Đối với sự châm chọc của Hứa Qua ở phòng bệnh, Lệ Liệt Nông chỉ nhắc lại lời của bác sĩ: “Chúng ta giờ vẫn còn trẻ.”
“Có phải hay không trong năm năm nữa, trong kế hoạch của anh không hề có chuyện sinh con cái, nên chuyện này với anh chỉ là râu ria, không qua trọng?” Hứa Qua cắt ngang.
Im lặng.
Bình thường, sự im lặng của Lệ Liệt Nông chẳng khác nào sự xác nhận.
Đó là lần đầu tiên Hứa Qua nói với anh từ: “Cút ngay!”
Sau khi hét lên, cô cảm thấy mình thật là người phụ nữ ghê gớm. Chỉ là Lệ Liệt Nông như không nghe thấy tiếng cô vừa hét vậy, hơn nữa lại còn điều chỉnh lại chiếc giường bệnh, sau đó lại kiểm tra cửa sổ bên cạnh, biểu hiện giống như một anh bạn trai chu đáo.
Thấy Lệ Liệt Nông không để vào tai lời nói của mình, Hứa Qua nổi trận lôi đình, cô đem tất cả đồ vật trong phòng ra ném, cái gì ném được là ném hết. Tiếng đồ đạc vỡ vụn kinh động đến vệ sĩ của Lệ Liệt Nông, bọn họ đứng sững ở cửa. Sau đó, trước mặt bọn họ, Hứa Qua ném gối đầu vào mặt Lệ Liệt Nông. Cuối cùng, anh và những vệ sĩ của mình cũng rời đi.
Khi cửa phòng bệnh vừa khép lại, Hứa Qua không kìm chế được nữa, nước mặt cô giàn dụa trên khuôn mặt, trong lòng hoảng hốt không biết phải làm thế nào. Hơn hai mươi năm qua, tại sao số phận luôn trêu ngươi cô như vậy?
Trong mơ màng, có ngón tay nhẹ nhàng, cẩn thận gạt những giọt nước mắt còn đọng ở khoé mắt cô. Động tác dịu dàng có phần yêu chiều này đặt lên người Lệ Liệt Nông thì lại biến thành một kiểu động tác mang tính hình thức.
Cô quay đầu đi, tránh sự đụng chạm của anh.
Lại im lặng.
“Xin lỗi em, anh không biết nó sẽ để lại hậu quả như vậy.” Giọng anh khàn khàn.
Vết thương lại một lần nữa bị mở toang, Hứa Qua không biết làm gì ngoài cắn chặt môi mình. Cô đã vì anh mà rơi nước mắt quá nhiều.
“Em vẫn định nói chuyện với anh như thế này à?” Nghe giống như lấy lòng lắm, nhưng cũng có bao nhiêu sự bất đắc dĩ trong đó.
Hứa Qua ngậm chặt môi.
“Sáng mai anh phải đến Syria, em cũng biết….” Nói đến đây, Lệ Liệt Nông tạm dừng lại, rồi không nói thêm gì nữa.
Mấy hôm trước, có một vị khách đặc biệt đến thăm 1942, chính là một nhà thuyết khách mà chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ bí mật phái tới. Có thể nói, sự xuất hiện của vị thuyết khách bí mật này vốn nằm trong dự đoán trước đó của Lệ Liệt Nông. Sau vài tiếng, Lệ Liệt Nông và ông ta đã ký kết một hợp đồng, 1942 sẽ hợp tác với chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ.
Hiện tại, có ba cánh quân cai quản đất nước Syria: quân đội của chính phủ, các lực lượng phiến quân đạo Hồi và quân đội Syria tự do. Ba cánh quân này tạo thành một thế cục kiềng ba chân kì lạ: Phiến quân đánh quân đội chính phủ, quân đội Syria thì núp phía sau, đợi phiến quân đánh thắng rồi xông lên theo cùng, sau đó lại đi đánh lén và chôm chỉa phần lãnh thổ, tài nguyên mà phiến quân chiếm được.
