*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nếu ngày đó thật sự tới, anh… sẽ vĩnh viễn mất em.” Dừng một chút, Hứa Qua ngẩng đầu: “Có lẽ ngày ấy, anh sẽ biết thế nào là cảm giác mất đi một thứ vô cùng quan trọng.”
Nước mắt tới nhanh mà đi cũng nhanh, chảy từng giọt tí tách theo bước chân siêu vẹo của cô. Khi Hứa Qua bước ra khỏi căn phòng thì nước mắt trên mặt cô đã khô.
Ngày hôm sau, Hứa Qua đến Prague. Sau khi rời khỏi thuỷ lao, cơ thể cô xuất hiện vấn đề. Lần kiểm tra sức khoẻ gần đây nhất đã cho kết quả không đạt tiêu chuẩn nên cô bị cưỡng chế nghỉ ngơi một tháng.
Khoảng thời gian nghỉ ngơi một tháng ấy đã trôi qua được hai mươi ngày. Trong mười ngày tới, cô phải nhanh chóng tìm lại trạng thái sức khoẻ và tinh thần trước kia.
Ngày thứ ba ở Prague, Hứa Qua chạy bộ trở về nhà thì gặp Kim Nguyên đang đứng trước cửa khu chung cư.
Mười lăm phút sau, Hứa Qua ngồi trên xe của Kim Nguyên.
Mẹ của Isabel biến mất, thời gian mất tích đã vượt qua 24 giờ.
Cơ quan quyền lực nhất trong 1942 nằm ở toà nhà XX *xin lỗi các bạn tớ không tra nổi ra tên toà này là gì*, bên ngoài toà nhà được ốp bằng những phiến đá cẩm thạch lớn với màu sắc rực rỡ. Đây là toà nhà xa hoa nhất trong khuôn viên 1942, tất cả những quyết sách quan trọng đều được đưa ra từ đây.
Cô đi theo Kim Nguyên lên tầng ba, đến đây, lòng cô lặng đi. Tầng ba của toà nhà là nơi làm việc bộ phận pháp lý, cũng chính là nơi mà xử tội những người phạm sai lầm.
Kim Nguyên dừng chân trước cửa một căn phòng bí ẩn ở tầng ba. Lúc này, Hứa Qua vẫn không hiểu vì sao Kim Nguyên vội vàng đưa cô đến đây. Khi Hứa Qua đẩy cửa căn phòng ấy, trong lòng cô thầm cầu nguyện: Làm ơn, Lệ Liệt Nông không có trong căn phòng này.
Giây tiếp theo, lời cầu nguyện của Hứa Qua vỡ vụn.
Khi Hứa Qua đẩy cửa bước vào, đầu tiên cô nhìn thấy người cô sợ phải nhìn thấy nhất. Khi chiếc cửa nặng nề dần được mở rộng, cô chạm ngay vào ánh mắt Lệ Liệt Nông. Ánh mắt anh như một con dao cùn đâm vào tim cô, khiến nó đau âm ỉ, nghẹt thở.
Cô rời mắt khỏi anh, nhìn thấy bên cạnh anh là Isabel đang khóc đến đỏ cả mắt. Con nhóc đang trợn mắt nhìn cô.
Hứa Qua đi qua, cô định xoa tóc Isabel. Nhưng tay cô chưa chạm tới đã bị hung hăng hất ra, mặt con nhóc tràn ngập vẻ: Tránh ra, đồ đê tiện!
Cô thở dài một hơi, mở miệng: “Này, Isa…”
“Cô đừng có giả vờ, mẹ tôi đâu có đắc tội cô, sao cô phải làm ra chuyện như vậy?”
Con nhóc này đang đổ việc mẹ mình mất tích lên đầu cô sao? Vớ va vớ vẩn, đúng là mới tí tuổi đầu, suốt ngày nghi ngờ nọ kia không chứng cớ.
Lệ Liệt Nông thì sao? Người cô vừa sinh ra đã nhìn thấy cũng nghĩ giống như con nhóc này sao?
