Dưới Vẻ Bề Ngoài

Chương 33: C33: Thế thân 2015




Mười phút sau bác sĩ đã tới.

Nhà lãnh đạo 1942 thế mà lại bị thương ở cổ tay. Nếu tin này đến tai kẻ thù của anh khéo chúng cười đến rớt quai hàm.

Trước khi bác sĩ xuất hiện, Liên Kiều vắt óc nghĩ ra lý do biện hộ khác nhau. Nhưng hoá ra cô lo thừa rồi, bác sĩ không chỉ không hỏi tại sao lại bị thương mà còn trông rất thờ ơ khi băng bó lại.

Xử lý vết thương xong cũng gần 11 giờ. Liên Kiều đứng nép ở cửa thư phòng, mắt nhìn chỗ cổ tay anh đầy áy náy. Nhưng người bị thương không trách móc gì cô cả, anh thân mật gọi: "Em vào đây."

Như một đứa trẻ biết mình có lỗi, Liên Kiều chậm chạp đến trước mặt Lệ Liệt Nông, đôi mắt như bị dính keo vào chỗ băng gạc trên cổ tay anh. Đến khi anh liên tục làm những động tác cử động tay, Liên Kiều mới thôi không cắn môi mình nữa. Khoé miệng dù đã buông lỏng nhưng chân cô vẫn đóng băng tại chỗ, khiến Lệ Liệt Nông nói với vẻ khó xử: "Em đứng mãi không mỏi à?"

Sau khi cô hứa với anh, Liên Kiều ngồi yên lặng trên ghế sô pha trong lúc anh xử lý công việc. Dù Lệ Liệt Nông nói "Nếu mệt thì hãy về phòng nghỉ ngơi" nhưng cô lắc đầu, cứ ngồi yên như vậy, mắt chăm chú nhìn anh làm việc, xem xét báo cáo của thành viên trong tổ chức.

Liên Kiều tốn không ít công sức mới nghe ngóng được từ Kim Nguyên, trong ba năm tới, sau khi thành công chuyển đổi mô hình của 1942 thành tập đoàn, Lệ Liệt Nông sẽ đặc khu hoá tổ chức của mình. Bọn họ sẽ đi theo con đường của Barcelona, lấy một khu vực thuộc biên giới giữa Séc và Slovakia làm đặc khu hành chính.

Bên tay bị thương của anh gác trên mặt bàn, bàn tay còn lại lật giở tập tài liệu. Dần dần, động tác lật giấy chậm lại, sau đó anh đặt hai tay lên những trang giấy. Nhìn động tác của anh, Liên Kiều bật dậy khỏi sôpha, vội vàng hỏi: "Tay anh sao vậy? Có phải..."

Cơ thể đang đứng thấm thỏm lại ngồi xuống trở lại dưới sự ra hiệu của anh, nhưng đôi mắt vẫn trông ngóng câu trả lời. Ánh sáng màu cam ấm áp trong phòng cộng với hình ảnh người đàn ông đang làm việc tập trung khiến Liên Kiều cảm thấy rất dễ chịu. Cho dù biểu cảm của anh vẫn lạnh nhạt như thế nhưng cô cảm giác khoảng cách giữa họ được kéo gần hơn bao giờ hết.

"Anh còn rất nhiều giấy tờ phải xử lý" Anh dừng một chút, ngại ngùng: "Em cứ nhìn anh như thế sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc."

Còn không phải anh đang đuổi khéo cô sao?

Lệ Liệt Nông rất bận, anh thường xuyên xa nhà, đặc biệt là gần đây, anh hay phải đi công tác xa. Nhưng một khi anh ở nhà, điều Liên Kiều thích làm nhất chính là giả bộ không có việc gì, cứ đi lại trước mắt anh, tranh thủ thời gian ở bên anh nhiều hơn.

Cô ngoan ngoãn mở một cuốn sách ra đọc. Lạ thật đấy, cô có thể nhìn anh hoài không chán nhưng vừa nhìn những trang chữ đặc kín là mắt lại líu díu. Người cô mềm nhũn, lâng lâng, cứ như đang nằm trên mây. Bên ngoài tấm đệm mây bồng bềnh, có ai đang nói thì thầm nho nhỏ với cô.