Ba lực lượng này đánh nhau liên miên ở Syria, kẻ được lợi thật sự phía sau lại là các quốc gia Hồi giáo. Các nguyên thủ quốc gia này nắm trong tay nhiều lợi ích nhất. Đầu tiên là tài nguyên thiên nhiên như dầu mỏ, khí đốt. Những phần tử nổi loạn sẽ chào hàng các mỏ dầu, đổi lại chúng sẽ mua các vũ khí chiến tranh từ các quốc gia Hồi giáo này. Hơn nữa, tất cả các giao dịch đều diễn ra trong bóng tối.
Tất cả những bước trong giao dịch ngầm phi pháp đó đều yêu cầu số lượng lớn nhân lực và vật lực. Đầu tiên là cần có một bên trung gian môi giới giao dịch, sau đó có một bên nữa làm nghiệp vụ logistic, một bên khác thúc đẩy quá trình ký kết hợp đồng, quản lý nguồn tiền ‘bẩn’ và rồi tiến hành ‘rửa sạch’. Tất cả các bên đó phải vận hành liên kết với nhau một cách trơn tru và chuyên nghiệp để mọi giao dịch đều an toàn và trót lọt.
Chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ nhìn trúng tổ chức 1942, nơi đáp ứng mọi yêu cầu về nghiệp vụ cũng như ‘đạo đức nghề nghiệp’ của công việc này. Hơn nữa 1942 có nhiều mối quan hệ móc nối với những phiến quân đó, như vậy, theo như lời của vị thuyết khách kia, 1942 có thể thương lượng và hạ thấp giá dầu mua buôn tại chợ đen từ những thành phần cực đoan nổi loạn.
Có chân trong thị trường chợ đen dầu mỏ sẽ mang đến một lợi nhuận khổng lồ. Trước đó, Lệ Liệt Nông đã có kế hoạch chi tiết về việc tiến quân vào thị trường ngầm này. Vậy nên việc chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ cho người đến đàm phán công chuyện với 1942 có thể coi là một chuyện nước chảy thành sông.
Nhưng số tiền thu về lớn bao nhiêu thì rủi ro và nguy hiểm lại lớn bấy nhiêu. Hiện tại, tình trạng loạn lạc ở Syria có thể ví như một nồi lẩu thập cẩm, rất nhiều người đã tìm mọi cách để chạy khỏi đất nước ấy, chấp nhận cuộc sống vất vưởng, nghèo khổ của một người tị nạn.
Nghĩ đến đây, Hứa Qua không còn tránh đi bàn tay anh đang vuốt tóc cô. Anh tiếp tục nói, giọng trầm thấp: “Lần này anh phải đến Syria không ít hơn chục ngày, hơn nữa chuyện này còn rất khó giải quyết, anh không thể vì chuyện khác mà phân tâm.”
Chuyện khác, là đang ám chỉ cô sao? Nhưng Hứa Qua không hỏi ra lời.
Mười hai tuổi, cô đã mong muốn được sinh con cho anh. Nhưng chính anh đã đem tâm tư đó của cô bóp ch3t. Nếu là người khác nói ra câu đó, có lẽ Hứa Qua sẽ không khó chịu như vậy. Nhưng người này lại là anh, là Lệ Liệt Nông, là người sau này con cô sẽ gọi là ba.
Cô mím chặt miệng, trong người cô vẫn còn lưu lại hơi lạnh của một tuần kinh khủng vừa qua.
Anh thở dài bên tai cô: “Em vẫn không chịu để ý đến anh?”
Anh không nhúc nhích, những ngón tay đang xoa đầu cô biến thành vuốt v e những lọn tóc, sau đó vuốt xuống đuôi tóc, để những sợi tóc ngắn của cô trượt qua ngón tay anh rơi xuống. Vài lần như vậy, ngón tay ở nơi đuôi tóc rơi xuống cổ, rồi lần lữa xuống phía dưới.
Hứa Qua mặc một chiếc áo ba lỗ quân đội không tay, cổ áo hơi rộng mở, phía dưới là hai luồng cao vút. Ngón tay anh kéo cổ áo xuống dưới, rồi nắm lấy nơi đó x0a nắn. Động tác của Lệ Liệt Nông khiến Hứa Qua shock há mồm không kịp phản ứng. Đến khi cô tỉnh lại thì bàn tay anh bắt đầu bóp lại, giữ chặt lấy một bên ngực cô.
