Câu "Cô ấy... trốn đi rồi" giống như thần chú, khiến tên Hank của gia tộc James như vậy mà khuỵu gối xuống mặt đất. Lúc đầu gỗ chạm đất, mắt anh ta vẫn không chớp, thậm chí còn nghĩ mình đã nhả đạn từ chiếc bút máy. Nhìn hướng của đầu họng súng, anh ta vẫn thấy mình là người lương thiện. Nếu anh ta bắn chết bà cô kia thì cũng chỉ là do không cam lòng mà thôi.
Đầu chiếc bút nhắm thẳng trần nhà nhưng cuối cùng, viên đạn không bay ra.
Cao Vân Song xuất quỷ nhập thần ở sau cửa phòng. Trong tay cô cầm một thứ nhìn rất giống đạo cụ của diễn viên trong bộ phim nào đó, vừa doạ người lại vừa khoa trương. Nếu người ta nhìn thấy, nhất định sẽ khẳng định nó là đồ giả, đồ trang trí, rất phù hợp với phong cách phô trương thanh thế của người phụ nữ tên Amanda.
Thực ra món này là đồ tự tay Lệ Liệt Nông chế tạo. Ở Las Vegas, cái gì càng ngắn càng gọn thì sẽ càng giống thứ có thể giết người, còn cái loại dài như Cao Vân Song đang cầm thì chỉ có thể là đồ fake của lũ nhà quê.
Nhưng thứ trong tay Cao Vân Song chính là hàng thật giá thật. "Đạn" ở bên trong b ắn ra giống như mũi tiêm một hoạt chất nào đó, có thể khiến con voi trong nháy mắt ngã khuỵu. Đương nhiên là bình thường cái này chỉ dùng cho người thôi, hơn nữa, rất nhiều lần dùng vì Hứa Qua.
Tổ chức 1942 có một nhóm nghiên cứu khoa học thuộc top đầu. Khiến người ta ngạc nhiên chính là độ tuổi trung bình của các nhà khoa học chỉ là 32 tuổi. Những người này ngay từ lúc còn nhỏ đã được đưa đến những quốc gia phát triển để học hỏi kiến thức chuyên sâu, nên bọn họ nắm giữ những công nghệ, phát minh cấp tiến nhất.
Người ngã trên mặt đất vẫn còn dùng đôi mắt trừng to, nhìn chằm chằm cô. Cô cong lưng, vỗ vỗ mặt Hank, thấp giọng nói: "Tôi đôi lúc cũng tưởng mình chính là Hứa Qua. Tiếc thay, tôi không phải."
Đúng vậy, thật tiếc, tôi không phải. Cho dù các cô giống nhau như đúc từ một khuôn, chiều cao cũng không chênh lệch mấy, nhưng cô không phải là Hứa Qua.
Liên Kiều không hâm mộ sự thông minh của Hứa Qua, không hâm mộ những trải nghiệm sống của cô ấy, không hâm mộ thân thủ của cô ấy, cũng không sùng bái tài ăn nói, hay tiếng cười mây bay gió thoảng có thể lừa những kẻ địch xung quanh.
Thứ duy nhất Liên Kiều hâm mộ chính là tình yêu của Lệ Liệt Nông dành cho Hứa Qua. Từng có một giây ngắn ngủi, Liên Kiều nghĩ mình sắp chạm được vào trái tim Lệ Liệt Nông. Chạm được, có được.
Lúc ấy, anh liền thấp giọng nói cô: "Hãy vừa làm vừa học."
**
Đây là phòng cao cấp, nệm rất êm, Liên Kiều bảo Cao Vân Song trói Hank lại trên giường.
Sự việc vừa xảy ra khiến Liên Kiều mất hứng chơi bài. Người phụ trách chăm sóc khách hàng của Metro Gold vẫn đi phía trước cô như trước. Còn Cao Vân Song và Trần Đan Ni đi cạnh cô một trái một phải. Cô ghé mặt gần Cao Vân Song, thấp giọng hỏi: "Chuyện vừa rồi cô sẽ không kể lại chứ?"
