Ánh mắt cô mấy lần nhìn về phía giường bên kia đã sớm trống không. Sau một lúc, mắt cô dời đi, tập trung nhìn lên trần nhà. Rồi chỉ một lát sau, mắt cô lại nhìn về phía tủ đầu giường, như theo bản năng tìm kiếm… Tìm kiếm một thứ gì đó.
Tìm kiếm? Đây là lần đầu tiên Hứa Qua ý thức được chuyện sáng nào khi thức dậy, cô cũng sẽ nhìn tủ đầu giường để tìm kiếm cái gì đó.
Trên tủ đầu giường chẳng có cái gì cả, nhưng không hiểu đôi mắt cô vì sao cứ tiếp tục tìm kiếm cái gì ở trên đó.
Tiếng động bên ngoài nhắc nhở cô hiện tại không phải là thời điểm để suy nghĩ thêm về chuyện này. Hiện tại, điều cô nên quan tâm chính là: Lời nói từ miệng cô tuôn ra hơn mười phút trước rút cục có chọc giận nhà lãnh đạo 1942 hay không?
Hôm qua, chính nhà lãnh đạo 1942 mới vừa nói: “Vẫn chưa có ai nói với em câu này, ‘Này cô gái, vẫn nên tỉnh giấc mộng thì hơn, thế giới này căn bản làm gì có hiệp sĩ tồn tại’?”
Vậy mà sáng nay cô đã ngay lập thốt ra một câu vả đôm đốp câu nói đó.
Từ trước tới giờ, Hứa Qua không khóc lóc om sòm thì bám như keo siêu dính, chứ chưa bao giờ cô dám thẳng lưng phản bác lại lời anh.
Hơn mười phút trước, khi Hứa Qua mãi mới biểu đạt xong suy nghĩ của mình, không gian rơi vào sự trầm mặc. Sự trầm mặc ấy kết thúc với một câu nói chẳng chút biểu cảm của Lệ Liệt Nông: “Biết rồi.” Nói xong, anh bước xuống giường, rời đi mà chẳng thèm liếc nhìn cô một cái.
Còn cô cứ như vậy nhìn anh biến mất sau cánh cửa.
Tiếng chiếc cốc rơi xuống mặt đất khiến Hứa Qua bật dậy khỏi giường, nhanh chóng chạy đến nơi phát ra âm thanh chói tai ấy.
Nhớ đến lời cảnh cáo của bác sĩ, Hứa Qua gõ mạnh vào đầu mình vài cái: Artenza giờ vẫn là một người bệnh phải uống thuốc giảm đau.
Khi cô bước chân vào phòng bếp, những mảnh thuỷ tinh vỡ đã được nhặt sạch sẽ. Nhìn cô, Lệ Liệt Nông thản nhiên đáp: “Anh bị trượt tay.”
Hứa Qua bối rối gật đầu.
Sự chú ý của Lệ Liệt Nông lại quay lại phin cà phê trước mặt. Một lúc trôi qua, hương thơm của cà phê đã tràn ngập căn phòng.
Chiếc cốc thuỷ tinh bị Hứa Qua quyết đoán lấy đi, Lệ Liệt Nông nhíu mày, cô giấu chiếc cốc ra sau lưng.
Hành động của cô khiến mày anh nhíu càng sâu. Anh không nói gì, chìa bàn tay ra trước mặt cô, ý rất rõ: Ngoan ngoãn trả lại chiếc cốc cho anh.
Khi Lệ Liệt Nông nhíu mày, đó chính là ngôn ngữ cơ thể biểu lộ rằng anh đang tức giận. Những thời điểm như vậy, Hứa Qua đều phải làm một bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời anh. Nhưng lần này, Hứa Qua lắc đầu, lùi lại sau nửa bước.
“Xoạt” một tiếng, mùi cà phê càng trở nên nồng đậm hơn trong phòng bếp, nhưng hương thơm ấy đang bay lên từ sọt rác.
Không gian phòng bếp nhỏ thôi nên chỉ với vài bước, Lệ Liệt Nông đã lại biến mất.