Cô đứng lên, quay mặt về phía anh: “Artenza, không…”
Câu không phải là em còn chưa kịp nói ra.
“Ở đây không cần một người nước mắt cá sấu.” Lệ Liệt Nông nói.
Lời này của nhà lãnh đạo 1942 như muốn biểu đạt rằng, sự tình còn có thể xấu hơn nữa, cô còn cơ hội để sửa sai. Hành động lẫn lời nói của anh đều rất nghiêm minh, anh là một người công tư rạch ròi, nhưng chuyện này đâu cần anh phải tự tay giải quyết.
Lưỡi dao cùn khiến Hứa Qua đau đến tột đỉnh, nhưng cô chưa từ bỏ ý định, khó khăn nói: “Em không…”
“Chính hôm đó cô đã nói, cô nói là cô sẽ khiến mẹ tôi gặp phiền phức.” Con nhóc kia lại bắt đầu được nước lấn tới, to miệng gào lên.
Giọng của cô ta khiến Hứa Qua thấy phiền, nhưng điều khiến Hứa Qua buồn bã hơn cả chính là thái độ của Lệ Liệt Nông. Đôi mắt cô nhìn anh chằm chằm. Nhưng đáp lại cô, nhà lãnh đạo 1942 nói là: “Trích xuất từ camera cho thấy nơi cuối cùng mẹ Isabel xuất hiện là ở trước phòng của em. Cửa phòng em mở ra, bà ấy bước vào và chưa từng rời khỏi căn phòng đó.”
Có lẽ cửa phòng Hứa Qua có thể bật mở là do khi cô rời đi quá vội mà không khoá cửa kĩ, gió thổi đẩy cửa phòng giờ lại chính là minh chứng cho thấy cô ở bên trong mở cửa cho mẹ Isabel bước vào.
Nực cười!
“Em không có rảnh đi làm chuyện như vậy!” Hứa Qua cười nói.
Lệ Liệt Nông gật đầu: “Anh biết em không phải là ác ý, chỉ là em muốn giáo huấn Isabel thôi chứ gì?”
Ha, thật không ngờ nhà lãnh đạo 1942 lại có suy nghĩ như vậy về vợ chưa cưới của mình: Em là người tốt, nhưng hành động là do môi trường bên ngoài tác động vào, anh có thể hiểu điều đó.
Thật là….
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm Lệ Liệt Nông, tay cô sờ lên cổ mình, sờ sờ rồi Hứa Qua cũng nắm được lấy đồ vật mà cô đang nghĩ, cô dùng sức giựt nó ra khỏi cổ.
Chiếc vòng bị siết chặt trong bàn tay run rẩy, tay cô run lên, Hứa Qua cắn chặt răng, cô nhìn chiếc nhẫn đính hôn lần cuối rồi ném cả chiếc vòng và nhẫn vào thẳng mặt Lệ Liệt Nông. Bước chân cô lùi lại, đôi mắt mở to, từ trong miệng cô phun ra từng chữ: “Lệ Liệt Nông, em chịu đựng anh quá đủ rồi!”
Vừa chạy ra cửa phòng, Hứa Qua đã bị Kim Nguyên cản lại. Anh ấy nắm chặt cánh tay cô, cô thấp giọng: “Tôi chỉ là đi tìm mẹ Isabel, tôi sẽ tìm bằng được bà ấy. Nếu anh sợ tôi chạy trốn thì có thể cho người đi theo giám sát.”
Bàn tay ngăn cô lại vẫn không buông.
“Kim Nguyên!”
“Tôi đi tìm cùng cô.” Người đàn ông Triều Tiên buông tay: “Nhưng không phải trên danh nghĩa người giám sát.”
Kim Nguyên vừa dứt lời, những giọt nước mắt Hứa Qua khó khăn lắm mới kìm nén được cứ như thế rơi xuống như hạt châu đứt. Buồn cười biết bao, những lời này không phải là từ Artenza của cô.
