Trời gần sáng, không gian xung quanh vô cùng tĩnh lặng khiến hình ảnh người đàn ông tựa vào hòn non bộ hút thuốc càng thêm phần cô đơn.
Tiếng bước chân đạp lên nền cỏ mềm phát ra tiếng xao động nho nhỏ. Điếu thuốc được kẹp bất động, cùng lúc đó, một tay khác di chuyển về vị trí khẩu súng. Chỉ khi tiếng gọi “Lệ Liệt Nông, là tôi” phát ra từ người đang đến, bàn tay mới chuyển hướng đến hộp thuốc lá đã rỗng. Phát hiện ra chỉ còn chiếc hộp nhẹ tênh, anh buột ra một câu chửi thầm.
Người đàn ông trước mặt quả thật không phải vừa, anh ấy chìa một điếu ra trước mặt Lệ Liệt Nông.
Lệ Liệt Nông yên lặng nhận lấy điếu thuốc. Phương Vy Kỳ tìm một vị trí dựa vào hòn non bộ giống Lệ Liệt Nông, rồi anh châm thuốc.
Hơn mười phút tiếp theo chỉ là màn nhả khói của hai người đàn ông.
Hộp thuốc của anh còn 3 điếu, Lệ Liệt Nông rút tiếp một điếu thuốc ra. Nhưng anh ta chần chờ một lát rồi lại thả điếu thuốc về chỗ cũ. Phương Vy Kỳ cũng dụi tắt điếu thuốc của mình.
Nhưng Lệ Liệt Nông không có ý định rời đi. Vậy là không tốt, ngài Lệ đang là bệnh nhân, rất nhiều cô gái trẻ ở 1942 âm thầm cầu nguyện cho nhà lãnh đạo của họ có thể sớm rời khỏi Mexico.
Chỉ là các cô ấy nhất định không thể tưởng tượng được người lãnh đạo hoàn mỹ như thiên thần ấy lại đang làm loại chuyện có hại cho sức khoẻ của mình, trộm hút thuốc ngay trong lúc nằm viện.
Chưa kể trong mắt các cô ấy, nhà lãnh đạo trẻ của họ không rượu bia không hút thuốc. Nếu đám con gái ấy mà biết anh là người đưa thuốc lá cho Lệ Liệt Nông, có khi anh bị lột da mất.
Nghĩ đến đây, Phương Vy Kỳ tốt bụng nói: “Ngài Lệ, đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Lệ Liệt Nông vẫn không nhúc nhích như cũ.
“Thế giới này thật sự có chuyện như vậy sao? Vừa mới sinh ra đã mở được mắt, sau đó nhận ra mặt người, miệng khăng khăng nói em nhận ra anh. Thật là vô lý, không phải sao?” Tiếng nói phát ra từ chỗ bóng người đàn ông, nghe như tự lẩm bẩm với chính mình, đầy sự bác bỏ, nghi vấn: “Phàm là người có đầu óc bình thường sẽ đều không nói năng như vậy.”
Giọng nói ấy cao hơn: “Đến tận hôm nay, tôi vẫn không cách nào hiểu được cách lập luận kiểu đấy.”
“Kiểu thế nào?” Phương Vy Kỳ lười biếng đáp lại: “Tôi ngược lại cảm thấy người kiên trì nói điều này quả thật rất đáng yêu.”
Hẳn nếu có rất nhiều người nói câu này thì cô con gái của ông chủ cửa hàng kim khí có cách nói đáng yêu nhất. Bởi khi nói ra những câu này, cô ấy vô cùng nghiêm túc.
Ai đó vì lời Phương Vy Kỳ vừa nói mà đứng ngồi không yên. Giọng nói từ bóng tối phát ra như có thể nhảy ra và túm lấy cổ áo của anh bất cứ lúc nào để tranh luận, tranh luận đến khi Phương Vy Kỳ thua mới thôi.
“Đáng yêu?! Xì, trẻ con nói thì người ta còn thấy đứa nhỏ này ngây thơ đáng yêu. Nhưng nếu câu này phát ra từ miệng một người trưởng thành thì mọi người sẽ chỉ có thể kết luận người này bị ngốc.”
“Ngốc, không có đầu óc, nhàm chán. Đúng rồi cũng câu chuyện nhàm chán còn có cả hiệp sĩ Núi Đền, mật mã Dorabella nữa….” Giọng điệu của Lệ Liệt Nông như đang phỉ nhổ thậm tệ, những từ cuối cùng còn là từ bậy nữa.
