Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 35: Lại nghe ta




Nguyên Chiêu Lâm nhìn bà ta: “Ngươi chỉ xem không thoải mái chỗ nào?"

Hôm nay, cơ thể bà ta có đủ chỗ khó chịu, chỉ là đang phải chịu áp lực lớn nên không rảnh để ý tới. Nhưng khi ngồi hoặc nằm xuống, bà ta vẫn cảm thấy lục phủ ngũ tạng cũng xoắn cả lại, còn khó chịu hơn cả vết thương.

Kỳ ma ma lắc đầu: “Thật ra lão nô cũng không biết cụ thể. Có thể Hoằng đại nhân hoặc Từ thị vệ sẽ biết rõ hơn. Lão nô chỉ biết sau khi uống canh Tử Kim vào lại có hại cho ngũ tạng lục phủ. Ban đầu sẽ xuất hiện các tình huống nôn ra máu, ho khan, ác mộng. Trước đó có một tên sai vặt trộm đồ cổ trong vương phủ bán lấy tiền nhưng chết sống không chịu thừa nhận, còn đụng tường tự sát. Sau khi Hoằng đại nhân cho hắn uống canh Tử Kim xong, hắn đã cung khai, đại khái khoảng nửa tháng thì người cũng chẳng còn."

Nguyên Chiêu Lâm nghe được thì kinh hồn khiếp vía: “Nửa tháng mà người đã không còn? Chỉ vì canh Tử Kim sao?"

"Hoằng đại nhân nói, sau khi ăn uống canh Tử Kim thì nhất định phải có thuốc điều trị nửa năm, một năm, mới có thể khỏe lại bình thường. Nhưng gã sai vặt này thực đáng giận, Hoằng đại nhân không điều trị cho hắn nên hắn chết. Trước khi chết, hắn cũng nôn ra máu, đau bụng, ho khan rất dữ dội, vừa ho thì không thể dừng lại được nữa. Đến lúc chết, mặt còn tím ngắt."

Ho vì thiếu dưỡng khí?

Kỳ ma ma do dự một lát mới nói tiếp: "Hơn nữa, trước khi hắn chết cứ luôn miệng nói là nhìn thấy rất nhiều ma quỷ muốn bắt hắn xuống Địa phủ để xét xử, rất đáng sợ. Cho nên, canh Tử Kim còn có tên là canh Mộng Vào Hoàng Tuyền."

Nguyên Chiêu Lâm ngơ ngác nhìn Kỳ ma ma, sau đó chậm rãi cười gượng. Vũ Văn Dụ, ngươi phải hận Nguyên Chiêu Lâm tới mức nào chứ? Châm chọc nhất là cô làm người thay thế Nguyên Chiêu Lâm còn phải cố gắng hết sức cứu hắn.

Nếu thật sự có luân hồi, vậy có phải cô và nguyên chủ Nguyên Chiêu Lâm đã đào phần mộ tổ tiên của nhà Vũ Văn người ta, nên mới có thể gặp báo ứng như vậy?

Cô giấu đi cảm xúc của mình. Chắc chuyện nhìn thấy ma quỷ là ảo giác do não thiếu dưỡng khí gây ra. Bởi vậy, canh Tử Kim này sẽ làm người ta thiếu dưỡng khí mà tạo ra ảo giác.

Có phải cô nghe được lời Phúc Bảo nói là ảo giác không?

Nguyên Chiêu Lâm cũng không rõ.

Kỳ ma ma nhìn vẻ mặt cô, cảm thấy cô hơi đáng thương. Nhưng bà ta chỉ là một nô tài, không có tư cách thương hại chủ nhân.

Nguyên Chiêu Lâm trở về Khiếu Nguyệt Các. Tề vương và Hoằng Kỳ vẫn còn trông ở bên trong. Thấy Nguyên Chiêu Lâm trở về, Hoằng Kỳ vội vàng nói: "Vương gia mới vừa tỉnh lại. Vương phi thấy có cần tìm ngự y đến khám không?"