Có vài lúc, cô sẽ nghe thấy mình phát ra tiếng Ừm vô thức, sau đó, giọng nói êm dịu kia lại tiếp tục thì thầm bên tai cô. Có lẽ người ấy đang nói chuyện như muốn xua đi bầu không khí tịch mịch, tiếng nói ấy cứ miên man mãi, rồi kết thúc bằng câu "Ừm, em lúc nào cũng có cách để trừng phạt anh."

**


Như bao lần khác, khi tỉnh dậy trong căn phòng không chút nữ tính, đập vào mắt cô đầu tiên chính là cái trần nhà. Trần nhà màu tối đúng theo sở thích của Hứa Qua. Tấm rèm tối mau cũng là Hứa Qua chọn. Mấy cái đèn cổ trang trí trong phòng cũng là đồ vật Hứa Qua đi nhặt nhạnh, tìm kiếm, mua về từ nhiều nơi trên thế giới.

Căn phòng này không khác gì kim tự tháp mà Hứa Qua tự xây cho chính mình. Tất cả đồ vật trong phòng này đều thuộc về Hứa Qua. Hứa Qua!

Cô nhắm mắt lại, tự nhẩm đều là của Hứa Qua 100 lần, rồi mở to mắt. Đây là nghi thức mà Liên Kiều lặp đi lặp lại trước khi tỉnh dậy mỗi ngày. Cô thở một hơi, sau đó trở người. Cô nhìn thấy người đàn ông kia trong ánh nắng ban mai của Las Vegas.

Thật phiền, cô lại mặc niệm trong lòng: Giờ phút này, người đàn ông đẹp trai đang nằm cùng giường với cô cũng là của Hứa Qua. Tất cả, tất cả đều là của Hứa Qua.

Ngón tay cô chạm vào tia nắng sớm mong manh, môi mấp máy: Mày cũng là của Hứa Qua. Cho đến khi ngón tay cô truyền đến một cảm giác ấm áp, Liên Kiều nhíu mày, buổi sáng hôm nay kỳ diệu thật đấy, như vậy mà cô thật sự chạm vào rồi.

Một giây, hai giây, ba giây.

Độ ấm đó vẫn vương lại trên ngón tay cô, hơn nữa... Cô nhắm mắt, lại mở mắt, không, đó không phải là ảo giác. Cô lặng lẽ thu tay về, một lần nữa khép mắt lại, khẽ khàng nhích thêm một tí lại gần anh rồi nằm im.

Dường như sợ đánh thức người đang nằm trên giường, người đàn ông rời đi rất chậm, rất nhẹ, bước chân anh không tạo bất kỳ tiếng động nào, như thể mỗi bước là cánh hoa rơi trên mặt đất. Cô dỏng tai lên nghe ngóng, anh nhặt đồng hồ trên đầu giường đeo lên tay thì phải, rồi rón ra rón rén đi về phía cửa phòng. Hình như anh đứng ở cửa phòng một lúc rất lâu rồi mới mở cửa khẽ khàng.

Liên Kiều mở to mắt, đầu tiên, cô nhìn ngay qua tủ đầu giường, chính là bức ảnh Hứa Qua mười tám tuổi đang ngồi trên cây cầu cổ cũ kĩ.

Trong đầu cô thầm mặc niệm: Chiếc giường này cũng là của Hứa Qua.

Tối hôm qua, cô đã hứa với Lệ Liệt Nông là từ nay về sau sẽ không tranh giành tình cảm với Hứa Qua nữa mà.

Hứa Qua... Có lẽ cô ấy thật sự không còn nữa, chỉ có mình Lệ Liệt Nông không tin vào sự thật đó mà thôi. Mà chính vì anh không tin nên anh cổ xuý mọi người cũng không được tin. Hứa Qua trở thành một đề tài cấm kỵ với thành viên trong tổ chức 1942.

Ở trong đầu mình, Liên Kiều từng nghe được những câu nói mơ hồ: "Cô muốn trốn bao lâu hả? Mười năm? Hai mươi năm? Trốn bao lâu cũng chả sao, nhưng nhớ kỹ này, trước khi tôi chết, cô nhất định phải trở lại đây gặp tôi một lần."

"Nhất định là như vậy!"

Cái câu Nhất định là như vậy! giống như tiếng khóc thút thít của một của một đứa trẻ sợ hãi dã thú ẩn mình trong bóng đêm.