Hừm, hoá ra nhà lãnh đạo 1942 không chỉ hút thuốc, mà cũng phát ngôn những câu chửi thề như bao người khác.
“Có lẽ là vậy, những câu nói đó thật sự là ngốc, nhưng đa phần phụ nữ trên thế giới này đều thích như vậy.” Anh nhún vai: “Tôi không quan tâm đa phần phụ nữ ấy có tất cả bao nhiêu người, tôi chỉ biết là Hứa Qua là người đặc biệt nhất trong số đó. Cô ấy cũng là người tuyệt vời nhất. Chính vì thế nên những câu nói của cô ấy có ngốc tới đâu, thì nó vẫn mang một ý nghĩa đặc biệt vô cùng.
Không gian im ắng.
Lệ Liệt Nông lại hút thêm điếu nữa. Ánh sáng lập loè của điếu thuốc cháy khiến khuôn mặt kia như ẩn như hiện. Hút nửa điếu thuốc rồi, giọng nói nhàn nhạt kia lại vang lên: “Việc cậu quan tâm chẳng hề có ý nghĩa gì cả. Tất cả những gì cậu vừa nói cùng lắm cũng chỉ là viên thuốc bọc đường, là cây hoa chẳng ra được quả. Mà thậm chí viên thuốc bọc đường ấy cũng chẳng có nổi một tác dụng gì. Tôi tin chính cậu cũng hiểu rõ.”
Oh, đêm nay nhà lãnh đạo 1942 mất tiêu chuẩn liên tiếp ba lần rồi. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói cậu ta đều biết rõ ràng nhưng vẫn cứ nói như vậy.
Không biết có phải lý do khiến nhà lãnh đạo 1942 đánh mất tiêu chuẩn là vì thẹn quá hoá giận không?
Anh nhún vai, giờ ngoài nhún vai ra thì anh có nói gì cũng sẽ như kích lên cái ngòi nổ.
Phương Vy Kỳ cảm thấy chính mình cũng cần được điếu thuốc xoa dịu. Bàn tay lấy điếu thuốc, rồi châm lửa của anh hơi run run. Nhả một ngụm khói, anh cảm thán trong lòng đúng là nicotin chính là người bạn tuyệt vời nhất thế gian.
Thả lỏng đầu óc, anh thử suy đoán vì cái gì mà đêm khuya khoắt thế này nhà lãnh đạo 1942 lại xuất hiện ở đâu. Hơn nữa con người sống siêu cấp mẫu mực lại hút thuốc nhiều như thế. Thật khiến người ta nhọc lòng suy nghĩ mà.
“Rốt cuộc vấn đề là ở chỗ nào vậy? Cô ấy không hề tập trung tinh thần với những gì tôi nói. Ánh mắt của cô ấy không còn xoay chuyển quanh tôi nữa. Cô ấy cũng không còn dùng đủ cách hỏi tôi xem trong lòng tôi, cô ấy chiếm bao nhiêu phần. Thậm chí khi đang nói chuyện với tôi, cô ấy còn hay thất thần.”
Phương Vy Kỳ nheo mắt lại.
Điếu thuốc cuối cùng trong bao cũng bị Lệ Liệt Nông lấy đi.
“Tất cả dường như vẫn như trước đây, nhưng lại cũng không còn giống như vậy nữa. Những thói quen vụn vặt riêng có của cô ấy vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong vô thức, nhưng nhìn thế nào cũng giống như một loại sản phẩm giảm giá kém chất lượng vậy.” Anh cười cười, trêu trọc.
Khi Phương Vy Kỳ nói những lời này, điếu thuốc trên tay Lệ Liệt Nông đã chẳng còn bao nhiêu, rồi cuối cùng cũng nhanh chóng tàn hết.
Lệ Liệt Nông vứt mẩu thuốc lá rồi đạp đều bước trên mặt cỏ, bước chân ngày càng nhanh.
Nhìn bóng dáng Lệ Liệt Nông vội vã rời đi, Phương Vy Kỳ từ tốn nói: “Tất cả những điều ấy đều cho thấy cô ấy đã trưởng thành rồi.”
Nếu lúc này, con gái của ông chủ cửa tiệm kim khí ở đây, anh nhất định sẽ nắm lấy bả vai cô và ca ngợi: Em làm được rồi, còn rất thành công là đằng khác. Em nhìn xem em khiến tên đàn ông ghê gớm kia xụ mặt ra rồi kìa.”