Nếu như chưa có chuyện gì xảy ra, đây chính là điều Hứa Qua mong đợi từ lâu. Cô từng tưởng tượng, khi tay anh đặt lên chúng, rồi nắn b óp thành vô số hình dạng, cô sẽ dùng giọng nói dịu dàng nhất của mình khẽ khàng gọi một tiếng ‘Artenza’.
Nhưng khi tưởng tượng đã thành sự thật, trong lòng Hứa Qua không có chút vui mừng nào. Cô nhắm mắt lại, để mặc những cảm giác đó, khi những ngón tay kia vụng về vân vê nụ hồng nho nhỏ, rồi khi bàn tay khác của anh đi xuống nơi non m3m nhất kia, cô chỉ dám khẽ hít vào một hơi. Thật kỳ lạ, tại sao cô tức giận như vậy, tại sao động tác của anh trúc trắc như thế mà lại có thể k1ch thích cô không kìm chế được, chỉ có thể cố gắng mím môi lại không để mình thất thố, rồi vội vội vàng vàng nói: “Lạnh.”
Có một số người trời sinh tính lạnh nhạt. Nhiều lúc, cho dù Lệ Liệt Nông cười với cô nhưng nụ cười ấy chẳng đem lại cảm giác ấm áp nào. Một Lệ Liệt Nông lạnh nhạt đã lớn lên cùng với Hứa Qua, từ khi cô còn bé đến lúc trở thành thiếu nữ rồi giờ là một người phụ nữ. Khi cô thốt ra tiếng kêu “lạnh” kia, môi anh phủ lên tai cô, giọng khản đặc: “Một lát thôi là nóng mà”. Lời này trong nháy mắt khiến mặt Hứa Qua đỏ ửng. Cô nằm mơ cũng không nghĩ được một ngày mình có thể nghe được câu đó từ miệng Lệ Liệt Nông nói ra.
Cô có chút chán ghét bản thân lúc này, Hứa Qua vặn vẹo cơ thể tỏ ý kháng nghị. Nhưng động tác né tránh của cô thế nào lại để anh thừa nước lấn tới, càng khiến bàn tay anh nắm trọn nơi no đủ dễ dàng hơn. May mà cô vẫn còn tỉnh táo, trực tiếp giữ lấy bàn tay hư hỏng ấy. Đáp lại cô là một tiếng thở dài, rồi sau câu nói: “Chờ đến khi em 25 tuổi, chúng ta sẽ kết hôn. Anh đảm bảo con chúng mình sẽ rất khoẻ mạnh”, cô rút tay mình về.
Bàn tay đang từ bụng dưới của cô lần ngược lên trên, tiện thể vén gấu áo lên tận cổ cô, rồi cả hai tay anh nắm lấy hai bên cao vút. Rồi sau đó, hai trái đào trước ngực cô thoát khỏi sự giam giữ ấy, cứ như vậy lồ lộ ra trong không khí. Đôi mắt đẹp kia cứ nhìn chằm chằm chúng, sau đó, đầu anh cúi xuống, chôn ở chính giữa hai luồng trắng trẻo mềm mịn ấy. Hành động của anh khiến mồ hôi tuôn ra trên trán cô, nhưng trong lòng cô cực kỳ sung sướng, cô thích sự li3m m*t của anh, thích hàm răng anh khẽ nhay đi nhay lại đỉnh hồng nho nhỏ, rồi cô tê dại với luồng điện chạy dọc cột sống, cuối cùng chạy đến vị trí nữ tính kia và tuôn ra dòng nước ấm áp.
