Dưỡng Cẩu Di Họa

Chương 4: Tên của ngươi là Vật Nhỏ!




(Tên em nó chính là Tiểu Bất Điểm, nhưng ta thích gọi là Vật Nhỏ, nghe dễ thương hơn, hì hì)

Sang ngày thứ mười, sức khỏe vật nhỏ đã không còn trong tình trạng nguy hiểm.

Vật nhỏ tới bữa liền bú sữa no nê rồi lăn ra ngủ khì khì, tinh thần có vẻ phấn chấn hơn nhiều.

Lại thêm, nếu phát sinh nhu cầu tiêu tiểu, vật nhỏ cũng sẽ ngoan ngoãn đánh tiếng trước.

Thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện.

Thế nên, ngay tại thời điểm này, Lão Hắc quyết định mang một số vấn đề cần thiết ra làm rõ đầu đuôi ngọn ngành.

[Ngươi lúc trước ở đâu?] Nó dùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, hỏi.

Vật nhỏ cả nửa ngày vẫn không hé răng hồi đáp, ánh mắt bất an nhìn nó dò xét, thân hình còm nhom run rẩy nhè nhẹ.

[Ngươi trước hết bình tĩnh. Không việc gì phải sợ] Nó liếm liếm sau tai vật nhỏ, vỗ về [Ta không làm khó ngươi. Chỉ là có một số thông tin ta cần biết để tránh rắc rối về sau]

[Con… con…] Thật lâu sau đó vật nhỏ mới gian nan lên tiếng [Mẹ con… sinh ra năm anh chị em con trong một lò mổ…]

[Mẹ ngươi là chó lai?] Trong lòng nó dường như đã có đáp án rõ ràng

[Lai nòi Entlebuther Mountain] Vật nhỏ rũ mi [Bố thì… con không biết… Chưa nghe mẹ kể qua bao giờ]

Nguyên lai là thú nuôi thất sủng liền bị bán vào lò mổ giết thịt.

Người chủ cũng là một kẻ thực tàn nhẫn, thẳng tay ném cả mẹ lẫn con.

[Còn ngươi vì sao lại ra bãi rác?] Mặc dù không muốn đả động đến chuyện vừa nãy, nhưng nó vẫn phải tiếp tục gặng hỏi.

[Có hai đứa trẻ, một cao một thấp, túm cổ con mang đi… ] Ánh mắt vật nhỏ mờ mịt […đánh con, trói con, treo con lên cây, sau đó…]

[Sau đó?] Nó nhìn vật nhỏ chăm chú

[Con ngất … ] Vật nhỏ ủ rũ [Không biết gì nữa]

Nó thở dài một hơi, xem ra tình hình không có chút gì khả quan.

Thú nuôi bị bán vào lò mổ liền một đi không trở lại.

Chó mèo hoang ở nơi này không ai thèm đụng vào, ngại bẩn, cũng không ai thèm ăn thịt, ngại dính bệnh.

Vì vậy, những con chó mèo nuôi trong nhà, có nguồn gốc rõ ràng, có chủ nuôi bảo đảm, rất được hoan nghênh, giá bán thịt tươi đôi khi còn cao hơn fillet thịt bò Nhật.

[Con ghét con người] Vật nhỏ nghiến răng [Xấu xa, độc ác!]

[Không phải ai cũng như thế] Nó nặng nề giải thích [Có kẻ xấu. Có người tốt. Không ai giống ai]

[Con không thấy ai tốt cả] Vật nhỏ âu sầu dụi đầu vào lòng nó

[Tuổi ngươi còn nhỏ, chưa có sự tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều nên chưa biết] Nó cẩn thận thu hết vuốt nhọn vào trong đệm thịt rồi dùng chân vuốt dọc từ đầu đến đuôi vật nhỏ [Từ bây giờ ta nhận ngươi làm con nuôi, sau này sẽ chậm rãi hướng dẫn cho ngươi tường tận mọi điều]

[Ngài thật tốt] Vật nhỏ rúc sâu vào lòng nó [Con chỉ cần có ngài là đủ]

[Đừng cứ mở mõm ra là “Ngài” với “Ngài”] Nó meo meo vài tiếng thực vui vẻ [Gọi ta là Papa]

[Papa!] Vật nhỏ reo lên

(Ta thay từ Papa cho từ Dưỡng phụ nhé, gọi như vậy nghe thực dễ thương mờ, đúng không? Mọi người nếu thấy nó kỳ quá thì nói ta biết nha, giữ nguyên Dưỡng phụ hay thay thế bằng một từ khác nữa?)