Liên Kiều có thể khẳng định Hứa Qua không còn nữa, nếu không sao cô có thể ở trong căn phòng này lâu như thế. Nữ ma đầu Hứa Qua sẽ không bao giờ chịu được chuyện có một người phụ nữ khác ở trong phòng mình. Cho dù phải nhún nhịn thế nào, Hứa Qua sẽ không bao giờ để yên nếu có người phụ nữ nào ngủ cùng giường với Lệ Liệt Nông, lại còn sớm tối ở chung.

Xem ra, Hứa Qua đã chết thật rồi. Suy nghĩ này hay nảy ra vào lúc sáng sớm, lúc cô ăn không ngồi rồi, lúc đang đi thẩn thơ ---

Đột nhiên, Liên Kiều mở to mắt, nhảy bật từ trên giường xuống, chạy vọt ra trước cửa sổ, vén tấm rèm lên.

Ba chiếc xe đang dừng ở cửa, Lệ Liệt Nông đứng ở cửa dưới mái che, Vivian đứng một bên, hai người đang nói chuyện gì đó. Lệ Liệt Nông không ở nhà lâu, chỉ khoảng một hoặc hai ngày là anh sẽ rời đi.

Cửa phòng ngủ bật ra một tiếng "rầm", cô vừa khoác thêm áo vừa chạy như bay xuống tầng, nhảy qua bậc thang trong vườn hoa, hướng về bóng dáng sắp chui vào xe: "Lệ Liệt Nông!"

Anh quay đầu lại, từ khoảng cách này cô thấy được lông mày anh đang nhướn lên, à không, lại gần hơn chút sẽ nhận ra anh nhíu mày lại. Khi đứng trước mặt Lệ Liệt Nông, Liên Kiều mới phát hiện ra quần áo mình không chỉnh tề chút nào, cô cuống quýt kéo cao cổ áo lên.

Tám người vệ sĩ của Lệ Liệt Nông đều là những chàng trai trẻ khoảng 25 đến 30 tuổi, nhưng may quá, bọn họ đều rất chuyên nghiệp mà quay người đi. Bộ dạng không chỉnh tề của cô cũng chỉ có Lệ Liệt Nông nhìn thấy.

Người bị gọi lại hiển nhiên đang chờ cô nói tiếp, theo kiểu tư duy của Lệ Liệt Nông, sự gấp gáp của cô là để thanh minh một chuyện gì quan trọng.

"Nếu tình cảm là một môn học thì chắc chắn đây là môn Artenza bét tĩ, có thể khiến giáo viên tức nổ đom đóm mắt." Đây là lời của Hứa Qua, sau đó cô ấy thở dài: "Nhưng con người mà quá hoàn hảo thì sẽ bị trời cao ghen ghét, xã hội đố kị, nên vấn đề tình cảm này tôi giỏi là đủ rồi."

Thật ra, nếu tình cảm là một môn học thì học sinh xuất sắc mới là chuyện nguy hiểm.

Cô đứng ở đó, mất một lúc mà ấp úng không biết nói gì, động lực khiến cô chạy ra đây, đứng trước mặt anh chính là do cái suy nghĩ ăn không ngồi rồi ấy. Bỗng nhiên một hình ảnh bật lên trong đầu cô, rõ ràng mà chân thực đến vậy.... Trong bóng tối nhập nhoạng, bốn cánh môi quấn lấy nhau, mềm mại, dịu dàng.

Anh nhấc tay lên xem đồng hồ.

Cô hé miệng nhưng một câu cũng không nói được, cô không thể cứ thế hỏi anh: Có phải tối qua anh hôn em không?

"Anh không có nhiều thời gian." Anh nói.


Cô mím môi, cực lực phân tích từng chút dấu vết trên khuôn mặt đẹp trai trước mặt mình, nhìn anh vẫn bình thường, chỉ là ánh mắt...

"Nếu không phải chuyện gấp gì thì tối anh về mình nói chuyện nhé!" Vẫn là ngữ điệu bằng bằng ấy, nhưng khi anh nói ra những lời này, ánh mắt như có như không đảo qua đôi môi cô.

Đột nhiên hai má cô hơi nóng.

Cô cụp mắt xuống, nhìn cổ tay anh. Ở đó có dán một miếng băng urgo cùng màu da, lại có đồng hồ che đi nên khó phát hiện ra. Cô nhớ rõ đêm qua, môi mình đã dừng ở đó, cánh môi cô nhẹ nhàng cọ qua lớp băng gạc trong căn phòng tối. Bất chợt, một âm thanh khiến cô tỉnh khỏi dòng hồi tưởng, giữa ánh nắng ban ngày, cô thấy anh nhìn thẳng vào mình.