"Tạm thời không cần." Nguyên Chiêu Lâm muốn qua xem thử thì Tề vương tiến tới ngăn cản.

Nguyên Chiêu Lâm nhìn cây cột bằng thịt người này, thật sự hơi bực mình: “Tề vương, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

"Nhân lúc tình trạng của Ngũ ca tốt hơn, ngươi nói rõ ràng đi. Sao ngươi phải vu oan hãm hại Minh Thúy?” Tề vương trừng mắt nhìn cô nói.

Nguyên Chiêu Lâm khoanh tay: “Ngươi cảm thấy nói những chuyện này bây giờ có thích hợp không?"

"Thích hợp, lát nữa Minh Thúy sẽ tới thăm Ngũ ca. Ta không hy vọng ngươi lại làm nàng không vui."

Nguyên Chiêu Lâm cười lạnh: “Tim ngươi lớn thật đấy! Chẳng lẽ ngươi không biết người trước kia Vũ Văn Dụ muốn cưới là nàng ta sao? Ngươi yên tâm để vợ ngươi lo lắng cho một người đàn ông khác như vậy à?"

Tề vương giận dữ: “Minh Thúy và Ngũ ca không xấu xa như ngươi nghĩ, bọn họ qua lại công khai."

Nguyên Chiêu Lâm nghe được những lời này thì không biết phải nói thế nào.

Cô không biết trong lòng Vũ Văn Dụ nghĩ gì, nhưng cô biết rất rõ Chử Minh Thúy nghĩ gì làm gì.

Người làm Thân vương mà có thể ngây thơ, tin chắc vào chính đạo như vậy, thật ra cũng là một chuyện rất đáng quý.

Cho nên Nguyên Chiêu Lâm đáng lẽ phải giận dữ thì trái lại mềm mỏng nói: "Yên tâm, nếu nàng ta tới, ta sẽ không làm nàng ta khó xử. Trừ khi bản thân nàng ta muốn tự tìm mất mặt."

Tề vương thoáng ngẩn người. Hắn vốn đã chuẩn bị những lời nói càng cay nghiệt hơn để phản kích Nguyên Chiêu Lâm, nhưng cô thoáng cái đã thăng hoa, ngay cả nhân vật cũng tỏa hào quang, làm hắn không biết phải làm sao.

Hắn chỉ có thể lúng túng nói: "Nàng ấy chắc chắn sẽ không tự làm mình mất mặt. Ngươi không hiểu về nàng ấy. Nàng ấy rất tốt."

Nguyên Chiêu Lâm “Ừ” một tiếng và đi tới bên giường, lại nhìn thấy Vũ Văn Dụ tỉnh dậy từ lúc nào, đang mở to mắt nhìn bọn họ.

Tiêu điểm của hắn chậm rãi thu lại, nhìn chằm chằm vào chút vết thương trên trán Nguyên Chiêu Lâm.

Nguyên Chiêu Lâm giơ tay sờ. Vết thương đã se miệng, chỉ là chưa kịp lau vết máu.

"Vương gia cảm thấy thế nào?" Nguyên Chiêu Lâm thấy không thoải mái khi bị hắn nhìn chăm chú như vậy.

"Tạm thời không chết được." Hắn nói với giọng khàn khàn, mí mắt rũ xuống.

Tề vương chen qua, vui vẻ nói: "Ngũ ca tỉnh rồi?"

Vũ Văn Dụ khẽ gật đầu và nhìn Tề vương: “Nhờ có Tử Kim Đan của ngươi."

Tề vương hào phóng vung tay lên và: “Tử Kim Đan thì tính là gì? Đệ đệ không lên chiến trường, căn bản không cần Tử Kim Đan."

Vũ Văn Dụ mỉm cười, đôi mắt thâm trầm.

