già này không để đồ trong tủ sao? A Tiêu cậu lại đây chút...Lâm Tử Tiêu?"

Tôi đứng thẳng người khỏi bàn làm việc nhìn ngó, nhưng lại đối diện với một gương mặt lạnh tanh.

“Liên! Vị! Chi!"

Loa phát thanh bên ngoài còn đang phát nhạc tập thể dục, tôi và Lâm Tử Tiêu thì đứng trong văn phòng của chủ nhiệm phòng giáo vụ, co đầu rụt cổ hệt như hai con chim cút.

"Em nói xem hai đứa bọn em! Đây đã là lần thứ mấy rồi hả!"

Chủ nhiệm phòng giáo vụ là một người phụ nữ năm mươi tuổi, lúc này đang tức điện lên dùng ngón trỏ chỉ vào tôi: “Hôm trước! Hôm trước em còn đan áo len trong giờ toán bị tôi bắt đưỢc, hôm nay em đã trèo cửa sổ vào văn phòng!"

Tôi nhỏ giọng phản bác nói: “Đó không phải là áo len....Là khăn quàng..."

“Bùm."

Chủ nhiệm phòng giáo vụ đập mạnh tay lên bàn, thở phì phò không dứt.

Lâm Tử Tiêu kéo ống tay áo tôi nháy nháy mắt, sau đó gương mặt mang theo chút khó xử mở miệng:

"Cô ơi, cô đừng trách Tiểu Liên nữa, đó là quà cậu ấy tặng mẹ mình."

Âm thanh thở phì phò bỗng ngừng lại.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ đưa ánh mắt ngờ vực nhìn sang tôi.

"Em ấy nói là thật hả?"

"Em.."

Lâm Tử Tiêu lại lặng lẽ kéo ống tay áo của tôi.

"Cô ơi đúng ạ, sinh nhật của mẹ em sắp tới rồi, em nghĩ chẳng có gì có thể tặng, vậy thì đan một chiếc khăn thôi, thế nhưng ở nhà em làm gì có thời gian đầu, mới mang tới trường học ấy ạ."

Lần này, người xấu hổ ngượng ngùng cuối cùng đã biến thành bà ấy.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ khẽ ho vài tiếng, sau đó đứng thẳng người lên nói: “Được rồi, nể tình một mảnh hiếu tâm của em, lần này trả lại cho em, nhưng không được phép đan trong giờ học nữa đầu đấy."

"Em biết rồi a! Em hiểu rồi a! Cảm ơn cô nhiều!"

Trên lối đi, tôi ôm lấy đống len lộn xộn dùng mặt dụi lên đó không ngừng.

Lâm Tử Tiêu đắc ý dựng ngón cái lên chỉ về bản thân, “Thế nào hả, vẫn là Lâm gia của cậu trâu bò đúng không, mau cảm ơn tớ đi."

Tôi cười hì hì nói: “Cảm ơn cậu, tôi thay mặt mẹ già vừa kết hôn đang hưởng tuần trăng mật ở Tam Á cảm tạ khăn quàng của Lâm gia nhá!"

Nói xong tôi nhấc chân chạy mất, không thèm để ý tới Lâm Tủ Tiêu đang tức điên ở phía sau.

"Liên Vị Chi! Cậu đứng lại!"

Tôi dừng trước cửa phòng học.

Cũng chẳng phải vì câu hét của Lâm Tử Tiêu, mà không biết Dụ Thanh từ đầu xuất hiện trước mặt tôi.

Anh ấy nhăn mày nói: “Cậu đi đầu vậy?"

Tôi khua khoắng đống đồ trong tay khoe: “Đi lấy món quà sinh nhật thuộc về cậu đó."

Nét mặt của Dụ Thanh bỗng chốc biến thành bất lực, “Tiểu Liên, bây giờ vẫn là mùa hè."

"Vậy cậu đợi đến mùa đông hãy quàng, thế nào, cậu chê tớ hả?"

Tôi biết trước nay Dụ Thanh đều không chống cự nổi giọng điệu kiểu này của tôi, anh cũng biết tôi đã nắm thóp được tính cách của anh rồi.

Thế nhưng anh vẫn phối hợp giơ hai tay lên giả bộ đầu hàng, nói: “Tôi nào có gan đó chứ"

Hôm sinh nhật của Dụ Thanh, lần đầu tiên mời chúng tôi tới nhà anh ấy.