Thang máy đi xuống tầng một. Khi cửa thang máy vừa mở ra, Hứa Qua liền nhìn thấy người được cho là mất tích quá 24 giờ, mẹ của Isabel. Sau lưng bà là vài thành viên 1942.
Tốt quá, không cần phải đi tìm kiếm nữa.
Khi Hứa Qua và Kim Nguyên cùng đi ra khỏi thang máy, cửa chiếc thang máy ở đối diện cũng mở ra, Lệ Liệt Nông đang đứng trong thang máy đó. Đứng bên cạnh anh là Isabel, cô ta vừa thấy mẹ liền chạy ào đến ôm chặt lấy mẹ mình. Một màn này trông như trong những bộ phim cảm động về cảnh tìm người thân thất lạc.
Hứa Qua nhếch môi cười, cô bước đến cửa.
Tầng một của toà nhà là gần mười gian phòng rộng để mở các cuộc họp lớn nhỏ. Tất cả các cửa phòng đều hướng ra một sảnh chung hình tròn. Hiện tại, Hứa Qua đang bước đi qua sảnh, mỗi bước chân của cô đều tạo âm thanh vang vọng trong sảnh.
So với người mà cô đang đi về hướng ấy, bước chân của anh nhẹ nhàng hơn nhiều. Khi Hứa Qua đi qua người anh, Lệ Liệt Nông duỗi tay giữ cánh tay cô lại. Hứa Qua không giãy giụa, cô dừng bước, lạnh lùng nhìn anh. Dưới ánh mắt không nhiệt độ của cô, Lệ Liệt Nông buông tay.
Có lẽ nhà lãnh đạo 1942 vừa nhận được tin tức nào đó, anh thấp giọng nói với cô: “Em về phòng đợi anh.”
Cô sượt qua vai anh, mặt đá cẩm tạch bóng loáng trong sảnh phản chiếu khuôn mặt vô cảm của Hứa Qua.
Nửa tiếng sau, Hứa Qua đã biết mẹ Isabel ở đâu trong suốt 24 giờ vừa rồi. Sau khi bà ấy kể lại cho Isabel, bà muốn gửi lời xin lỗi Hứa Qua. Mẹ Isabel mắc chứng ngủ lịm. Tuy nhiên chứng ngủ lịm của bà rất ít khi tái phát, khoảng thời gian tái phát ra tính bằng năm, mà mỗi lần mắc sẽ ngủ li bì hơn cả ngày. Bởi vì khoảng thời gian tái phát bệnh cách xa nên mẹ Isabel không hề nói cho ai biết, kể cả người thân.
Sau khi bước vào phòng Hứa Qua, mẹ Isabel liền phát hiện ra mình sắp chìm vào cơn ngủ lịm. Ý thức được điều này, bà đã vô bếp tìm đồ ăn nhiều calo để đảm bảo trong lúc ngủ, cơ thể bà duy trì được nhiệt độ bình thường. Đến khi ăn hết thanh sô cô la, mẹ Isabel không thể mở nổi mí mắt ra nữa, để không doạ Hứa Qua, bà cố gắng lê người đến dưới chỗ tủ bát bị kênh cửa.
Ai mà nghĩ được, trong 24 giờ mẹ Isabel đều ngủ li bì trong tủ bát phòng Hứa Qua.
Tất cả câu chuyện này đều là do nhà lãnh đạo 1942 nói cho Hứa Qua.
Khi Lệ Liệt Nông đẩy cửa phòng Hứa Qua, bước vào trong, anh thấy Hứa Qua đang thu dọn đồ đạc. Chờ cô dọn dẹp xong thì Lệ Liệt Nông cũng kể xong chuyện.
“Xin lỗi em.” Lệ Liệt Nông thấp giọng nói sau lưng Hứa Qua.
Hứa Qua khoác balo lên vai, cô mở cửa phòng. Lệ Liệt Nông đi theo cô ra khỏi phòng.
Khi Hứa Qua khoá cửa kỹ càng xong, anh duỗi tay ngăn cô lại. Hiện tại, nhất định người này đang không thể hiểu nổi vì sao anh đã xin lỗi nhưng cô vẫn hờ hững như vậy.