Trong bóng đêm tối tăm, Phương Vy Kỳ không có biện pháp gì nhìn được biểu cảm của Lệ Liệt Nông. Nhưng anh có thể khẳng định rằng nhất định nó khiến anh rất buồn cười.
Lời nói của anh khiến Lệ Liệt Nông càng bước đi nhanh hơn.
Lần này, Phương Vy Kỳ còn cao giọng hơn, từng từ từng chữ phát ra rõ ràng trong bóng đêm: “Cô ấy không còn yêu cậu như trước kia nữa.”
Âm tiết cuối cùng vẫn còn vương vẩn trong không trung nhưng một làn gió vụt mạnh tới. Cổ áo khoác của Phương Vy Kỳ bị hung hăng túm lấy, nửa người trên của anh bị ghì vào chỗ hòn non bộ.
Động tác, phản xạ của nhà lãnh đạo 1942 thật là quá nhanh!
Lúc này ánh đèn LED trên hòn non bộ chiếu rõ biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông túm lấy cổ áo anh. Từ khuôn mặt đến động tác tay chân như đang nói rằng: Nếu tôi còn nghe được một từ nào đó khó nghe từ miệng anh, đêm nay anh sẽ ở đây mà tắm nước lạnh.
Dù đây là hòn non bộ nhưng ao nước được vét khá sâu. Ai ai cũng biết anh là một con vịt trên cạn nên Phương Vy Kỳ ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng như vậy hình như vẫn chưa khiến Lệ Liệt Nông hài lòng.
Giọng Lệ Liệt Nông nồng nặc mùi thuốc súng: “Anh quá coi thường cô ấy. Chỉ vì một con chó đi lạc bẩn thỉu ở cùng chưa đến 90 ngày rồi lại biến mất khiến cô ấy hoài niệm hơn hai mươi năm. Chỉ là một cái bánh mật rẻ tiền chẳng có gì đặc biệt cũng khiến cô ấy nhớ mãi không quên, không phải do người Palestine làm cô ấy sẽ không ăn.”
“Cô ấy có bao nhiêu cố chấp anh biết sao. Một người cố chấp như vậy sao có thể nói không yêu là không yêu?”
Phương Vy Kỳ thừa nhận những lời Lệ Liệt Nông vừa nói. Con gái ông chủ tiệm kim khí có bao nhiêu cố chấp anh sao có thể không biết. Chỉ là… Nếu…
Nếu không có ngày nọ tháng nọ năm nọ, người con gái có khuôn mặt giống cô như đúc không xuất hiện.
Cô sẽ không đứng trên cây cầu cũ kỹ ở Prague, giọt nước mắt không rơi xuống hoà cùng với dòng sông Vltava. Khuôn mặt cô sẽ không tiều tuỵ như cây cầu lâu năm chưa được tu sửa. Cô sẽ vẫn vui tươi, giống như những cô gái khác đang bước đi trên cũng cây cầu ấy, cũng cười cong đôi mắt khoe những món đồ bạn trai tặng.
Hồi ức như được mở ra.
Giọng anh cũng như phảng phất từ khung cảnh ấy: “Lệ Liệt Nông, cậu quên rồi sao? Cơ thể cô ấy đã bị huỷ hoại. Người chính tất cả quãng thời gian đằng đẵng cô ấy yêu cậu trở nên vô giá trị chính là cậu.”
“Hơn hai mươi năm qua, cậu chưa từng cho cô ấy một lần trăm phần trăm tín nhiệm. Chỉ sợ một lần cũng chưa có, cho dù tin 80% thì là còn 20% không tin tưởng.”
Lực đạo túm cổ áo anh như biến mất, tựa như Lệ Liệt Nông đang phải gánh lấy một gánh nặng khác.
“20% không tin tưởng kia chính là thành kiến sẵn trong lòng cậu về cô ấy. Con gái ông chủ tiệm kim khí quá là phiền, nói thì lắm, vì sao không thể để cái miệng kia nghỉ ngơi dù chỉ một chút. Sau đó một ngày…”
“Có một ngày, có một cô gái mặt giống cô ấy như đúc xuất hiện. Cô gái này phù hợp với tất cả những tiêu chuẩn về thẩm mỹ trong tiềm thức của cậu. Dần dần khi cậu chăm chú nhìn khuôn mặt Hứa Qua, ngẫu nhiên trong đầu cậu lại nảy ra một suy nghĩ. Vì sao khuôn mặt giống nhau là vậy nhưng lại khác nhau hoàn toàn đến thế. Rồi cậu thích ở một mình hơn, khi cậu lựa chọn tránh đi, thì người đó lại xuất hiện đúng lúc cậu cô đơn nhất, chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh cậu.”
