Đường Chân Trời

Chương 40




Bao nhiều năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên mẹ tới nơi con ở."

Người phụ nữ mặc quần áo thoải mái, bên vai có đeo một chiếc túi, người đẹp sẽ già đi nhưng vẻ đẹp vẫn mãi còn đó.

Tôi đứng khoanh tay dựa vào cánh cửa, “Nói đi, có chuyện gì."

Đây là người mẹ sinh ra và nuôi tôi lớn lên, tôi nghĩ tôi nên yêu bà ấy, thế nhưng vừa mở miệng, trong giọng nói không tự chủ mang theo chấm chọc.

Nhưng bà không để bụng, ma ngồi xuống ghế số pha, vẫy tay với tôi hệt như hồi còn nhỏ, “Tới đây."

Tôi ngồi cách bà một vị trí.

"Vị Chi, mẹ muốn đưa còn về nhà."

"Không thể nào."

Lời vừa nói ra, đã bị tôi phủ quyết.

Bà có chút gấp gáp, “Rốt cuộc con đang chấp nhất cái gì chứ?"

"Mẹ và chú Lưu bao nhiều năm nay không sinh con, đợi chúng ta già rồi, đi rồi, còn lại những thứ này chẳng phải đều là của con hay sao."

Giọng điệu của tôi thong thả chậm rãi, “Không cần."

Tôi tiếp tục nói: “Ông ấy có con với người vợ trước, con lại không phải là con gái của ông ấy, đồ của ông ấy con không cần."

Nghe thấy lời này, trong mắt bà lộ ra vẻ bi thương, “Mẹ thực sự không hiểu được, vì sao con lại kháng cự chú Lưu như thế, rõ ràng..."

Tôi mất kiến nhẫn ngắt lời bà, “Mẹ có thể đừng miễn cưỡng con dung nhập vào gia đình của mẹ nữa được không."

"Càng đừng lấy lý do bao năm nay không sinh con trở thành cái có vì tốt cho con nữa."

Bà hơi há miệng, dường như vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu xuống.

Giọng nói của bà chậm rãi vang lên, “Vị Chi, mẹ thực sự rất có lỗi khi không cho con được một gia đình hoàn chỉnh. Bao nhiêu năm nay, mẹ cũng sợ vì lỗi lầm của mẹ, mà con có ác cảm với hôn nhân."

“Mẹ vẫn luôn muốn con tiếp nhận chú Lưu, muốn bù đắp cho con, có lẽ là mẹ dùng sai cách, nhưng mẹ hi vọng con đừng hận mẹ, được không?"

Tôi im lặng rất lâu, tôi muốn nói thực ra tôi chưa từng trách bà, càng không trách bà đi tìm kiếm hạnh phúc cho mình.

Trên thế gian này làm gì có đứa trẻ nào không hi vọng mẹ mình được hạnh phúc chứ?

Nhưng những lời trong lòng này, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài mỏng manh, và một câu “Con đi rót cho mẹ cốc nước."

Bà vội vã đứng dậy, vội nói “Không cần", khoảnh khắc cúi đầu và vẫn còn gạt lệ.

Bà nói: “Thời gian không còn sớm, mẹ đi trước đây, không làm phiền con nữa."

Mãi đến khi tiếng sập cửa vang lên, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa ấy không khỏi ngẩn người.

Tôi cảm thấy bao nhiêu năm nay tôi sống hệt như một du hồn. Tôi không hận mẹ mình, nhưng không cách nào hòa giải được với bà, tôi yêu thiếu niên của tôi, nhưng không cách nào ỏ bên cạnh anh.

Tình thân, tình yêu, tình bạn, những thứ này rốt cuộc là gì đây? Tôi thực sự từng cảm nhận được sao?

Tôi nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, lần đầu tiên cảm thấy cô độc.

- -----oOo------