Tay cô chạm vào chỗ vết thương hơi mạnh thì phải, nên anh bật tiếng hừ nho nhỏ. Không chút suy nghĩ, cô cúi đầu, hôn lên vị trí vết thương, hàng mi dài như có như không quết qua làn da người đàn ông.

Dần dần, không rõ là hơi thở ai rối loạn trước, rồi đầu gối ai hạ xuống trước, hai cánh môi cô đều được ngậm lấy, hàm răng mở ra rất thuận lợi cho đầu lưỡi anh tiến vào. Cô cũng dũng cảm vươn lưỡi ra hùa theo, cánh tay mảnh mai vòng qua cổ anh, tạo điều kiện cho nụ hôn thêm sâu, tay anh nâng cằm cô, sự va chạm, m*t mát của anh khiến toàn thân cô tê dại, mềm nhũn.

"Được không em?" Giọng nói ấy thủ thỉ ngay trước mi mắt cô.

Đầu lưỡi còn hơi tê tê vụng về ừm một tiếng, cũng không hiểu mình đã ừm vì cái gì, chỉ biết ngây ngốc nhìn anh.

"Nếu không phải việc gì gấp, thì đợi tối anh về mình nói chuyện nhé?" Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi mặt cô.

Dưới ánh nhìn nóng bỏng của anh, cô không tự giác sờ sờ khuôn mặt mình, lắp bắp một câu: "Trên mặt em dính gì à?"

Anh một lần nữa nâng cằm Liên Kiều lên: "Anh phải đi rồi."

"Được, được." Cô gật đầu lia lịa.

Gật đầu như trống bỏi xong cô mới nhớ ra lời nói vừa nãy của anh, Lệ Liệt Nông bảo nếu có gì muốn nói thì để buổi tối. Tức là tối nay anh sẽ về nhà. Câu sau của anh còn khiến lòng cô nở hoa hơn nữa: "Tối nay anh sẽ về sớm."

Chờ đến khi cô tỉnh ra, miệng lại lắp bắp: "Vâng, vâng."

Ba chiếc xe đã biến mất không bóng dáng.

Cô đứng ở đó, đầu ngẩng lên nhìn trời, trong lòng cười khổ, đây đâu phải lần đầu tiên họ hôn nhau. Đương nhiên cô vẫn là Liên Kiều, một ngày tâm huyết dâng trào, cô cột lại mái tóc dài rồi đội tóc giả, bắt chước điệu bộ của Hứa Qua, tươi cười ôm lấy cổ anh, dâng miệng mình lên. Cũng chính ngày hôm đó, cô đã mất đi nụ hôn đầu tiên. Chỉ tiếc là nó không phải một nụ hôn đúng nghĩa mà giống như chuồn chuồn đạp nước, lướt qua nhẹ nhàng như chưa hề tồn tại.

Sau khi lướt qua hờ hững, anh nhanh chóng đẩy cô ra.

Khi đó Liên Kiều còn nghĩ là Lệ Liệt Nông trong nháy mắt đã nhận ra "hàng giả". Nhưng hoá ra không phải, mà là lúc đó Hứa Qua đang đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn họ. Vì chuyện đó mà Hứa Qua và Lệ Liệt Nông chiến tranh lạnh khoảng một tuần, nguyên nhân chính là: Lệ Liệt Nông thế maf không nhận ra đó là Hứa Qua "giả".


Nhà lãnh đạo 1942 là một học sinh yếu trong môn tình cảm. Nhưng có một điều Liên Kiều không nói Hứa Qua biết, chuyên ngành đại học của cô chính là diễn kịch, kỹ thuật diễn của cô được mọi người khen ngợi rất nhiều. Chỉ là một tuần đó, Liên Kiều sống không thoải mái chút nào. Lệ Liệt Nông từ đầu tới cuối luôn trưng ra một khuôn mặt lạnh te với cô. Nếu không phải do Liên Kiều có người cha tên Liên Hách, Liên Kiều nghĩ nhất định mình đã bị hai người kia tống cổ.

Sáng sớm một tuần sau, Liên Kiều thấy Lệ Liệt Nông từ trong phòng Hứa Qua đi ra. Ngày hôm đó, cô vẫn luôn cố chấp trốn ở một góc chờ đợi. Đến trưa, Liên Kiều nhìn thấy Lệ Liệt Nông bưng một khay cơm mở cửa phòng Hứa Qua một lần nữa. Chờ đến khi cửa phòng khép lại, Liên Kiều mới rời khỏi chỗ nấp, khi rời đi cô còn bị té ngã một cái.