Cô đứng ngây ngốc ở đó. Từ lúc cô bước vào phòng bếp đến khi cốc cà phê nằm trong thùng rác chỉ mới vài phút trôi qua. Vài phút ấy diễn ra như một vở kịch không lời, tuy không lời nhưng đầy áp lực.
Cô rời khỏi phòng bếp, bước vào toilet rửa mặt chải đầu. Khi đi ra, cô đứng ngập ngừng ở trước cửa toilet một lát, nhìn về phía cửa sổ.
Cửa sổ nhìn ra hướng đông nam, giờ là tháng năm, tia nắng ban mai chiếu qua cửa sổ hắt lên áo sơmi tối màu của anh. Hình ảnh ấy nhìn như thể ở một nơi rất xa, rất xa.
Cô từng bước đi đến trước cửa sổ, đứng sóng vai cạnh anh, lặng lẽ đan bàn tay mình vào bàn tay to lớn.
Người này chẳng phản ứng gì cả, ánh mắt anh vẫn nhìn mãi đâu đâu ngoài cửa sổ.
Cô bóp mạnh hơn một chút, gọi: “Artenza!”
Anh nghiêng mặt nhìn cô, giọng cô uỷ khuất: “Em là vì muốn tốt cho anh mà. Uống cà phê buổi sáng không tốt cho dạ dày, hơn nữa….”
“Anh biết.” Anh cắt ngang lời cô nói.
Biết là tốt rồi, vậy là cô đạt được mục đích. Khi đang định thu tay lại, cô lại bị anh nắm chặt lấy, cứ như vậy, cô lại đứng cạnh anh, yên lặng trước cửa sổ.
“Hứa Qua.” Giọng anh nghe mong manh như ánh sáng ban mai.
“Vâng.”
“Em bước lên trước một bước đi.”
Cô ngoan ngoãn nghe lời anh, bước lên trước một bước.
“Xoay người lại nào.” Cô xoay người lại, cùng lúc đó, cô nhìn rõ cơ thể người đàn ông trước mặt. Anh đang hơi cụp mắt, những tia nắng vương trên áo anh như chạy dần lên khuôn mặt, đến hàng mi dày và dài. Từng chiếc mi đen dài như xếp cạnh nhau như chiếc quạt, lay động trên đôi mắt trong trẻo và đen láy của anh, đẹp đến mức người ta quên cả hít thở.
“Hứa Qua?”
“Vâng.”
“Em dựa lưng sát lên tường đi.”
“Ừm đúng rồi, giờ nhón mũi chân lên.”
Làm xong, Hứa Qua ngẩng đầu nhìn anh, cô nghĩ hẳn lúc này trông mình ngớ ngẩn lắm. Hẳn là vậy rồi, cực kỳ cực kỳ ngớ ngẩn nên anh mới cười tươi như thế. Artenza của cô cười lên trông mới đẹp làm sao, Hứa Qua thầm thở dài trong lòng.
“Hứa Qua.”
“Dạ?”
“Em nhắm mắt lại.”
Cô chưa bao giờ có thể dễ dàng kháng cự lại yêu cầu của anh, dù là trước đây hay hiện tại, chỉ cần là người đàn ông thích mặc áo sơmi tối màu này, dù là anh đang cười hay nhăn mày với cô, dù là anh đang nói ra những lời âu yếm giả dối hay lúc anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Cô nhắm mắt lại. Hơi thở của anh dần tiến sát lại, phả lên chiếc cổ trắng ngần.
Khi anh ngậm lấy cánh môi, mũi chân cô nhón cao đến mức không thể nhón thêm chút nào nữa, còn bàn tay thì đặt lên vai anh. Khi đầu lưỡi anh hung hăng cuốn lấy lưỡi cô, bàn tay trên vai ấy lại nhéo cổ áo anh xuống một chút.
Chỉ là sau đó, một bàn tay nữa lặng lẽ vươn lên, hai bàn tay đan vào nhau ở sau cổ anh khi họ đang triền miên nếm vị ngọt của tình yêu. Khi cô gần như bị anh cắn môi đến tê dại, cô thử chủ động vươn nhẹ lưỡi ra trêu chọc đầu lưỡi anh một chút, tính m*t lấy thêm một chút. Lệ Liệt Nông không kiềm chế được mà r3n rỉ một tiếng.
