Dưới Vòm Ký Ức (Đã Nhiều Năm Như Vậy)

Chương 4: Không chịu bỏ qua




Tác giả: Bát Nguyệt Trường An

Kiến Hạ há hốc miệng, lời đã nói ra không thể thu lại, song cô đã không có băng gạc cồn, kinh nghiệm băng bó cũng không.

Hai người ngơ ngẩn nhìn nhau hồi lâu, chàng trai phì cười thành tiếng.

Cậu ta đến chỗ chậu rửa mặt, hoàn toàn không để ý liền mở vòi nước bắt đầu rửa. Vết thương trên đầu của cậu ta hình như không lớn lắm, ẩn trong lớp tóc đã ngưng chảy máu. Vết máu khô trên mặt nhanh chóng được rửa đi sạch sẽ.

Cậu ta tắt vòi nước, dường như mắt dính nước không thể mở mắt được, chỉ có thể lớn tiếng hỏi: “Này, cậu có giấy không?”

Kiến Hạ nhanh chóng chạy đến bên cạnh bàn cầm lên cái túi hình trái tim đưa cho cậu ta, cậu ta vươn cái tay ướt sũng nhận lấy, cô liền vội vội vàng vàng cầm ngược trở về.

Hành động hấp tấp này khiến chàng trai cúi đầu giữ nước bên bể nước hơi chau mày, trong lòng Kiến Hạ thở nhẹ một hơi, kiên nhẫn mở túi ra, rút ra ba tờ giấy, giở đều ra xếp thành khăn tay vuông vắn giống nhau, rồi đưa lại cho cậu ta.

“… Tay cậu ướt, mở không được, mình…”

Khuôn mặt chàng trai đằng sau tờ khăn giấy thầm thở dài một hơi.

“Cảm ơn cậu.” Tiếng nói của cậu ấy mang mùi hương trong lành.

Bạn nam chải qua cái đầu cua, kiểu tóc không đến nỗi nhưng không hiểu sao lại thấy hơi là lạ, dường như khá giống ngọn lửa, phần trung tâm hơi cao một chút. Tóc dưới ánh mặt trời dính giọt nước, từ xa vừa nhìn như sợi lông mềm mượt, thế nhưng hiện lên chút bóng của màu đỏ rượu.

Túi giấy của Kiến Hạ rất nhanh bị cậu ta dùng mất một nửa, cậu ta cười nói cảm ơn, cô xua xua tay nói: “Buổi trưa mình bị đói ngất đi, là lớp trưởng lớp mình mua cơm cho, còn chuẩn bị một túi giấy để ở chỗ này. Là cậu ấy chu đáo nên không cần cảm ơn mình đâu.”

“Thật không?” Cậu ta rửa mặt sạch sẽ nhưng vẫn chưa rời đi, thậm chí còn lấy một chiếc ghế ngồi dưới ánh mặt trời, gần phía bên phải Kiến Hạ.

Và sau đó im lặng rất lâu.

Cô không có việc gì làm, cho nên cầm lấy bánh phù dung tiếp tục ăn từng miếng nhỏ.

Cậu ta bỗng nhiên cất lời: “Cậu vừa nói buổi trưa cậu bị đói ngất đi?”

Trần Kiến Hạ nghe thấy lần nữa đúng lúc bị sặc vụn bánh, lần này không có sữa socola cứu giúp, cô ho rất lâu, nước mắt nước mũi đều chảy, lảo đảo đụng trúng bệ rửa tay. Sau đó quay lưng về phía cậu ta sửa sang lại bộ dạng thảm hại, Kiến Hạ ngẩng đầu soi gương – cả mặt đỏ bừng nước mắt thì giàn giụa.

Quay về chỗ ngồi, Trần Kiến Hạ hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: “Đúng thế, mình đói bị ngất đi.”

Biểu cảm ngạc nhiên lo lắng của chàng trai bỗng chốc trở nên rất kì quái, hai, ba giây sau, tiếng cười càn rỡ vang lên trong phòng y tế.

Kiến Hạ rầu rĩ nhìn chăm chăm phía bên ngoài cửa sổ đợi cậu ta cười xong.

“Xin lỗi.” Cậu ta cười đủ rồi thì mới nói lời xin lỗi một cách tượng trưng, xem ra không có chút chân thành nào cả.