Cô ngẩng đầu, cổ họng khô rát: “Anh chưa bao giờ tin em.”
“Em cũng biết, trước giờ anh chưa từng tin vào trực giác, trực giác chỉ dành cho mấy người làm nghệ thuật thôi. Từ nhỏ anh đã được dạy như vậy rồi.” Lệ Liệt Nông nói, anh đang lý giải sự tín nhiệm chính là một thứ tình cảm chủ quan, mà cái này chỉ dành cho mấy người làm nghệ thuật: “Dì Mai cũng nói như thế.”
Haha, lôi cả dì Mai vào đây.
“Kim Nguyên không phải là người làm nghệ thuật nhưng hôm nay anh ấy đã dùng trực giác của mình để phán đoán. Giờ anh cũng biết kết quả rồi đấy, trực giác của anh ấy chính xác.”
“Nếu anh và Kim Nguyên đổi thân phận cho nhau, có lẽ anh cũng sẽ suy nghĩ đến việc dùng trực giác để phán đoán tình hình.”
Câu này của Lệ Liệt Nông khiến Hứa Qua tức sôi máu, nếu dùng thuật ngữ của bóng rổ thì đây gọi là phòng thủ mang tính tấn công (1). Ý của nhà lãnh đạo 1942 là gì, chính là nếu em vẫn cùng ngang ngược cãi nhau với anh thì em chính là đứa không biết lý lẽ.
Thở một hơi, chiếc xe việt dã mui trần của cô đã đỗ ngay trước cửa. Hứa Qua đến cửa xe cũng lười mở, cô ném balo sang ghế lái phụ, còn mình bước chân qua cửa xe ngồi xuống vị trí ghế lái.
Một bàn tay vươn tới đoạt đi chìa khoá xe của Hứa Qua.
“Hứa Qua.” Lệ Liệt Nông mềm mỏng: “Em không phải người vô cớ gây rối.”
Một bàn tay cô chìa ra trước mặt Lệ Liệt Nông, lạnh lùng nhìn anh, một bàn tay đặt trên vô lăng.
“Ngày hôm đó” Lệ Liệt Nông dừng một chút mới nói tiếp: “Em nói sẽ làm cho mẹ Isabel gặp phiền phức. Nên anh không thể nào không nghĩ là em không liên quan được.”
“Lệ Liệt Nông, việc anh nên làm bây giờ là đặt chìa khoá vào tay em.” Hứa Qua nói rất lịch sự.
Trên mặt nhà lãnh đạo trẻ có chút bất mãn: Đừng gây rối nữa.
“Bốn ngày nữa em sẽ phải kiểm tra sức khoẻ toàn diện lần hai. Lần này em hy vọng kết quả sẽ khả quan hơn lần trước. Anh cũng biết đấy, em không phải là người thích ngồi yên một chỗ, nhưng vì anh mà em trở nên vô công rồi nghề một tháng. Nếu anh…” Cô cao giọng: “Nếu anh còn một chút ý tứ thì hãy đưa chìa khoá cho em.”
Một lát sau, chìa khoá xe đã nằm trong lòng bàn tay Hứa Qua.
Xe cô chạy về phía trước, Hứa Qua giữ được ánh mắt mình luôn nhìn thẳng, nhưng khi xe đến chỗ ngoặt, mắt cô vẫn không kiềm được mà nhìn gương chiếu hậu.
Anh vẫn đứng ở đó, cao lớn đĩnh đạc nhưng nếu để ý kĩ hơn sẽ thấy bóng dáng ấy thật cô độc. Anh cũng giống cô, hai người đều mồ côi cha mẹ.
Nghĩ kĩ hơn một chút thì anh vẫn kém may mắn hơn cô.
Ba của Lệ Liệt Nông đã từng được huấn luyện để trở thành nhà lãnh đạo thứ hai của 1942. Nhưng năm 25 tuổi, ông đã chết ở Đông Phi, khi ấy Lệ Liệt Nông mới vừa hơn một tuổi.
