Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 39: Mục Như Công Công Đến




Trong khiếp sợ, lại nhìn thấy Nguyên Chiêu Lâm giơ một con dao cạo lên, hắn giận hỏi: “Ngươi lại muốn làm cái gì?” “Cạo lông đó, không cạo lông làm sao khử trùng vết thương?” Nguyên Chiếu Lâm VỖ VỖ lên một chân của hắn: “Tự giác mở ra chút” Vũ Văn Dụ chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân xông thẳng lên đầu, hai tại vang lên tiếng ong ong, sắp nổ tung rồi.

Nghe thấy âm thanh dao cạo lướt qua da thịt, những cọng lông rơi xuống, quét qua bắp đùi, mỗi một cảm giác đều mang theo mùi vị nhục nhã.

Thật ra trong lòng Nguyên Chiêu Lâm cũng rất bất đắc dĩ. Cô muốn nhìn sao? Muốn cạo lông cho hắn sao? Muốn xử lý vết thương chỗ đó cho hắn sao?

Nhưng nếu như vì cảm nhiễm mà hỏng mất, cô cũng không cách nào ăn nói với Thái thượng hoàng và với cả chính mình.

Mặc dù nói, coi như hắn hỏng thật, cũng là hắn gieo gió gặt bão.

Rất may mắn, vết thương không vào đúng động mạch chủ ở đùi, chỉ sượt qua bên cạnh, vết thương rất sâu, không biết dùng phương pháp gì cầm máu, chắc hẳn là tự hắn dùng bột cầm máu, bởi vì bên cạnh còn dính bột phấn.

Hơn nữa, nếu như vào trong thêm chút nữa, vậy chắc chắn sẽ chếch nghiêng mà cắt thứ kia xuống. Nếu như cắt xuống, vậy mới là tốt nhất, đây chính là nguồn gốc của tội ác. Cô nghĩ rồi len lén ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Dụ.

Vũ Văn Dụ vung nắm đấm đến, Nguyên Chiêu Lâm vội vàng lùi đầu lại, thoáng nhìn thấy mặt hắn đỏ như vỏ pháo.

“Vẫn phải khâu vết thương!” Nguyên Chiêu Lâm khử trùng xong, nghiêm túc nói.

“Không!” Vũ Văn Dụ lên tiếng từ chối, chậm rãi khép hai chân lại, nhưng Nguyên Chiếu Lâm đã giơ tay ra chặn trước, không cho hắn khép chân lại.

Vũ Văn Dụ cảm giác thấy tóc mình cũng sắp dựng thẳng lên, đồng thời bị từng ngọn từng ngọn lửa giận đốt cháy khét.

“Vậy được rồi!” Nguyên Chiếu Lâm cầm hòm thuốc ra, tìm thuốc gây tê bôi lên, nói: “Ta bôi thuốc cầm máu cho người, có thể đẩy mạnh quá trình khép lại của vết thương” “Động tác nhanh nhẹn chút!” Vũ Văn Dụ trừng mắt nói. Sau khi bôi lên, Nguyên Chiêu Lâm ngẩng đầu hỏi: “Có phải cảm thấy vết thương này hết đau rồi không?”

Vũ Văn Dụ hơi cảm nhận, quả thật hết đau rồi, nhưng lại không muốn thừa nhận, mạnh miệng nói: “Ai nói không đau? Người cho rằng thuốc của người thần kỳ như vậy sao?”

Nguyên Chiếu Lâm biết hắn mạnh miệng, cũng mặc kệ hắn, lấy kim ra xâu chỉ, nói: “Ta bôi thuốc gây tê, bắt đầu khâu vết thương”

“Nguyên Chiếu Lâm!” Vũ Văn Dụ nổi giận gầm lên, mẹ nó, người phụ nữ xấu xí này còn biết gạt người rồi sao?

Ngày đó khâu vết thương, hắn đau đến mức suýt cắn nát răng, bây giờ vị trí khâu kia là vị trí đau nhất cả người, cô muốn lấy mạng hắn mới hài lòng hả.

“Được rồi, không khâu, nhưng phải nạo mủ ra, chắc việc này thì có thể chứ?” Nguyên Chiêu Lâm nói. Lúc này Nguyên Chiếu Lâm mới ngừng nổi giận, nhìn thấy cô vùi đầu xuống, ngẫm nghĩ, nếu lát nữa có cảm giác đau tập kích, vậy dứt khoát đá cổ lăn xuống.

Thật ra Nguyên Chiếu Lâm đang khâu vết thương rồi. Bôi thuốc tế, nếu như nhanh nhẹn, có thể hoàn thành trước khi thuốc tế mất hiệu quả.

Cửa "bịch” một tiếng bị đẩy ra.

Từ Qúa như một cơn gió lốc đi vào.

Vén rèm lên, liếc nhìn vào trong, cả người hắn ta bị cố định rồi, cố định vô cùng chắc chắn, phảng phất như bị sét đánh trúng vậy.

Hoằng đại nhân nói buổi tối Vương gia cần có người chăm sóc để giải quyết, vì vậy hắn ta đến gác đêm, muốn vào bẩm báo một tiếng, lại thấy Vương phi đang vùi đầu dưới người Vương gia.

“Còn chưa cút!” Vũ Văn Dụ cũng giống như bị sét đánh, sững sờ mấy giây mới nổi giận đùng đùng.

Từ Qúa như gặp quỷ mà chạy ra ngoài, lát sau lại quay về khép cửa vào.

Không có ai nghe thấy trong lòng hắn ta đang điên cuồng khóc lớn, người phụ nữ kia lại nhân lúc Vương gia bị thương mà chiếm tiện nghi của người.