Cô hơi tức giận, mặc dù đa phần là giận chính bản thân mình, bị ngất lại còn là đói ngất đi; được người đứng đầu toàn thành phố cõng vào phòng y tế lại đi một đôi tất để hở cả ngón cái; lập tức phải hiểu rõ cuộc thi song bản thân không biết gì cả; bạn trong lớp lại đều giỏi không thể tưởng tượng nổi; ăn đồ ăn hai lần liên tục không hề có hình tượng, có thể dùng từ để diễn tả bị sặc ra cả nước mắt nước mũi….

Cuộc sống mới của cô bắt đầu có chút khốn cùng.

Trần Kiến Hạ bất đắc dĩ quay sang nhìn cậu ta, lần này là nhìn thẳng vào đối phương song lại vô tình nhìn sâu vào trong đôi mắt sáng lấp lánh. Làn da của chàng trai cùng là một màu lúa mạch, không có nốt rỗ, rất sạch sẽ. Diện mạo không được coi là đẹp trai nhưng đường nét cơ thể rất rõ ràng, lúc cười có lúm đồng tiền lộ ra hai chiếc răng khểnh. Đôi mắt trắng đen rõ ràng phản chiếu ánh mặt trời, khiến người khác đều không thể không ganh tị.

Lúc không cười, dáng vẻ tự nhiên mang một vẻ cương quyết không chịu phục tùng.

Kiến Hạ bối rối nghiêng đầu về phía khác, mặt không biểu cảm nhìn chăm chăm vào phía bên ngoài cửa sổ.

“Bên ngoài là hai lớp nào vậy?” Chàng trai dường như muốn giảm bớt sự khó xử khi nãy, không biết nói gì liền kiếm chuyện hỏi một câu.

“Lớp 1 và lớp 2.”

“Đúng rồi, bạn là….”

“Mình là đói bị ngất đi.” Cô không nhìn cậu ta.

Cô gái nhỏ nổi tính trêu chọc rất liều lĩnh, Kiến Hạ cũng không ngoại lê.

Chàng trai cười, không so đo với cô: “Mình muốn hỏi cậu tên là gì.”

“…. Trần Kiến Hạ.”

“Kiến Hạ?”

“Kiến trong gặp gỡ, Hạ trong mùa hè.” Kiến Hạ nghĩ, hỏi ngược lại thăm dò đối phương: “Còn cậu thì sao?”

“Lý Nhiên.”

Kiến Hạ gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ rồi.

“Nhiên.” Cậu ta bổ sung.

“Hả ?” Kiến Hạ kinh ngạc nhướn mày lên: “Rất hiếm gặp, tại sao vậy?”

Lý Nhiên nhún nhún vai, bộ dạng tỏ vẻ xem thường.

“Bà nội mê tín. Xem bói nói mình Ngũ Hành thiếu hỏa nên lúc đặt tên dùng chữ Nhiên này.”

Kiến Hạ nhìn chăm chú vào rèm cửa màu xanh nhạt, chầm chậm đọc thoại: “Như vậy à…. Vậy ngũ hành của mình thiếu gì nhỉ?… Sợ là thiếu tiền rồi.”

Lý Nhiên đang ngửa cổ uống nước ừng ực, nghe thấy câu này xong liền phụt một ngụm nước lên mặt thủy tinh.

Cậu ta thở hổn hển một hồi, nhìn đánh giá toàn thể Kiến Hạ.

“Cậu học lớp nào?”

“Lớp 1.”

Biểu cảm của Lý Nhiên hơi kì lạ, Kiến Hạ chú ý tới cậu ta nhanh chóng nhíu chân mày một chút, sau đó cười như không cười huýt sáo vang: “Ơ, lớp 1? Học sinh khá giỏi nha! Thất kính thất kính.”

Cái giọng điệu trêu chọc khiến cho Kiến Hạ vỗn dĩ sinh lòng sợ hãi đối với lớp 1 ngọa hổ tàng long rất không thoải mái. Cô cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Bọn họ mới đúng là như vậy, mình không phải.”

“Cái gì?”

Kiến Hạ hít sâu một hơi rồi nói: “Mình là học sinh ngoại thành, thành tích cũng không tốt lắm.”

“Nghe nói năm nay trường học chuyên tuyển một nhóm học sinh đứng đầu huyện, học sinh đứng đầu còn không phải là học sinh khá giỏi?”