“Lệ Liệt Nông, tình yêu chân chính không phải là đầu cơ trục lợi, mà đó là dù có là ngược chiều gió thì cũng vẫn dũng cảm tiến tới!”
Đó là điều đặc biệt ở Hứa Qua khi yêu. Khi nói đến tình yêu, Hứa Qua trông thật ngốc nghếch. Nhưng cũng là cô gái ngốc nghếch, yêu hết mình như vậy, tình yêu của cô lại vô cùng nghiêm túc, cô yêu bằng tất cả những gì mình có, yêu đến mức không còn lý trí, yêu đến ngang ngược, không quan tâm đ ến ánh mắt người khác.
Nhưng đó là cách yêu độc nhất vô nhị mà Hứa Qua dành cho Artenza của cô.
Chỉ là ngốc quá, ngốc đến đáng thương.
Phương Vy Kỳ đã gặp người con gái có khuôn mặt giống Hứa Qua như đúc. Nhưng dù hai người có giống nhau đến đâu, chỉ cần một cái chớp mắt anh cũng có thể phát hiện ra ai là Hứa Qua.
Phương Vy Kỳ từng một lần thấy Lệ Liệt Nông cùng người con gái kia xuất hiện trên quảng trường Prague. Nhìn cách họ đi cạnh nhau không khác gì hai người đang yêu đương thắm thiết.
Một tên gầy nhom như nghiện hoá trang thành kẻ ăn mày rách rưới ngồi góc đường lừa tiền của du khách từ khắp nơi trên thế giới. Lúc ấy, hắn chìa bàn tay đầy vết thương ra trước mặt người con gái kia. Cô gái mủi lòng lấy ví ra thì phát hiện ví chẳng còn đồng nào. Lệ Liệt Nông bèn đặt tờ 10 Euro vào tay cô gái. Cô gái liền đem tờ 10 Euro cho người ăn mày kia, làm một việc thiện mà cô tự cho là đúng.
Lệ Liệt Nông là ai, sao anh có thể không nhìn ra được sự dối trá trong cái lối diễn lởm khởm của tên ăn mày. Nhưng anh làm bộ cái gì cũng không biết, chính là để bảo vệ cho tâm hồn trong sáng của cô gái.
Người đàn ông trước giờ luôn sống và hành động trong bóng tối bị người con gái như ánh mặt trời kia hấp dẫn. Chính cái tình tiết xưa như trái đất trong bao câu chuyện tình yêu ấy lại thành một định luật chưa từng thay đổi.
Phương Vy Kỳ lúc ấy chỉ có thể nghĩ rằng, kẻ địch lớn nhất của cô con gái ông chủ tiệm kim khí cuối cùng cũng tới rồi. Cuối cùng sói cũng tới rồi.
Ý nghĩ ấy không ngờ lại biến thành lời sấm.
Hồi ức của anh quay lại khuôn mặt bao nhiêu tiều tuỵ của Hứa Qua trên con cầu Charles. Giờ phút này, anh có bao nhiêu vui sướng trong lòng khi thấy ai đó thất thố.
“Sau đó, một ngày nọ cô ấy trốn đi. Đó là phương thức mà Hứa Qua trừng phạt cậu, đáng yêu không? Tôi thấy như vậy thật là đáng yêu, cũng chỉ cô ấy mới có thể nghĩ ra cách ấy để trừng phạt cậu.”
Phương Vy Kỳ mong rằng Hứa Qua có thể trừng phạt Lệ Liệt Nông như vậy cho đến ngày cậu ta chết đi. Nhưng cuối cùng, cô vẫn là một cô gái cố chấp. Cuối cùng, cô vẫn quay lại.
“Lệ Liệt Nông, hẳn cậu nên cảm động đến rơi nước mắt khi cô ấy trở lại. Tục ngữ Trung Quốc có một câu rất đúng, phàm là cậu đã trải qua những gì, những gì cậu có hôm nay chính là tự cậu gieo gió gặt bão.”
“Lệ Liệt Nông, nếu tôi là cậu, mỗi ngày tôi sẽ hướng về Thượng đế để cầu nguyện. Cầu nguyện cô ấy vẫn sẽ yêu cậu đến hơi thở cuối cùng.”
Những từ cuối cùng này tốn rất nhiều sức lực anh mới có thể nói ra bởi người đang túm lấy cổ áo anh trông như thể muốn anh tắc thở ngay tức khắc. May mắn chính là khi anh vừa nói xong thì cũng là lúc cả cơ thể anh rơi tự do xuống ao nhỏ.