Cái chết của ba Lệ Liệt Nông khiến nội bộ 1942 chia thành phe phái đối đầu lẫn nhau với sự phá hoại của các thế lực bên ngoài. Nhóm người thân tín với ba Lệ Liệt Nông hoài nghi cái chết của ông là do có kẻ cố ý. Tổ chức 1942 gặp phải khủng hoảng nội bộ nghiêm trọng nhất từ khi thành lập đến thời điểm ấy.
Trong bối cảnh đó, mẹ Lệ Liệt Nông mang theo đứa con vừa hơn một tuổi là anh, gả cho nhà lãnh đạo thứ hai của 1942. Trong lễ nhậm chức ngày hôm đó, ông ta tuyên bố mình sẽ bồi dưỡng Lệ Liệt Nông trở thành người lãnh đạo kế tiếp trong tương lai.
Khi Lệ Liệt Nông năm tuổi, mẹ anh qua đời vì căn bệnh lâu năm. Khi bệnh tật hành hạ bà đến kiệt quệ, bà vẫn kiên trì viết những bức thư cho con trai mình. Đến khi qua đời, bà đã để lại cho con trai hai mươi lá thư từ năm anh một tuổi đến năm hai mươi tuổi. Hai mươi lá thư này như một hành trang theo Lệ Liệt Nông trưởng thành. Mỗi năm khi đến sinh nhật, anh sẽ nhận được một lá thư tương ứng. Trong lá thư cuối cùng, bà viết: Artenza của mẹ đã trưởng thành, mẹ có thể yên tâm rời đi rồi.
Khi dì Mai đặt lá thư ấy vào tay Hứa Qua, đọc xong, Hứa Qua có một cảm giác mãnh liệt: Trong nháy mắt, cô cảm giác mình như vừa được truyền lại một trách nhiệm lớn lao. Từ nay về sau, con sẽ yêu anh ấy thêm cả phần của người, từ nay về sau, giữa năm dài tháng rộng, con sẽ luôn ở bên anh ấy.
Đó cũng là Artenza của cô.
Có lẽ giờ Artenza của cô còn chưa hiểu những điều đó, nhưng sẽ có một ngày anh hiểu ra.
Nhưng mà, giờ cô đang rất tức giận anh, cô quyết định mình sẽ không quan tâm đ ến anh một chút thôi.
Hứa Qua ấn mạnh chân ga, phóng thích sự bất mãn của mình với tên khốn khiếp kia.
Buổi tối thứ ba sau khi Hứa Qua quay lại Prague, lúc ấy đêm đã khuya, bóng dáng trước giường khiến cô giật mình hoảng sợ bật cả dậy. Mấy giây sau khi đã hồi hồn, cô nằm xuống, quay lưng với anh.
Trong bóng đêm, giọng nói sau lưng cô rất nhẹ: “Em vẫn còn giận à?”
Một lúc trôi qua.
“Về sau anh sẽ không gọi Isabel là Isabel bé nhỏ nữa. Về sau, anh cũng sẽ thử dùng trực quan của mình để phán đoán.”
Trong bóng đêm, bàn tay anh khẽ chạm vào tóc cô, có chút vụng về: “Hứa Qua.”
Cơ thể cô nhích ra ngoài, tránh sự đụng chạm của anh.
Hơi thở dài từ sau lưng giúp Hứa Qua tưởng tượng ra được biểu cảm hiện tại của Lệ Liệt Nông. Có lẽ mặt anh vẫn giống như bình thường, nhưng lông mày hơi nhíu lại.
Một loạt tiếng sột soạt sột soạt phát ra trong không gian yên tĩnh, hẳn đó là tiếng động anh đứng lên: đứng lên, tạm dừng lại, nhíu mày, lại không nhíu nữa, muốn rời đi, nhưng mà hình như còn chưa ổn.
“Xe đang ở bên dưới đợi anh, anh sắp phải đến Mexico một chuyến.”