Đối phương rõ ràng có thái độ nhất quyết không chịu bỏ qua, âm thanh vô cùng nhanh.

Kiến Hạ nhíu mày, trong lòng hận một nỗi không thể tay cậu ta ra.

“Cậu có biết họ giỏi thế nào không?” Cô vẫn nhỏ giọng nói chậm như cũ, bắt đầu từ Lâm Dương, thuật lại hết tất cả những người “siêu khủng” mà Vu Ti Ti nói cho cô biết cho Lý Nhiên, đến nỗi còn nói khoa trương lên hơn cả Vu Ti Ti. Dường như mang những người này so sánh với Heisenberg và Schrodinger làm nên tương lai, như vậy mới an ủi được bản thân không cần lo lắng quá mức về tình trạng rớt lại phía sau của bản thân.

(Heisenberg và Schrodinger: hai nhà bác học Toán học sáng tạo ra thuyết cơ học lượng tử hiện đại: ma trận và đại số tuyến tính)

Cô không thể nào giống như Vu Ti Ti giả dạng dáng vẻ tự nhiên “tôi rất kém cỏi, sức học của tôi không bì được với những thiên tài bị dở hơi nhưng tôi không để tâm, tôi rất vui vẻ” và cũng không có kiểu dũng cảm và phong thái “chỉ cần cố gắng tôi mới không kém hơn bọn họ”.

Kiến Hạ luôn như vậy, cái gì cô cũng không dám, cái gì cũng không dám hứa, không dám khiêu chiến và cũng không dám chiến đấu, thậm chí chưa từng dung túng cho bản thân chìm đắm vào những ảo tưởng về tương lai.

Khi cô như mất hồn đối với bất kì chuyện gì, cô chỉ biết cúi đầu lặng im, thậm chí là âm thầm cố gắng. Cho đến khi cô xác định mình vừa làm đúng vừa làm tốt thì mới dám biểu lộ ra, sau khi được tán dương khen thưởng mới có thể cúi đầu lén lộ ra một nụ cười đắc ý.

Cô không muốn làm Trần Kiến Hạ như vậy.

Lý Nhiên chăm chú nhìn. Thay vì nói cậu ta cảm thấy hứng thú với những người “siêu khủng” mà Trần Kiến Hạ miêu tả thì chi bằng nói cậu ta cảm thấy thú vị với kiểu hẹp hòi lải nhải nhiều lời của Kiến Hạ.

“Cho nên?” Sau khi Trần Kiến Hạ nói xong, cậu ta vô cùng hào hứng hỏi.

“Cho nên…” Trần Kiến Hạ cười giả lả: “người ta mới là người tài giỏi. Năm nay mình phải tham gia kỳ thi quan trọng tại tỉnh, khẳng định đến ngay cả bên Chấn Hoa cũng không đụng vào được. Mình có thể thi tốt chỉ là vì hệ thống đề thi của huyện đơn giản mà thôi.”

“Ừm, cũng có thể.” Thế nhưng cậu ta không hề có ý an ủi cô, đến ngay cả câu nói tốt đẹp cũng không có.

Ngược lại âm thanh láu lỉnh nói tiếp một câu: “Cho nên mệnh của cậu rất tốt, phần mộ tổ tiên đang phát lộc cho cậu đấy.”

Trần Kiến Hạ tức đến nỗi muốn hộc máu.

“Cậu…”

“Thật ra những người mà cậu nhắc đến mình đã từng nghe nói đến.” Lý Nhiên ngắt lời cô, nhếch mép cười vừa lộ ra hai cái răng khểnh: “Cái bạn Lục Lâm Lâm cận thị hơn 900 độ, bỏ kính xuống thì chẳng khác nào sống ở không gian khác biệt, đến mẹ đẻ cũng không nhận ra. Ờ, còn cái bạn Hình Soái, người cao 1m6 mà chạy bộ còn chậm hơn em gái lớp chín của mình, ăn táo xong liền trực tiếp ném hạt xuống sàn nhà, hoàn toàn không có ý thức tự giác; khéo ném ra chỗ hoang dã đến cả sao Bắc Đẩu cũng không tìm nổi. Ừm, Lộ Vũ Ninh người anh em này không tồi, anh bạn này hồi nhỏ sống rất lạc quan, học cùng cấp một; hồi lớp ba viết một bức thư tình cho bạn nữ có tiếng xấu nổi tiếng lớp mình bị dán trên bảng thông báo bị mọi người quan tâm cả một ngày. Ssau khi tan học còn bị các bạn nam đánh rụng mất hai cái răng, đeo răng giả nói chuyện cũng bị hở ra, không có răng là chuyện cả một đời…”

Cô gái trước mặt há hốc mồm hình chữ O, cậu ta mới ngừng nói hươu nói vượn.