Cho dù đã đ ộng tình đến không thể kiềm chế, đến mức cô nước mắt lưng tròng kêu ‘Artenza’, nhưng âm thanh ‘Artenza’ cũng đem đến cho cô tư vị đau đớn, đau đến nứt xương nứt cốt, đau đến mức cô không còn nơi chống đỡ, chỉ có thể túm lấy ga giường, túm lấy tóc anh, nhưng như vậy, cơn đau vẫn không thuyên giảm bao nhiêu. Cuối cùng tay cô dừng lại ở vai anh, móng tay bấu vào bờ vai rắn chắc ấy khi anh chẳng chút để ý xuyên sâu vào trong cơ thể cô. Mỗi lần anh thúc vào sâu bên trong cô đều đau đến mức ngất đi. Nhưng cũng giây phút đó, từ nơi sâu nhất trong cơ thể cô tiết ra một dòng chất lỏng, rồi nơi ấy từ từ co dãn tiếp nhận sự nóng bỏng của anh. Và khi anh rót sự nồng nhiệt của mình vào bên trong, cô như hoà tan vào luồng kh0ái cảm ấy, tựa như chúng đã biến thành một phần của cơ thể. Lúc ấy, Hứa Qua mới nhận ra sự khác biệt giữa một cô gái và một người phụ nữ. Trong nháy mất ấy, móng tay cô chậm rãi buông vai anh ra, nhẹ nhàng xoa nhẹ nơi đó. Hai cơ thể chồng lên nhau như vừa được vớt ra từ dưới nước, mồ hôi nhỏ giọt của hai người hoà vào nhau. Hứa Qua chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi nghe thấy người bên cạnh chậm rãi hít thở từng nhịp đều đặn, Lệ Liệt Nông mới bước xuống giường. Anh tìm nửa bao thuốc trong túi áo khoác, nửa bao thuốc đó là anh nhặt được do một vệ sĩ của anh làm rơi. Tất cả mọi người trong 1942 đều biết người lãnh đạo của họ trước nay không hút thuốc lá, nhưng bọn họ không biết, thi thoảng anh cũng sẽ hút.
Mỗi người đều có một nỗi phiền muộn thuộc về riêng mình. Chỉ trong những khoảnh khắc rối bù đầu, Lệ Liệt Nông mới tìm đến khói thuốc để khuây khoả. Lệ Liệt Nông không biết giờ phút này có được tính như vậy không, tựa như đúng mà cũng có vẻ là không đúng. Nhưng cứ dần dầb sau điếu thuốc thứ nhất là điếu thứ hai, điếu thứ ba.
Khi hút xong điếu thuốc thứ ba, anh ép mình phải cất bao thuốc đi, không cho phép bản thân châm điếu thứ tư, cho dù hiện tại anh cực kì thèm bầu không khí mà nicotin mang lại.
Anh vò bao thuốc thành một nắm rồi ném vào thùng rác. Sau lưng anh truyền đến tiếng ho nhỏ, nếu tinh tế có thể phát hiện tiếng ho đấy đã khàn khàn. Anh mở cửa sổ cho bay mùi thuốc lá đi, sau đó anh đi đến trước giường, nhìn người con gái má ửng hồng đang say giấc, đôi môi hồng nhuận, vài sợi tóc bết mồ hôi còn dính trên trán.
Nhìn khuôn mặt say ngủ kia, Lệ Liệt Nông nghĩ nếu hiện tại Hứa Qua là em của anh, có lẽ anh sẽ yêu quý cô một chút.
Khuôn mặt đỏ ửng với ánh mắt sáng ngời, khi cười rộ lên thì đôi mắt cong cong, cùng với tiếng cười như chuông reo của một cô gái vô lo vô nghĩ.
Nhưng Hứa Qua không phải em gái anh. Hứa Qua là vợ chưa cưới của anh. Cái danh từ ‘vợ chưa cưới’ khiến anh chán ghét hệt như hồi nhỏ anh chán ghét việc đọc báo cáo dày cộp bằng tiếng nước ngoài, dù trong lòng cực kì bài xích nhưng không có cách nào buông bỏ được. Hơn nữa năng lực của Hứa Qua cực kì xuất sắc, cô có thể hoàn thành nhiều nhiệm vụ khác nhau với sự nhanh trí của mình.