Đến bữa tối, Hứa Qua thong thả xuất hiện ở phòng ăn.

Hứa Qua không ngồi ở chỗ đối diện cô như thường ngày, mà là ngồi xuống chiếc ghế ngay sát cạnh Liên Kiều. Cho dù ánh sáng trong phòng ăn không phải kiểu sáng choang, nhưng Liên Kiều vẫn nhìn thấy những vết hồng hồng đỏ đỏ rải khắp xương quai xanh Hứa Qua, chính là loại ấn ký do hôn m*t mà thành.

Cô cố gắng dời mắt đi chỗ khác, làm bộ không quan tâm.

Hứa Qua đặt một miếng bò bít tết vào đ ĩa của cô, nhưng lời nói từ mồm cô ấy chẳng có chút liên quan nào: "Nãy cô ngã chắc đau lắm nhỉ?"

Nửa tiếng sau, Liên Kiều lại nghe được vài thành viên nữ nhỏ tuổi của 1942 nói với nhau: "Anh ấy dùng một cái dùi cui điện mở cửa phòng của hôn thê, sau đó suốt một đêm không thấy đi ra."

Lần thứ hai Liên Kiều hôn Lệ Liệt Nông là khi cô đã ở căn nhà này. Khuya hôm ấy, cô uống rượu, mượn men rượu, cô cả gan gọi cho Kim Nguyên, yêu cầu Lệ Liệt Nông về đây thật nhanh.

Cả đêm hôm ấy, cô mắng chửi anh ầm ĩ, mắng anh đã biến cô thành quỷ nát rượu, cô còn cường điệu rằng chính anh biến cô thành người phụ nữ thần kinh.

Đang hăng máu mắng mỏ, Liên Kiều nếm thấy vị gỉ sắt, mùi tanh của máu trong miệng mình. Khi cô mở miệng, môi anh liền đè lên thật mạnh. Cảm giác Lệ Liệt Nông cho cô tối đó giống hệt cách bình thường anh đối xử với cô, lạnh lùng nhưng cũng dịu dàng. Anh bức cô khóc tu tu hết nước mắt, nhưng cũng xua đi những xao động, đau khổ mà hơi rượu nhen lên.

Ngày hôm sau, Liên Kiều mới biết rằng hôm qua cô không chỉ uống rượu mà còn có kẻ khác đã hạ dược mình. Khi chất k1ch thích ngấm vào người, trán cô đập không ngừng vào cửa sổ xe. Nhưng khi Liên Kiều hồi tưởng lại, cô nghĩ rằng đầu mình không đập vào cửa sổ xe như mọi người nói. Tranh thủ lúc anh ngủ, cô cởi cúc áo sơmi anh ra, hệt như cô đoán, thứ tối qua đầu cô không ngừng va chạm không phải là cái kính cứng trơ trơ.

Lại một này trôi qua, cô nghe được hai kẻ hạ dược cô đã bị chặt đứt tay phải.

Tại sao lại là tay phải? Bởi vì tay trái không thuận nên sẽ rất vụng về, làm gì cũng mất đi sự chính xác. Hai kẻ đó từ giờ đến cuối đời có cầm dao cũng không làm được gì ra hồn.

Cô cũng nghe được những kẻ đứng nhìn cảnh cô bị hạ thuốc hôm đó lập tức chạy trốn khỏi hiện trường, không dám quay về khách sạn, ngay sau đó rời khỏi Las Vegas. Bọn chúng thề không dám quay lại nơi quỷ quái này một lần nào nữa.

Liên Kiều biết đó là chỉ thị của ai. Đó chính là Lệ Liệt Nông, người có thân phận cả ngoài sáng và trong tối. Dù anh là loại người gì thì khuôn mặt anh vẫn nằm trong sự tưởng tượng đầy si mê của những cô thiếu nữ về một người anh hùng: Vì tôi, anh ấy có thể chống lại cả thế giới.

Chạm vào môi mình, đầu cô tự động bật lên một giọng ca ngâm nga:

Giường kia là của Hứa Qua, nụ hôn kia cũng là của Hứa Qua, tất cả những thủ đoạn cực đoan mà Lệ Liệt Nông làm cũng đều là vì Hứa Qua.