“Sao cậu lại nói người khác như vậy? Con trai lại nói chuyện như thế…” Kiến Hạ khá bực mình, cao giọng nói.

Nét mặt của Lý Nhiên có chút vẻ châm chọc, cậu ta nhướn mày lên mỉm cười: “Cậu đúng là có tinh thần trọng nghĩa. Mới nghe mình nói như vậy mà trong vô thức cậu đã cảm thấy vui vẻ? Trong lòng sảng khoái chưa?”

Thẳng thắn không một chút lưu tình.

Kiến Hạ ngây ngẩn người.

Cô không hề phát hiện ra tận sâu trong tâm khảm mình có cảm giác vui vẻ mơ hồ, ngược lại khi bị Lý Nhiên chế giễu thì mới để tâm tới. Lúc mới lắng nghe câu chuyện kỳ lạ, trong lòng có loại cảm giác cười trên nỗi đau khổ của người khác “thì ra bọn họ cũng như thế”.

Kiến Hạ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, liếm môi, không biết là có nên tiếp tục quở trách hành động của Lý Nhiên vừa nói vớ vẩn hay không nên căn bản không chú ý tới rõ ràng cận thị 900 độ nên là Trịnh Đồng đeo cái kính đít chai chứ không phải Lục Lâm Lâm, thân hình của Hình Soái cũng không mập và cũng gần 1m7, mà dáng người cười ha ha của Lộ Vũ Đình nghĩ thế nào cũng không giống như là thiếu răng hở lợi.

Sợ rằng đa phần những lời này là Lý Nhiên theo như sự giới thiệu trước đó của Trần Kiến Hạ làm như kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia, thuận miệng đặt điều. Kiến Hạ lại không hề phát hiện ra

Có lẽ trong tiềm thức bản thân cô cũng hi vọng những việc riêng tư không thể lộ ra ngoài kia đều là sự thật. Dường như cuối cùng tìm thấy được chứng cứ quan trong giữ vững một niềm tin “ông trời luôn công bằng”.

Nhưng ai đã dám đảm bảo ông trời nhất định sẽ công bằng?

Trần Kiến Hạ mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những tâm tư nhỏ bé của Trần Kiến Hạ đều lọt vào trong đôi mắt của Lý Nhiên, cậu cười nhạo một tiếng và khẽ lắc đầu.

“Mình vẫn chưa biết những bạn nữ này? Nếu có người đứng trước mặt cậu nói những lời không tốt đẹp về một bạn nữ xinh đẹp nào đó, các cậu sẽ vừa giả vờ ngạc nhiên nói thật hay giả vậy, hay đừng nói vừa. Vừa nhanh chóng rao những lời đồn này đi khắp nơi vừa cực kì vui sướng trong lòng. Tất cả đều là một đức hạnh. Đừng ở đây giả vờ tràn đầy tinh thần trọng nghĩa.” Giọng điệu của cậu ta vang lên the thé như học theo giọng nói của con gái, nói đến mức cao hứng dứt khoát đặt mông ngồi lên trên bàn.

“Nói trắng ra, cậu cũng đố kị những thiên tài như họ. Thực ra bản thân cậu học cũng không kém, chẳng qua họ học tốt hơn mà thôi. Cùng là một đặc điểm nhưng lại thích khóc than, kêu kém, giả khiêm tốn, một mạch khen ngợi thái quá đối thủ cạnh tranh, thực chất trong lòng lại không hề phục.”

Bộ dạng nhướn mày cà lơ phất phơ của Lý Nhiên khiến cho Kiến Hạ sôi máu trong ngực nhưng không thể nào phản bác được.

“Lòng dạ cậu thật đen tối!” Cô ngắt lời cậu ta.

“Đúng đúng, lòng dạ tôi đen tối, cậu là thiếu cả xinh đẹp trong sáng nữa đấy!”