Nếu như không phải nhờ bức tường sau lưng chống đỡ và anh ôm chặt cô không buông, có lẽ cô đã mềm nhũn ngã xuống đất. Đôi chân run rẩy như cho Hứa Qua thấy khoảng trống sáu năm mà cô và Lệ Liệt Nông đã bỏ qua những chuyện nam nữ ai cũng làm.
Bàn tay cô tự do du ngoạn trên người anh, cùng với phản ứng cơ thể sinh ra từ nụ hôn kia khiến Hứa Qua nóng cả mặt.
Khi hơi thở dần ổn định, ngón tay cô chạm lên cánh môi đã tê dại của mình, thầm nghĩ nếu giờ trước mặt cô là chiếc gương thì nhất định sẽ nhìn thấy đôi môi bị hôn đến sưng lên.
Buồn cười thật đấy, không phải chỉ là hôn hơi lâu một chút thôi sao, thế mà cũng khiến môi cô sưng đỏ lên. Tuy nhiên, Hứa Qua không canh cánh trong lòng vì đôi môi căng lên của mình, điều khiến lòng cô như sóng dạt chính là vì, vì đó là nụ hôn đầu tiên. Nụ hôn đầy tình cảm, quyến luyến mà cô luôn mong chờ bấy lâu, cuối cùng hôm nay cũng đến.
Giây phút ngọt ngào ấy chỉ tồn tại trong ngắn ngủi, sau đó là sự chua xót kéo đến. Có lẽ là vì thời gian mà cô phải đợi nó đã quá lâu.
*
Đây là lần thứ ba Hứa Qua lén nhìn Lệ Liệt Nông đã ăn sáng xong, đang uống nước.
Nụ hôn kia như khiến cô quay lại chính mình thời điểm hai mươi tuổi, luôn lo được lo mất: Vì sao chỉ mình cô bị ảnh hưởng bởi nụ hôn ấy? Tại sao chỉ có mình cô chẳng cảm nhận được mùi vị thức ăn, trong khi nhìn anh chẳng hề suy suyển, nhìn vẫn bình thường như vậy? Tên khốn khiếp này!
Cốc nước được đặt lại chỗ cũ, một xíu cũng không sai vị trí ban đầu. Chiếc dĩa của anh được đặt ngay ngắn trên chiếc đ ĩa đã sớm sạch sẽ, ngược lại cô thì… Ừm, ăn vô cùng miễn cưỡng.
Đột nhiên, Hứa Qua cảm thấy mình chẳng thể ăn được nữa, cô đẩy đ ĩa đồ ăn trước mặt ra xa. Tiếng bát đ ĩa bị đẩy trên bàn hơi to, anh ngẩng đầu lên:
“Làm sao vậy? Em ăn không hợp khẩu vị?”
Liên tục mấy ngày qua, bữa sáng đều được làm dựa theo khẩu vị của cô. Khi nhìn thấy những món yêu thích ở trên bàn, Hứa Qua không nhịn được hoài nghi liệu có phải cô mới là người bệnh cần được quan tâm, săn sóc hay không.
Hồi tưởng lại những sự việc xảy ra mấy hôm nay, đúng là cô có triệu chứng của trẻ con được nuông quá hoá hư, ích kỷ chẳng thèm quan tâm đúng sai.
Nghĩ như vậy, Hứa Qua cười với Lệ Liệt Nông: “Không có, em làm như vậy là để anh chú ý đó.”
Trước đây, Hứa Qua có thể nói những câu mặt dày như vậy vô cùng lưu loát, đặt bút thành văn, nhưng hiện tại chính cô cũng thấy gượng mồm. Nếu trước kia cô không biết ngại nói ra những câu kiểu như vậy, Lệ Liệt Nông hoặc sẽ nhíu mày, hoặc sẽ coi lời cô nói như không khí.
Giờ phút này, anh không hề nhíu mày, thậm chí cũng không làm ngơ trước câu nói. Anh đẩy lại bữa sáng cô về vị trí trước mặt Hứa Qua, rồi anh cầm miếng chanh lên, vắt một ít lên miếng cá tuyết thái lát trên bát súp. Anh nhẹ giọng nói: “Thêm chút nước chanh sẽ át đi mùi tanh.”