[Ê nè! Đang làm gì đó?] Mèo Tam Thể Đuôi Cụt vỗ vỗ vào cái thùng “Rác Hữu Cơ” đầy ụ phía sau nhà hàng hải sản Mỹ Nhân Ngư [Ra đây nhanh! Có chuyện gấp!]

(Mèo Tam Thể – Mèo Ba Màu)

Không có tiếng mèo đáp lại, nhưng có tiếng đào bới sồn sột cực kỳ khí thế.

[Chết ngộp ở bên trong luôn à?] Mèo Tam Thể Đuôi Cụt đợi lâu liền nổi cộc [Mèo Vằn Lông Ngắn, ta đếm đến ba, ngươi còn không chui ra thì biết móng vuốt của ta!]

[Một] Mèo Tam Thể Đuôi Cụt ngữ khí lạnh như băng đếm tiếng thứ nhất

[Hai] Mèo Tam Thể Đuôi Cụt ngữ khí lạnh như băng đếm tiếng thứ hai

[Ấy. Ấy. Khoan đã bà chị!] Một cái đầu còn dính lem nhem vụn xương cá nhanh chóng ló ra khỏi thùng rác.

[Bà chị cái đầu nhà ngươi] Mèo Tam Thể Đuôi Cụt bao nhiêu máu nóng dồn hết lên não [Bà chị cái con mắt nhà ngươi! Bà chị cái mõm thối nhà ngươi!]

[Ấy. Ấy. Lại sinh khí nữa rồi!] Mèo Vằn Lông Ngắn thong thả đáp xuống đất, chậm rãi liếm lông [Lão Hắc có việc quan trọng?]

[Cực kỳ quan trọng là đằng khác] Mèo Tam Thể Đuôi Cụt ngay lập tức quăng hết mọi chuyện ra sau đầu, vẻ mặt ngưng trọng [Tối nay là đại lễ ra mắt quý tử nhà lão, ngươi tuyệt đối không được đến trễ]

[Hở? Quý tử nào đây?] Mèo Vằn Lông ngắn há hốc mồm [Chẳng phải… Chẳng phải lão… cái đó…]

[Ngươi bị nhũng não rồi à?] Mèo Tam Thể Đuôi Cụt giơ vuốt tát vào cái đầu mèo đối diện một cú không thương tiếc [Lão nhận con nuôi. Chuyện này mèo nào cũng biết. Chỉ có mỗi ngươi không biết là sao?]

[À… à… Ra là con nuôi] Mèo Vằn Lông Ngắn gục gặc cái cổ ú na ú nần chỉ có lông bọc mỡ, cố gắng chỉnh đầu mình về vị trí cũ

[Ta còn phải đi thông báo những con mèo khác nữa, không rảnh rỗi dông dài với ngươi] Mèo Tam Thể Đuôi Cụt xoay mông, bỏ đi một mạch.

Đúng nửa đêm.

Toàn bộ mèo hoang trong khu phố đều tụ tập đông đủ trước cái ổ mới của Lão Hắc.

Một rừng ánh mắt sáng rực háo hức nhìn chăm chăm vào hai nhân vật chính đang tọa trên một cái bàn gỗ giữa gian phòng cũ kỹ.

[E hèm] Lão Hắc hắng giọng, cả căn phòng đầy tiếng mèo ngao ngao trong phút chốc im lặng như tờ.

[Cảm ơn tất cả đã dành thời gian quý báu tề tựu về đây. Hôm nay…] Lão Hắc ngừng một chút, cũng không dài dòng mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề [… ta xin được giới thiệu đứa con nuôi vừa nhận]

Phía dưới lập tức vang lên những tiếng bàn luận rì rầm to nhỏ.