Xe taxi dừng trước lối vào của khu biệt thự, thậm chí tôi còn có chút lúng ta lúng túng.

Lâm Tử Tiêu vỗ lên ba lộ của tôi, khiến tôi tiến lên phía trước mấy bước.

“Đi thôi, làm gì thế, ngốc rồi hả?"

Tôi nghiêng đầu qua, “Nhà Dụ Thanh nhiều tiền vậy hả?"

"Phải đó, đây còn là căn nhà mà bố mẹ cậu ta cố ý mua để cậu ta được yên tĩnh học tập đó, thế nào hả, phát hiện ra thì ra không chỉ có tên ngốc tôi mới là nhà giàu đúng không."

Tên ngốc nhà giàu đại là biệt danh tôi đặt cho Lâm Tử Tiêu.

Nếu không phải do bố cậu ta hào phóng quyền cho trường học một tòa nhà, thì nhà trường sẽ không nhắm một mắt mở một mắt đối với hành vi đánh nhau hằng ngày của cậu ta.

Thế nhưng Dụ Thanh và Lâm Tử Tiêu không giống nhau.

Lúc ấy chẳng rõ vì sao thái độ của bản thân tôi đối với tình huống của hai nhà lại khác nhau, khi trưởng thành rồi nhìn lại, tâm tư thiếu nữ khi ấy lại rõ ràng rành mạch đến vậy....

Đó là cảm giác tự ti không thể nào khống chế được khi đối diện với người mình thích.

Điều này cũng là vì sao, sau khi Lâm Tử Tiêu tặng mô hình xe đua bản giới hạn, và lải nhải không ngừng rằng cậu ta đã tốn công phí sức như thế nào mới mua được nó, ánh mắt của Dụ Thanh chuyển sang tôi, tôi xua tay nói:

"Không có."

"Cái gì?" Dụ Thanh ngây người.

"Làm mất rồi, hôm nay lật tung khắp nơi không tìm thấy."

Lâm Tử Tiêu nóng lên, hùng hổ kéo tôi ra một góc nói: “Có chuyện gì vậy, tâm huyết nửa tháng trời của Tiểu Liên nhà chúng ta đầu rồi!"

Tôi trợn trắng mắt nhìn cậu ta, sau đó dùng gương mặt mỉm cười nói với Dụ Thanh: “Cái đó xấu quá, lần sau tôi đan cho cậu cái đẹp hơn."

Trên thực tế tôi đã nói dối.

Đây là lần đầu tiên tôi nói dối Du Thanh.

Chiếc khăn quàng xấu xí đó, lúc này được bọc bởi chiếc hộp màu xanh đang nằm gọn trong ba lô của tôi.

Dụ Thanh tốt đẹp nhường ấy, thành tích tốt còn biết đánh dương cầm, gia thế tốt, gia giáo tốt, sao anh có thể quàng một chiếc khăn len rẻ rúng được?

Anh sẽ bị người ta cười nhạo.

Món quà mà anh nhận được, nên là mô hình xe đua bản giới hạn, là một căn biệt thự, hoặc là thứ tốt hơn nữa.

Tóm lại, không nên là một món đồ len nhìn không ra hình dáng gì.

Tôi chẳng rõ có phải Dụ Thanh đã nhìn thấu tâm tư của tôi hay không, nhưng anh không nói gì nữa, anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đầu tôi, sau đó nghiêm túc nhìn tôi nói:

"Tiểu Liên, tôi đã từng nói, cậu làm thành hình dáng gì tôi cũng sẽ quàng, cậu làm thành kiểu gì tôi cũng đều thích."

Từng có một khoảnh khắc, tôi giãy giụa có nên thổ lộ thực tình hay không, thế nhưng cuối cùng phần tôn nghiêm hèn mọn ấy vẫn bò lên điểm cao nhất.

Có những lúc cái tôi nó chính là thứ kì cục như vậy.

Tôi có thể trèo tường ngã sấp mặt trước mặt Lâm Tử Tiêu, cũng có thể thản nhiên ngồi lên xe sang của Kỳ Ngôn trước mặt nhiều người đang chỉ trỏ, thế nhưng tôi không thể mất mặt trước Dụ Thanh được.

Một chút cũng không được.

Giống như tôi sẽ không vì anh không tốt mà từ chối tới gần anh.

Nhưng tôi nhất định sẽ bởi bản thân mình không tốt, mà rời khỏi anh.