Vừa nói, anh vừa đặt chiếc thìa vào tay cô. Nhưng ngón tay cô vẫn đờ ra, thế là anh lại cuộn ngón tay cô lại, dẫn dắt cô cầm thìa lên.
“Không phải em ghét mùi tanh sao? Cháo nguội mùi tanh sẽ càng rõ hơn đấy.”
Một loạt động tác và lời nói của anh khiến Hứa Qua thẫn thờ, hốc mắt cô hơi nóng lên. Cô rất thích ăn cá nhưng lại cực kỳ ghét mùi tanh. Thi thoảng khi ngồi ăn với anh, cô sẽ thầm hy vọng trong lòng anh sẽ đối xử với cô như những cặp đôi nam nữ khác. Đối với ánh mắt mong đợi của cô gái, người đàn ông sẽ mỉm cười hiểu ý, gỡ xương cá ra khỏi bát, đồng thời không quên nhắc nhở cô gái cẩn thận khi nhai, nhỡ vẫn còn xương sót lại.
Nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra, một lần cũng không.
Từ năm cô mười sáu tuổi đến năm hai mươi tuổi, trình tự mỗi bữa ăn của họ đều diễn ra như sau: chọn món, ăn, tính tiền, ra về.
Đâu phải Hứa Qua không muốn như vậy, cô từng tìm mọi cách để thay đổi cái “quy trình” đó lắm chứ. Nhưng mọi đề tài cô gợi ra đều kết thức bởi tiếng “ừm”, “chắc là thế”, “đúng rồi” hoặc là sự trầm mặc của anh. Cô sợ anh thấy phiền, thấy khó chịu.
Không sao, lúc ấy cô vẫn còn trẻ, ngủ một giấc rồi khi tỉnh dậy, hướng về mặt trời và nói với bản thân “Không sao hết” là mọi chuyện sẽ tan thành mây khói.
Nhưng giờ phút này, khi anh làm những động tác thành thạo ấy vì cô, cô lại tự hỏi, đằng sau sự thành thạo ấy là điều gì mà cô chưa biết.
Cô cúi đầu, chớp chớp mắt, cố gắng khiến nước mắt ậng lên tan đi bớt.
Khi điều chỉnh xong cảm xúc, một người phụ nữ trẻ tuổi cao gầy bước vào phòng, dọn sạch bữa sáng của Hứa Qua.
Phải nhìn vài lần Hứa Qua mới nhận ra người phụ nữ trẻ tuổi ấy, rõ ràng ngày trước là mái tóc ép thẳng, giờ đã biến thành cô nàng tóc xoăn quyến rũ.
Trước mặt cô là người phụ nữ quốc tịch Mỹ, đến từ đại học Harvard danh giá. Vì những hoạt động tích cực trong việc chống ô nhiễm môi trường ở Mỹ, cùng với diện mạo nổi trội, tài ăn nói sắc bén, người phụ nữ này được rất nhiều người đồng trang lứa biết đến. Có một thời gian, cô ta được làm việc rất gần Lệ Liệt Nông.
Gần đến mức nào? Gần đến mức cô ta chẳng thèm nhìn Hứa Qua một cái, dù lúc nào Lệ Liệt Nông cũng nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
Lúc ấy, điều khiến Hứa Qua đứng ngồi không yên chính là cô ả Harvard này còn vì Lệ Liệt Nông mà cố ý lấy cái tên tiếng Trung là “Lịch”*.
“Lịch” và “Lệ” là hai từ đồng âm.
Không chờ Hứa Qua tìm tới cửa, Lệ Liệt Nông đã dùng câu “Anh hy vọng cô ấy có thể phục vụ 1942 trong tương lai” để cảnh cáo cô.
Sau đó, Hứa Qua đã âm thầm điều tra, và đúng như lời anh nói, anh muốn lợi dụng “Lịch” để xây dựng hình tượng 1942 thân thiện, tốt đẹp hơn.