Kiến Hạ không nói được lời nào. Lý Nhiên cười đã rồi nghiêng mặt qua, thấy cô gái bên cạnh đnag cúi đầu rõ thấp, gương mặt như không chịu được, thế là từng giọt nước mắt long lanh đọng ở trên người, sáng chói đến mức khiến Lý Nhiên đau đầu.

Cô gái thật sự rất buồn, chỉ biết khóc, vừa mới khóc lên thì cho dù có lí hay vô lí, tình hình đều có sự chuyển đổi lớn.

Chàng trai gãi gãi đầu, cô gái bên cạnh cho dù khóc không ra tiếng nhưng lại giống như vòi nước vặn không nhanh. Nước mắt rơi tí ta tí tách làm cậu túng quẫn tới mức đứng ngồi không yên.

Mặc dù cậu cảm thấy những lời mình nói không hề oan ức cho mấy người học sinh giỏi, nói cho cùng thì không liên quan gì đến cô bạn trước mặt này. Cậu chỉ là túm được một người lạ rồi chạm phải khẩu súng để xả giận, không có gì là vẻ vang cả.

“Lòng dạ mình đen tối nên bớt nói hàm hồ, là mình sai, mình xin nhận lỗi với bạn được không? Mình có thù với những người học giỏi, cố ý bôi nhọ các cậu, mình xin lỗi. Bà cô tôi ơi, đừng khóc nữa được không?”

Trần Kiến Hạ không thèm trả lời, cầm lên cái túi chỉ còn lại tờ khăn giấy, nhanh chóng đứng dậy ra khỏi phòng y tế.

Lý Nhiên sốt ruột, cậu ghét nhất là sự việc không rõ ràng chưa giải quyết xong, cho dù cậu đúng hay sai thì nhất định phải giải quyết ngay tại trận ngay tại thời điểm này, không để lai bất cứ oán trách nào. Cậu vội vàng nhảy xuống bàn, khiến cho mấy cái ghế nhỏ bên cạnh cũng đổ luôn.

“Mình vẫn chưa xin lỗi xong, cậu đi đâu vậy?”

Trần Kiến Hạ dừng lại một lát, nước mắt giàn giụa nhìn cậu ta: “Cậu có xong hay không? Như thế cũng gọi là xin lỗi à? Hơn nữa cậu có lỗi với tôi ở chỗ nào?”

Âm thanh nói chuyện của cô cuối cùng lớn tiếng chống đối với Lý Nhiên, kèm theo giọng nghẹn ngào oan ức của thiếu nữ.

Lý Nhiên bị cô nhìn đến ngẩn ra, lúng túng lùi lại hai bước.

Vừa nãy còn là bạn mới tự giới thiệu về nhau, sao giờ lại trở nên thế này?

Cậu há hốc mồm, bao nhiêu lời nói đều biến thành điệu cười ngờ nghệch.

Trần Kiến Hạ cảm thấy người này căn bản nói không thuyết phục, nước mắt cô rơi càng nhanh hơn, lắc đầu cất bước chạy, bị Lý Nhiên giữ lấy cổ tay lôi trở lại. Khuỷu tay cô không khéo đụng vào đúng chỗ dạ dày của cậu, đau đến mức làm Lý Nhiên kêu lên một tiếng giống như con tôm bị luộc chín, lập tức ngồi xổm xuống gập người lại.

Trần Kiến Hạ bỗng ngừng khóc.

Cô lưỡng lự một lúc, vẫn đến bên cạnh cậu ta, cũng ngồi xổm xuống, thút tha thút thít hỏi: “Cậu… không sao chứ?”

Đối phương dường như đang đau vô cùng, cắn răng chịu đựng nói giọng khàn khàn, giống như con rắn đuôi chuông bị giẫm lên bảy tấc. Kiến Hạ bị sự liên tưởng nhạt nhẽo chọc cười, cô cố gắng kìm chế, nhưng vẫn cười thành tiếng.

Lý Nhiên liếc mắt lườm cô: “Vui không?”

Kiến Hạ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cong môi lên, cười khẽ.

“Mình biết ngũ hành của cậu thiếu gì rồi, thực chất không phải lửa.”

“Vậy là cái gì?” Lý Nhiên trợn tròn mắt.

“Thiếu đức.” Trần Kiến Hạ cười to.