Lời nói của Lệ Liệt Nông khiến lòng Hứa Qua run lên. Mexico có một cái tên nổi tiếng hơn cả chính là ‘thành phố vô pháp luật’, ở Mexico, ma tuý nắm giữ nửa bầu trời.
Tính đến hiện tại, các trùm ma tuý ở Mexico đã từng muốn hợp tác với 1942 rất nhiều lần. Nhưng mỗi lần bọn chúng cử người đến đây đều bị chặn lại bên ngoài.
Ba Hứa Qua mất tại Mexico, ý nghĩ này khiến lòng Hứa Qua đau đớn. Cô định mở miệng nhưng lại nghe thấy bước chân di chuyển rồi dừng lại trước cửa.
“Hứa Qua,” âm thanh ấy trong bóng đêm dừng lại một chút: “Về sau em đừng nói những câu kiểu như cầu nguyện một ngày em sẽ chán ghét nói chuyện với anh.”
Hứa Qua làm mặt quỷ với bức tường. Hừ, nói hay lắm, nếu như cầu nguyện mà thành hiện thực thì nhất định những công ty cá độ sẽ phải đóng cửa hết.
Cửa phòng Hứa Qua đóng lại, tiếng bước chân đã biến mất nơi xa. Dưới nhà vọng lên tiếng động cơ xe, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc, bốn chiếc, năm chiếc. Mọi khi xe hộ tống anh chỉ từ hai đến ba chiếc thôi mà.
Hôm nay là năm chiếc xe, nghĩa là…. Chuyện lần này không phải là chuyện nhỏ.
Cô nhanh chóng bật dậy khỏi giường, mở cửa phòng chạy gấp xuống cầu thang cũ kĩ. Khi Hứa Qua đứng dưới cầu thang của khu chung cư thì đoàn xe của Lệ Liệt Nông đã biến mất vào bóng đêm vô tận.
Hứa Qua quay về phòng, cô bật đèn lên. Trên tủ đầu giường, cô thấy chiếc vòng lúc trước mình ném vào mặt Lệ Liệt Nông đang nằm trên đó. Chiếc nhẫn đính hôn vẫn được cài vào vòng cổ, vết dây kim loại bị giựt đứt cũng đã được sửa lại hoàn hảo. Có lẽ tay nghề của thợ thủ công rất tốt nên không nhìn ra chiếc vòng đã từng bị giựt đứt.
Cô đặt chiếc vòng cổ vào ngăn kéo. Lệ Liệt Nông tên khốn khiếp này, cứ như thế cho rằng cô sẽ không tức giận anh nữa sao. Không có cửa đâu, ít nhất….
Ít nhất cũng phải chờ đến khi anh trở về, đứng trước mặt cô, cô sẽ uy hiếp anh, nếu anh còn dám làm cô tức giận, cô sẽ dùng vòng cổ này ném thẳng vào mặt anh.
Ngày hôm sau, Hứa Qua quay lại trụ sở của 1942, lúc này cô mới biết đêm qua, Lệ Liệt Nông nói đi Mexico một chuyến là để làm gì. Anh đến Mexico để trao đổi với một số trùm buôn ma tuý.
Những trùm ma tuý này sai thuộc hạ đưa hơn mười người của 1942 vào Mexico từ Venezuela. Hơn mười thành viên 1942 này thuộc bộ phận đạn dược. Giao dịch súng ống đạn dược và thuốc phiện vốn là nghiệp vụ nước sông không phạm nước giếng. Nhưng vì có một lần tình báo mắc lỗi, khiến cho hai băng nhóm ở biên giới với Venezuela xảy ra giao tranh kịch liệt. Trong lần giao tranh ấy, thành viên 1942 đã đánh chết vài tên buôn lậu ma tuý Mexico nên bọn trùm ma tuý đã truyền lệnh: Những người này muốn được phóng thích, được thôi, với điều kiện đích thân lãnh đạo 1942 phải đến đây đưa đi.