Xem ra lúc này, Lệ Liệt Nông đã thàh công đưa cô ả Harvard vào 1942 rồi.
Sau khi gật đầu coi như chào hỏi với Hứa Qua, cô ả Harvard làm bộ như muốn nói rồi lại thôi. Hứa Qua định đứng lên.
“Cô nói đi.” Lệ Liệt Nông bình thản nói như vậy.
Hứa Qua đành phải ngồi lại ghế mình lần nữa.
Tin tức cô ả Harvard mang đến không phải điều tốt đẹp gì. Sau khi biết Lệ Liệt Nông đã lạm dụng thuốc giảm đau đến năm lần, ban cố vấn của 1942 giờ đã đặt chân đến sân bay Mexico.
Lệ Liệt Nông dường như không bị ảnh hưởng bởi tin tức xấu đó, sau bữa sáng, anh kéo cô rời khỏi chỗ bọn họ đang ở. Họ đi dưới những tán cây cổ thụ đến bên một con suối thì dừng lại. Theo ý anh, Hứa Qua ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cạnh dòng suối.
Tiếng suối róc rách bên cạnh tiếng lá cây lao xao từ trên cao, Lệ LIệt Nông ôm cánh tay, lưng anh dựa vào thân cây bạch quả trước mặt Hứa Qua.
“Nửa năm trước Lịch đã đính hôn rồi.” Anh nói với cô như vậy.
Cái này Hứa Qua đã đoán ra được, cô thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cô ả Harvard. Có lẽ đây là cách Lệ Liệt Nông giải thích cho nửa tiếng ngồi im lặng của Hứa Qua, anh cho rằng cô đang giận dỗi, sợ cô sẽ lại lần nữa làm ra cái “chuyện nhàm chán” trong mắt anh.
“Sở dĩ cô ấy ở đây là vì vừa khéo cô ấy đang ở Mexico, đây chỉ là tạm thời, cô ấy ở gần anh…” Lệ Liệt Nông dừng lại một chút: “Khoảng cách giữa cô ấy và chúng mình là gần nhất, cũng là trợ lý tạm thời có năng lực phù hợp nhất.”
Hứa Qua gật đầu, nhưng hình như người đối diện vẫn chưa thả lỏng tinh thần. Cô thở dài: “Em sẽ không làm phiền cô ta.”
Có thể trở thành người được Lệ Liệt Nông tín nhiệm thì năng lực phải tốt đến mức siêu tốt luôn ý chứ. Để hình dung ra mẫu người như vậy thì chỉ có thể dùng từ ‘thép’ để so sánh, cô ả Harvard chính là mẫu người như vậy.
Nhưng không hiểu sao, Lệ Liệt Nông vẫn nhíu mày.
Ánh mắt cô ngước lên nhìn những tia nắng xuyên qua kẽ lá, nhỏ giọng nói: “Artenza, giờ em đâu còn là Hứa Qua hai mươi tuổi.”
Từ sâu trong rừng cây, có một làn gió thổi mạnh khiến tóc tai Hứa Qua tán loạn. Giờ chắc chắn trông cô không khác nào những bà thím bán sườn nướng ở phố ẩm thực. Nghĩ đến đây, Hứa Qua ngẩn ra, tại sao cô lại để tóc dài? Từ sau sinh nhật mười bốn tuổi, cô đã thề mình không bao giờ nuôi tóc dài nữa. Tại sao… Tại sao tóc cô lại dài như vậy.
Cô cứ ngồi ngẩn ngơ như vậy cho đến khi…
“Năm 2013, anh đưa em từ Iceland đến Las Vegas, chúng mình đã đăng ký kết hôn ở Las Vegas.”
Tin tức này khiến Hứa Qua chấn động.
—
*Một lần nữa, tớ không có biết tiếng Trung nên lại đi hỏi bạn tớ, “Có những từ nào đồng âm với từ “Lệ” vậy?”, và bạn tớ liệt kê ra: Lợi, Lịch, Lập, Lực:)) Và tớ chọn cái tên Lịch, nghe có vẻ ‘con gái’ nhất =)). Nếu ai biết tiếng Trung hay biết từ đồng âm chính xác trong bản gốc thì hãy bảo tớ nha!