Anh hơi cúi người, nhìn chăm chú khuôn mặt đang say ngủ kia, nhẹ giọng nói: “Cô gái ngốc nghếch, nếu anh nói em biết, người mà em bảo lúc sinh ra đã trông thấy thực ra không phải là anh, có phải em sẽ khóc nhè hay không?”
Hứa Qua khi nhỏ lúc nào cũng treo miệng câu “Mới sinh ra em đã thấy anh rồi”. “Anh” trong câu đó của cô tên là Hứa Thuần, là anh ruột của Hứa Qua, cũng chính là hiệp sĩ của cô.
Đã nhiều lần, Lệ Liệt Nông nghĩ mình đã nói toẹt sự thật này ra rồi.
Khi Hứa Qua khoảng 10 tuổi, dì Mai hay nói với anh: “Con bé còn nhỏ quá, chờ nó lớn hơn một chút đã. Ở chuyện này, con bé là người vô tội nhất.” Khi cô lớn hơn một chút, huấn luyện viên của anh đã nói rằng: “Con bé ấy từ nhỏ đã mất mẹ, nên tất cả sự quan tâm của nó đều dành cho con, con có thể chờ đến khi nó trưởng thành được không….”
Lại lớn hơn chút nữa, “Vĩnh viễn đừng cho em ấy biết chân tướng”. Đây chính là yêu cầu duy nhất của Hứa Thuần đối với anh. Yêu cầu ấy anh không thể nào cự tuyệt được, bởi vì là anh nợ Hứa Thuần một ân nghĩa. Điều này là do mẹ anh nhắc trong một bức thư viết cho anh.
Lệ Liệt Nông đến ngôi nhà đó khi Hứa Qua vừa tròn một tuổi. Trong mắt anh, con bé vắt mũi chưa sạch mới một tuổi ấy đúng là một sinh vật kì lạ. Câu đầu tiên mà con bé ấy nói tròn trịa chính là: “Em nhìn thấy anh.” Câu ấy nói ra vô cùng rõ ràng, mà đôi mắt thì thật trong trẻo.
Sau câu nói đầu tiên của cuộc đời đầy kì lạ đó, con bé tiếp tục tuôn một tràng từ vựng hiếm lạ khác mà người ta khó có thể hiểu được. Trong đó câu khiến Lệ Liệt Nông thấy phiền nhất chính là con bé cứ khăng khăng: “Mới sinh ra em đã nhìn thấy anh rồi.”
Câu này Hứa Qua nói đi nói lại không biết chán từ năm này sang năm khác.
Khi anh mười lăm tuổi, ở thành phố cổ Jerusalem, trong một con hẻm không rõ tên, sự chán ghét của anh với cái con nhóc suốt ngày chỉ biết thao thao bất tuyệt đẩy lên cực hạn. Khi đó, trong đầu anh đã loé lên một ý niệm nho nhỏ, có lẽ, anh biết cái gì đó có thể nhét vào cái miệng không ngừng đóng mở kia để nó im lại mãi mãi.
Một giây ấy, Lệ Liệt Nông vĩnh viễn không bao giờ ngờ được cô nhóc mà anh từng muốn đầu độc chết ấy sẽ trở thành vợ chưa cưới của mình, và càng làm anh không dự đoán được hơn nữa chính là… Chính là một ngày nào đó, sự an ủi duy nhất trên thế giới dành cho anh chính là trong vòng ôm của cô, trong sự ấm áp, bao dung vô bờ của nơi nhỏ bé nào đó của cô. Khi anh tiến vào thế giới nhỏ bé ấy, nó vừa ấm áp, vừa chặt chẽ, nhỏ hẹp. Thế giới ấy chẳng hề có cả nghìn cả vạn ánh mắt soi mói anh, chỉ có ánh mắt dịu dàng của của cô. Khi ở trong thế giới nhỏ bé ấy, anh không phải lúc nào cũng sống trong trạng thái sẵn sàng chộp lấy khẩu súng, cũng không cần quan tâm đ ến lời dặn của mẹ mình, không phải đề phòng từng câu nói trước sau, chỉ cần chìm đắm vào chốn đào nguyên ấm nóng, chặt khít ấy. Mỗi lần thúc vào lại đổi lấy giọt nước mắt của cô, tiếng ‘Artenza’ phát ra từ miệng xinh xắn ấy khiến anh phát điên lên, cảm giác mình như đi lạc vào thế giới mà cô bày ra, khiến anh nhớ lại một câu đùa th ô tục của bọn nam sinh cấp ba ngày xưa: “Khi phụ nữ khóc lóc dưới thân cậu thì thật ra là làm nũng với cậu đấy, bọn họ khát khao cậu di chuyển nhanh hơn, mạnh hơn, thẳng vào điểm G.”