Lần này Lệ Liệt Nông đi Mexico không cho Kim Nguyên đi cùng. Tuy chưa thể nói rõ nguyên nhân nhưng Hứa Qua biết là do anh coi đây là một sự trừng phạt ‘mềm’ cho Kim Nguyên, dám quyết định bằng trực giác.
Mẹ kiếp, ai mới nói đêm qua là sự thử dùng trực giác để phán đoán, đúng là đồ nói một đằng làm một nẻo.
Việc Kim Nguyên ở lại trụ sở 1942 khiến Hứa Qua yên tâm, bởi vì lần này Lệ Liệt Nông giao thiệp với mấy trùm buôn ma tuý Mexico là do một người rất có danh tiếng ở Chicago làm cầu nối. Người này đảm bảo mọi việc sẽ diễn ra thuận lợi.
Hôm nay, Hứa Qua đã thông qua bài kiểm tra sức khoẻ thứ tư, điều này đồng nghĩa với việc kì nghỉ dài hơi của cô đã kết thúc.
40 giờ sau khi Lệ Liệt Nông rời đi, Hứa Qua nhận được cuộc điện thoại từ tình địch một thời của mình. Ả tình địch này không lâu trước còn bị Hứa Qua doạ bỏ đi, chính là cô nàng người Ý ngây thơ hồn nhiên kia. Cô ả chính là con cái trong gia tộc Mafia khét tiếng ở Ý, Lombardo.
Ba anh em nhà Lombardo độc ác khét tiếng. 1942 có cơ sở tại Ý, khi lực lượng 1942 ở Ý ngày càng mở rộng, bọn họ nghiễm nhiên trở thành cái gai trong mắt anh em nhà Lombardo.
Người gọi cho Hứa Qua chính là cô tiểu thư nhỏ tuổi nhất trong nhà Lombardo, cũng là đứa con gái duy nhất của nhà đó. Cô ả nói gấp với Hứa Qua rằng ba anh trai của cô ta giờ đang xin nghỉ phép đến Miami, nhưng thật ra bọn họ đã bí mật đến Santiago. Mục đích thật sự của chuyến đi này chính là đi vào Mexico thông qua Santiago.
Cô ả người Ý khóc lóc với Hứa Qua rằng cô ta vừa nghe ngóng được nửa tiếng trước thôi, chính là các anh trai của cô ta đã sớm thông đồng âm thầm với lũ buôn ma tuý Mexico. Hai bên đều có mục đích riêng cho mình: Trừ khử Lệ Liệt Nông, khiến cho 1942 rắn mất đầu, nước đục thả câu.
Chuyến đi của Lệ Liệt Nông đến Mexico thực chất là một bữa tiệc Hồng Môn.
Điện thoại rơi xuống từ tay Hứa Qua. Cô khom lưng cúi xuống nhặt điện thoại nhưng tay run rẩy, không còn sức lực. Không chỉ vậy, nước mắt cô ậng lên, che mờ tầm nhìn.
Cô nghiêng người lảo đảo chạy đến phòng tắm, mở vòi hoa sen. Nước từ vòi hoa sen xối thẳng vào đầu cô, Hứa Qua ngửa mặt lên.
Lau sạch hơi nước trên mặt gương, Hứa Qua nói với chính mình: Hứa Qua, hiện giờ mày phải bình tĩnh.
Mười tiếng sau, Hứa Qua đang đứng trước cửa một bệnh viện ở Santiago, nơi đây còn cách biên giới Mexico một con đường.
Mấy tiếng trước, bệnh viện này tiếp nhận từ biên giới Mexico rất nhiều người bị thương. Những người này có điểm chung chính là máu thịt đã lẫn lộn, có người thì chết trên đường đến đây, có người thì trút hơi thở cuối cùng trên cáng đẩy vào phòng cấp cứu.
Đây chỉ là một bệnh viện nhỏ, nhà xác đã kín hết chỗ, họ cũng không đủ khả năng cứu người bị thương, à không, hẳn là phải nói người hấp hối mới đúng. Tất cả những người không còn cứu được đã được cho vào túi đựng xác màu đen, mười mấy túi đựng thi thể được bày ra trên bãi đất trống.