Ha, dù gì cũng được một lần nói cho đã mồm.
May mà cái ao này cũng không sâu như anh tưởng tượng. Chỉ cần nhón chân là đã trồi lên được mặt nước. Nhưng anh còn chưa kịp hít sâu một lần thì một lực mạnh ấn xuống đỉnh đầu khiến cả người anh chìm xuống nước.
Khi Phương Vy Kỳ tưởng mình không thở được nữa thì bàn tay kia thả ra. Đầu anh ngoi lên mặt nước, Phương Vy Kỳ hít thở dồn dập.
Lệ Liệt Nông đứng ở mép ao, từ trên cao nhìn xuống, ôn tồn nói: “Thật đáng tiếc, anh không nhìn thấy mỗi tối, cô ấy đều ngủ say giấc trong ngực tôi. Thật tiếc, anh không nghe thấy tiếng cô ấy gọi ‘Artenza’ có bao nhiêu dịu dàng. Càng tiếc hơn chính là anh không nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngẩn của cô ấy khi bị tôi hôn đến đôi môi sưng đỏ.”
“Những hành động đáng yêu ấy sợ rằng anh chẳng bao giờ được nhìn thấy. Tôi nghĩ nếu anh được tận mắt trông thấy sẽ không nói những lời khó nghe như vừa nãy.”
“Tôi coi những gì anh vừa nói như một sự quan tâm. Như vậy tôi thay mặt vợ mình bày tỏ sự biết ơn với anh. Nhưng-“, giọng điệu ôn tồn quay ngoắt sang thành một búi gai nhọn, mỗi từ phát ra như một nhát kiếm đâm tới: “Nhưng nếu anh dám!”
“Nếu anh dám không sợ mà mang một tâm tư khác, thì nước anh uống không phải là ở cái ao này, mà là nước biển Thái Bình Dương.”
Nhà lãnh đạo 1942 không cho anh thời gian th ở dốc, cậu ta hơi hạ eo.
“Phương Vy Kỳ, hãy nhớ kỹ thân phận của anh! Đừng quên lời hứa của anh ngày đó!”
Phương Vy Kỳ thầm than trong lòng. Cái này không cần Lệ Liệt Nông phải nhắc nhở. Trong vô số buổi sáng lẫn đêm tối, anh đều tự nhắc bản thân về lời này.
“Phương Vy Kỳ, mình phải nhớ kỹ thân phận của mình.”, “Phương Vy Kỳ, không được quên những hứa hẹn của mi ngày đó!
Hôm nay chính miệng Lệ Liệt Nông nói ra, từ một tên ngang hàng với anh cảnh cáo anh không được có những suy nghĩ vượt giới hạn.
Người này vẫn đứng ở chỗ đó như cũ không có ý định rời đi. Phương Vy Kỳ căng da đầu giữ nguyên vị trí.
“Phương Vy Kỳ, có một điều tôi phải sửa lại với anh cho đúng. Hiện tại những biểu hiện của Hứa Qua chỉ là không kịp thích ứng với hoàn cảnh mới. Giống như tự dưng Steve Jobs lại chết, Bin Laden bị tiêu diệt bởi người Mỹ. Tôi giải thích cho hành vi của cô ấy là chưa thích ứng với mình ở tuổi 26, và Artenza của cô ấy đã 29 tuổi, không hơn.”
“Anh cũng biết con gái ông chủ tiệm kim khí có khả năng thích nghi với hoàn cảnh rất nhanh. Tôi tin rằng chỉ mấy ngày nữa thôi, cô ấy sẽ lại như xưa.”
Nói xong, Lệ Liệt Nông quay người, bóng dáng bước đi như phủi sạch quan hệ với người đằng sau.
Hướng đến người đang sắp khuất dạng, Phương Vy Kỳ mới hỏi một câu: “Này ngài Lệ, tại sao đêm nay lại đứng ở đây?”
Lệ Liệt Nông coi như không nghe thấy gì mà bỏ đi.
Một đợt gió thổi qua, Phương Vy Kỳ dựa vào hòn non bộ, nhìn bóng dáng đang hoà vào bóng đêm, nói: “Ngày Lệ, có dám đánh cược với tôi không? Đánh cược về câu nói trước ấy.”
Bước chân vẫn không dừng lại.
“Hứa Qua, sẽ không còn yêu Artenza của cô ấy như xưa nữa.”
Những lời này khiến bước chân kia khựng lại.