Bên cạnh Lão Hắc là một con chó nho nhỏ, trong ánh sáng chập choạng của đèn đường hắt qua những ô cửa thông gió, có thể thấy rõ một đôi tai cụp, bộ lông đen mướt cùng ánh mắt ươn ướt nằm dưới hai đốm tròn màu vàng nhàn nhạt tương tự màu lông mõm và bốn chân.

Cho dù vật nhỏ này từ đầu đến đuôi đều là một bộ dáng thiên chân vô tà, thế nhưng, có một sự thật không thể nào chối cãi.

Chó là đối thủ truyền kiếp của mèo.

[Tất cả có thể gọi nó là Vật Nhỏ, hảo hảo chiếu cố đến nó. Còn những việc khác…] Lão Hắc ngữ khí không mặn không nhạt quét mắt khắp căn phòng [Cảm phiền không bận tâm!]

Kẻ cao cao tại thượng vừa dứt lời, mèo to mèo nhỏ, mèo trắng mèo đen, mèo già mèo trẻ đều đồng loạt ngậm mõm im thin thít, nửa cọng râu cũng không dám rung rinh.

Từ trước đến nay Lão Hắc nói ít làm nhiều, phàm việc gì nó đã quyết, bất luận kẻ nào cũng không thể đả động đến nó.

Mèo hoang trong cái thành phố đông đúc này, không con nào không biết Lão Hắc ngoan độc từng thẳng chân thanh toán thủ lĩnh tiền nhiệm Mèo Tai Xoắn, đánh bầm dập con Mắt Chột cầm đầu bầy chó hoang trong khu phố, xâm nhập Trung tâm Xử lý Động Vật Nguy Hại giải cứu ba đứa nhóc nhà Mèo Xám Miến Điện, cùng hằng hà vô số chiến tích khác, không đếm xuể.

Vậy nên, nhận chó làm con nuôi đối với nó có là cái thá gì?

[Xin chúc mừng!] Mèo Tam Thể Đuôi Cụt ồn ào lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt [Chúc mừng đại gia đình chúng ta có thêm một thành viên mới!]

Những con mèo khác liền đồng loạt nhao nhao hưởng ứng, tranh nhau chúc tụng, bộ dáng hận không thể đem vật nhỏ đội luôn lên đầu.

[Còn một việc quan trọng không kém] Lão Hắc thong thả thông báo [Đó là những đứa nhỏ lứa gần đây của Mèo Hoa cũng sẽ nằm trong sự bảo hộ của ta]

Nhiều ánh mắt ghen tỵ bắn thẳng lên người con mèo cái lông lốm đốm vòng hoa xinh đẹp đang nằm lười nhác bên dưới cái bàn gỗ.

Mèo Hoa không phải kẻ ngồi không thưởng lợi vậy nên bỏ ngoài tai mọi lời ra tiếng vào, Mèo Hoa ngạo nghễ đấu mắt với những con mèo khác.

Sau đêm nay, có những số phận sẽ âm thầm thay đổi.

Tiểu kịch trường:

Tác giả: “Xin chúc mừng!” hớn hở chen vào

Mèo Hoa: [Chúc mừng cái gì?] lườm

Tác giả: “Chúc mừng đêm động phòng hoa chúc thân mật ngọt ngào. Tân khuyển lang cùng tân miêu nương đời đời bên nhau hạnh phúc!” hớn hở tung hoa

Mắt Kính (aka Vật Nhỏ): [Ngươi muốn một con Samoyed đúng không?] cười thỏa mãn [Cuối tuần này sẽ có]

Tác giả: “Mèo Hoa, ngươi còn phải học hỏi ta nhiều đấy!” vênh mặt

Mèo Hoa: [Tiết tháo của ngươi bị chó gặm rồi sao?] giơ vuốt

Tác giả: chuồn êm

Em nì là Samoyed nì, dễ thương hơm? Y như cục bông à!!!