Bệnh viện này bình thường chỉ chữa bệnh cảm mạo đau bụng các thứ, một màn hôm nay đã doạ họ sợ chết khiếp.
Hứa Qua bắt lấy tay một nhân viên y tế gần đấy hỏi: “Cô có thấy Artenza của tôi không?”
Những người đó nào biết đấy là ai, hơn nữa các thi thể lại trong tình trạng thê thảm, không thể nhận dạng, mà bọn họ cũng không hơi đâu đi làm việc đó. Sau đó cô cứ đi tìm, đi tìm, cuối cùng Hứa Qua lấy hết sức bình sinh kéo khoá túi đựng xác. Cô chỉ dám mở một chút để lộ ra tóc thôi.
Tóc anh màu đen, tóc Artenza của cô màu đen. Tay cô run rẩy kéo khoá.
May quá, đây không phải là Artenza.
Sau đó, Hứa Qua cứ như vậy khom lưng, run rẩy kéo từng chiếc túi đựng thi thể, theo hướng từ Đông sang Tây.
May quá, đây không phải Artenza.
Thượng Đế nhất định đang nhìn thấy giây phút thống khổ nhất của cô, nên Ngài đã làm phép, Hứa Qua không nhìn thấy khuôn mặt mình yêu bị đạn bom giày xéo đến không thể nhận diện. Chỉ là chiếc túi tiếp theo, chiếc túi sau đó nữa thì sao?
Ba của cô, ông từng bảo Hứa Qua không có gì đâu. Rõ ràng giây trước còn cùng cô nói chuyện, nhưng giây sau cô đã không nghe được câu nào từ ông nữa.
Chiếc khoá thứ sáu được kéo ra, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt Hứa Qua. Mỗi lần Artenza của cô xuất hiện trong trường hợp nguy hiểm, chủ nhân khuôn mặt này đều đứng kề sát bên tay trái anh.
Người thanh niên này mới 25 tuổi, anh ta từng nói “Tôi chính là lá chắn cho ngài Lệ.”
Đây là liều thuốc trợ tim của Thượng Đế sao? Không phải vậy sao, con thân yêu, con hãy chuẩn bị tâm lý.
Phải không? Có phải là vậy không?
Không, không, cô không thể tiếp nhận được điều này. Không thể, Hứa Qua xoay người đứng lên, cô chạy, cô muốn chạy trốn khỏi nơi này, cô không thể tiếp nhận được điều đó.
Hứa Qua chạy như điên như dại, khi chạy đến khúc rẽ, cô va phải một cơ thể rắn chắc. Đó là một người đàn ông đeo kính, trán anh ta bị tóc mái rũ xuống che khuất.
Nhìn giống Phương Vy Kỳ quá, cô đã từng cười nhạo khuôn mặt này của anh ấy: “Phương Vy Kỳ, anh già lắm rồi, không thích hợp đeo cái kính này và để quả mái này đâu. Đây không phải là gu của các cô gái bây giờ.”
Người nhìn rất giống Phương Vy Kỳ này cũng có giọng nói giống anh ấy: “Đã tìm được Lệ Liệt Nông rồi.”
Cô ngây ngẩn nhìn anh ấy, nhìn người trước mặt cô như đang mấp máy môi, gọi:
Hứa Qua!
—
4594
—
(1) phòng thủ mang tính tấn công (aggressive defense) là một thuật ngữ trong thể thao, đặc biệt là bóng rổ và quyền anh. Chắc đọc cụm từ mọi người cũng tự hiểu được rồi nhỉ ^^ Vì tớ tra không có cụm này trên Google tiếng Việt :)
Santiago là thủ đô Chile và cũng là thành phố lớn nhất của Chile. Thành phố tọa lạc tại độ cao 520 m, nằm ở thung lũng miền trung nước này và về mặt hành chính là một phần của Vùng đô thị Santiago.