Lát sau, hắn nói: "Thất đệ, Hoằng Kỳ, các ngươi ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi."

Tề vương nói: "Không mệt. Ta đã nghỉ ngơi rồi."

Vũ Văn Dụ khẽ thở dài và nhìn Hoằng Kỳ.

Hoằng Kỳ kéo tay Tề vương: “Đúng rồi, Vương gia, thuộc hạ đang có một số việc muốn thỉnh giáo ngài, ngài đi ra ngoài với thuộc hạ một lát đi."

"Có gì thì cứ nói ở đây đi." Tề vương đang ngây người nói, đã bị Hoằng Kỳ lôi ra ngoài.

Trong lòng Nguyên Chiêu Lâm vốn đang rất khó chịu, nhưng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy lại không nhịn được cười.

Vũ Văn Dụ ra hiệu: “Ngươi tới gần đây một chút."

Giọng hắn rất yếu, chẳng có chút sức sống nào, vẫn còn một chân ở trong quỷ môn quan. Nhưng dù vậy, sức mặt của hắn vẫn tương đối lạnh lùng, cứng rắn.

Nguyên Chiêu Lâm tới gần hơn, cố gắng để hắn nói chuyện không cần phải quá cực khổ: “Ngươi nói đi."

"Tình hình của Hoàng tổ phụ thế nào?" Vũ Văn Dụ hỏi.

Nguyên Chiêu Lâm tưởng hắn muốn hỏi về tìn trạng vết thương của bản thân, không ngờ hắn lại lo lắng cho Thái Thượng Hoàng. Xem ra, tuy tính tình người này xấu xa tàn bạo nhưng vẫn rất hiếu thảo.

"Dù sao cũng bị bệnh lâu, không thể một sớm một chiều đã khỏe ngay được."

"Vậy ngươi vào cung tiếp tục hầu hạ chữa bệnh đi. Chỗ bản vương không cần ngươi nữa." Vũ Văn Dụ nói.

Nguyên Chiêu Lâm kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm. Nếu ta đi, ngươi sẽ có một nửa cơ hội phải chết."

"Trong lòng bản vương biết tính toán. Bản vương tính vẫn có thể chống đỡ được qua lần này." Vũ Văn Dụ nói.

Ha ha.

Tự tin một cách mù quáng.

Nguyên Chiêu Lâm lắc đầu: “Ta tạm thời ở lại thêm vài ngày, chờ tình hình của Vương gia ổn định hơn, ta sẽ vào cung."

"Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi!" Vũ Văn Dụ lạnh mặt. Thật đúng là không thể hòa nhã với người phụ nữ này được.

"Trong lòng ta biết tính toán." Nguyên Chiêu Lâm thản nhiên nói.

"Ngươi..." Ánh mắt hắn giận dữ, đập tay xuống mép giường. Hắn cho rằng mình rất khí thế, nhưng thật ra còn chẳng thể làm xê dịch được chăn đệm, chỉ thả nhẹ xuống mà thôi.

Nguyên Chiêu Lâm không nhịn được mà hả hê trước nỗi đau của người khác. Ngươi cũng có ngày này.

Tuy không biết người tập kích hắn là ai nhưng Nguyên Chiêu Lâm rất cảm ơn người này.

"Bản vương giết ngươi!" Hắn nhìn ra vẻ giễu cợt trong mắt cô lại giận điên lên.

Nguyên Chiêu Lâm dứt khoát xoay người, cầm một cây kéo và ném tới trước giường của hắn: “Tới đi!"

Vũ Văn Dụ nhìn cô với vẻ khó tin, trong đầu chấn động mạnh. Sỉ nhục, đây tuyệt đối là sỉ nhục.

"Ngươi có bản lĩnh thì tới giết ta. Nếu không giết được, vẫn phải nghe theo ta. Giơ tay ra để treo kim." Nguyên Chiêu Lâm nói với vẻ mặt không thay đổi.

- -------------------