Suy nghĩ đến đây, anh tỉnh lại từ hồi ức. Khuôn mặt non nớt, thơ ngây ngày xưa giờ đã trưởng thành theo năm tháng. Một cảm giác không đành lòng trỗi dậy trong anh, Lệ Liệt Nông cúi xuống, chạm môi mình vào môi Hứa Qua, giây phút ấy anh cảm thấy thật kì diệu.
Nó khiến anh nhớ lại giọng cô nhỏ như muỗi kêu: “Artenza, đau muốn chết mất.” Khi tay anh muốn nắn lấy khối mềm mại trước ngực cô, cô né tránh. Lệ Liệt Nông nổi hứng trêu trọc cô, giọng nói trầm khàn ấy như không phải do anh nói ra: “Chết đâu có dễ như thế?” Cô ở dưới anh cười quyến rũ như vậy, vừa cười vừa trốn tránh, bộ dáng đó hình như trước đây cô chưa bao giờ thể hiện trước mặt anh.
Ánh mắt anh dừng ở nơi cổ trắng ngần, nơi đó vẫn còn lưu lại dấu vết cắn m*t của anh rải rác dọc xương quai xanh. Giây phút này, trong mắt anh, những ấn ký đó cực kì chói mắt, chói mắt đến mức anh muốn đem chăn che chúng đi, không cho ai nhìn thấy.
Anh duỗi tay, kéo chăn đơn lên che lên tận cổ cô. Chỉ là khi tay anh đang định rời đi thì chúng bị tay cô bắt lấy, giọng cô bé như muỗi, nỉ non cái câu như hồi nhỏ: “Artenza, thật sự lúc mới sinh ra, em đã thấy anh rồi.”
Lại, lại là câu lải nhải thao thao bất tuyệt có thể phá hư cảm xúc của Lệ Liệt Nông. Anh hy vọng một ngày nào đó tự Hứa Qua sẽ phát hiện ra bí mật này, sau đó cô sẽ vì lý do ấy mà bớt si mê anh hơn.
Trong đầu Lệ Liệt Nông, cái từ ‘yêu’ mà Hứa Qua luôn treo bên miệng mỗi khi nói chuyện với anh chỉ đơn thuần là sự si mê mù quáng mà thôi. Tình yêu có lẽ tồn tại trên thế giới này thật, nhưng không phải là trong hoàn cảnh của họ, thế giới của họ làm gì có tình yêu cơ chứ.
‘Tình yêu’ của Hứa Qua như một căn bệnh dai dẳng không thuốc chữa, khiến người khác khó chịu và mệt mỏi.
Anh rút tay lại, lấy chiếc áo khoác đang vắt trên ghế. Khi Lệ Liệt Nông mở cửa phòng bệnh, mặt trời đã chiếu sáng trên cao, anh trực tiếp bước nhanh ra chiếc xe chuyên dụng tại Prague đang đợi ở bên đường.
Vừa lên xe, Kim Nguyên liền đưa điện thoại anh. Đó là cuộc gọi từ phòng chiến lược của 1942, anh bắt máy, nói đơn giản một câu: “Đã giải quyết xong.”
Trưa hôm qua, Lệ Liệt Nông nhận được cuộc gọi từ trưởng phòng chiến lược của 1942, bọn họ cùng nhau nói về chuyện của Hứa Qua.
Cuối cùng, trưởng phòng chiến lược nói: “Để vợ chưa cưới của cậu khóc đau lòng như vậy không tốt lắm đâu.”
—
3734
—
Khổ thân Hứa Qua, chờ một ngày Lệ Liệt Nông bị quật.