Chỉ có Nguyên Chiêu Lâm bình tĩnh nhất. Bình tĩnh khâu xong, nói: “Được rồi, khâu xong rồi”

Khâu xong rồi? Hóa ra cô đang khâu vết thương! Hai tay của hắn bất lực buông xuống, đã không muốn nói thêm bất kỳ lời nào nữa rồi. Nguyên Chiếu Lâm dọn dẹp, hắn nghiêng đầu nhìn Nguyên Chiếu Lâm hất đổ xuống đất, những sợi những sợi... lông đen kia.

Hắn phải giết chết mấy người mới có thể trút hết mối hận trong lòng.

Nhưng bây giờ chỉ có thể nhịn, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn.

Sau đó, ai cũng không nói chuyện.

Nguyên Chiếu Lâm nằm sấp ngủ thiếp đi.

Trong mơ, cô bị đuổi giết, suốt dọc đường đều là đao kiếm tàn sát, cô trốn đông nấp tây, cuối cùng bị đuổi vào đường cùng, một cây đại đao giơ lên, từ khe hở của che mặt, cô nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Vũ Văn Dụ.

Một đạo chém xuống, máu me tung tóe bắn lên mặt cô, cô hét lên một tiếng, tỉnh lại.

Trên mặt có cảm giác ướt đẫm, đưa tay lên lau, toàn là nước.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy trong tay Vũ Văn Dụ cầm một cái bát, miệng bát úp xuống dưới, trong bát trống không.

Khuôn mặt của hắn tràn đầy đắc ý nham hiểm. Đầu giường vẫn luôn đặt một bát nước để hắn thấy khát thì uống. Nguyên Chiếu Lâm rất tức giận, cô cố hết sức mình hầu hạ chữa trị cho hắn, không đổi được một lời cảm ơn, trái lại còn bị hắn trêu đùa.

Nhưng mà cô cũng không lộ ra vẻ tức giận, trái lại thương hại nhìn hắn: “Thật đáng thương, đường đường là Thân vương, còn từng tiêu diệt vô số kẻ địch, bây giờ lại chỉ có thể dùng cách hắt nước này để báo thù một cô gái yếu ớt như ta”

Ánh mắt Vũ Văn Dụ đầy giận giữ, ném bát về phía cô.

Bát kia không ném lên người Nguyên Chiếu Lâm mà rơi xuống chính đầu hắn. Bát trơn, sức lực của hắn không đủ, thoạt nhìn ném ra ngoài, thật ra mới chỉ nới lỏng tay mà thôi.

Bát rơi xuống mũi hắn, hắn đau đến mức lập tức rớm nước mắt.

Nhếch nhác mà xấu hổ. Khóe miệng Nguyên Chiêu Lâm khẽ co rút, thuận tay cầm bát đi ra ngoài. “Ha ha ha ha, ngoài cửa, Nguyên Chiếu Lâm cười đến mức vết thương sắp rách ra rồi. Bên trong, Vũ Văn Dụ xoa xoa sống mũi, cả người run rẩy: “Tức chết bản vương rồi!” Tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện, chân trời lộ ra màu vỏ quýt nhàn nhạt, tầng mây dần dần được nhuộm lên.

Tối qua Từ Qúa ngồi ở bên ngoài, mơ mơ màng màng ngủ mất. Bị tiếng cười lớn của Nguyên Chiếu Lâm đánh thức, hắn ta xoa xoa hai mắt, sợ hãi nhìn Nguyên Chiếu Lâm cười đến độ mặt cũng biến dạng: “Vương phi... người không sao chứ?"

Nguyên Chiêu Lâm cười nhiều quá, sắc mặt đỏ bừng, cho dù đã ngừng cười, nhưng khóe mắt đuôi mày vẫn vương đầy vui vẻ, vỗ vỗ bả vai Từ Quá: “Từ Quá, đi vào chăm sóc Vương gia đi, hắn... mang hơi khổ!”

Từ Qúa thấy cô nói xong câu đó lại phát ra tiếng cười điên cuồng như yêu nghiệt, khiến hắn ta sợ hãi vội vàng chạy vào trong phòng.

“Cút!”

Hắn ta lại xám xịt ra ngoài, sắc mặt đen như tro tàn.

Nguyên Chiếu Lâm không đi vào nữa, dạo chơi bên ngoài, đi đến bên hồ, nhìn bầu trời tròn đỏ tựa vỏ quýt chậm rãi mọc lên.

Nhìn mặt trời mọc, đều sẽ khiến người ta cảm thấy sức sống dạt dào, tinh thần tràn đầy phấn chấn. Sau khi trải qua cái chết, nếm nỗi đau rời xa người nhà, bị mặt trời mọc từ từ đè ép, ép đến một nơi thấy không rõ, cũng chạm không đến.

Có lẽ là mặt trời mọc, cũng có lẽ là điên cuồng cười lớn vừa rồi, khiến cô cảm thấy mình cũng coi như được sống cuộc sống của người bình thường mấy phút.

Đứng dưới mặt trời, có chuyện gì đáng sợ chứ?

Cô đứng ở bên hồ hơn nửa tiếng.

Mãi đến khi cảm thấy ánh nắng mặt trời chói mắt, cô mới dần dần thu lại tầm mắt. Hoằng Kỳ bước nhanh đến, trầm giọng nói: “Vương phi, Mục Như công công đến.”

Nguyên Chiếu Lâm quay đầu, nhìn thấy sắc mặt Hoằng Kỳ hơi nặng nề: “Mục Như công công?”

“Mục Như công công là đại tổng quản bên người Hoàng thượng” “Chuyện gì?” Nguyên Chiếu Lâm biết trước giờ hắn ta đều bình thản, bây giờ lại thấy hắn ta tỏ ra sợ hãi, Mục Như công công đến, quả nhiên không phải chuyện tốt.