"Sẽ không." Cao Vân Song máy móc trả lời.
Cô nhún vai, Cao Vân Song nói không thì là không. Cũng đúng, tên Hank kia dù sao cũng còn một chút thông minh, nhưng có lẽ như vậy vẫn chưa đủ.
Sau khi được Cao Vân Song xác nhận, Liên Kiều chép miệng. Cô ngẩng đầu đi theo người phụ trách khách sạn, hướng đến sàn đấu quyền anh. Hành lang hai bên đều là TV trực tiếp phát sóng tại hiện trường trận đấu, người dẫn chương trình đang không ngừng ba hoa bốc phét khoe khoang về trận so tài này.
Đeo kính râm, người dẫn chương trình không ngừng lặp đi lặp lại cụm từ "một màn đêm lộng lẫy với những ngôi sao sáng chói" khiến Liên Kiều cảm thấy hơi lợm giọng. Cô liếc mắt ra hàng ghế VIP đằng sau người MC, những người bạn của cô đang ngồi đó với những tia sáng lấp lánh từ trang sức đắt tiền đeo trên người.
Một người đại diện khác ăn mặc trang trọng đi đến trước mặt Liên Kiều, chào cô một cách khoa trương. Khoé miệng cô cong lên nhưng niềm vui không lan đến đôi mắt xinh đẹp.
**
Khi Liên Kiều một lần nữa tỉnh dậy sau cơn say, quản gia báo rằng bác sĩ đang đợi ở dưới tầng.
Cô một mặt ngoan ngoãn nghe bác sĩ thăm khám, một mặt nhấn mạnh với người phụ nữ Đan Mạch lần thứ ba: "Tôi thật sự chỉ uống một ly cocktail nhỏ thôi mà, không tin bà có thể hỏi Vân Song và Đan Ni."
Tối qua Liên Kiều cực kỳ vui. Hôm qua cô đã thắng một vố lớn, đại đa số mọi người đều đánh giá sức lực của quyền vương người Mỹ và người Thái là ngang nhau mà cô thì tin chắc rằng quyền vương người Mỹ mạnh và có khả năng thắng cao hơn.
Thực tế là đến hiệp thứ hai thì quyền vương người Thái đã bị đánh nằm úp trên mặt đất. Không, có lẽ là cả hiệp ba nữa. Tối hôm qua ngoại trừ Liên Kiều, không ai trong số những người xem ở đấy thấy hoan hỉ. Nhưng ai quan tâm chứ, cô chỉ biết tối qua cô đã kiếm bộn.
Hôm qua vừa thắng được nhiều tiền nên chiều nay, tâm trạng Liên Kiều rất tốt. Khi nghe những lời dặn dò của bác sĩ, cô liên tục nhẹ nhàng đáp: "Vâng, tôi sẽ chú ý."
Thái độ hợp tác của cô khiến khuôn mặt đang xụ dài của Vivian thả lỏng hơn một chút.
Cứ ngày 16 hàng tháng, Liên Kiều lại có nửa ngày tự do hoạt động theo ý muốn. Nghe như kiểu đến kỳ kinh nguyệt của phụ nữ vậy nhỉ? Ừm, cũng có thể như vậy, nhưng nguyên buổi chiều này, cô có thể thoải mái làm điều mình thích mà không bị ai đi theo hộ tống. Cô có thể mặc áo hoodie đi giày sneaker dạo trên phố như ngày xưa mà không cảm thấy mất mặt.
Nhưng ai bảo ngày xưa cô cam tâm tình nguyện ở chỗ này.
Để có được khoảng thời gian tự do này, Liên Kiều đã lôi hết mọi kinh nghiệm gây chuyện, từ khóc đến gây chuyện đến doạ giẫm tự tử, nhưng Lệ Liệt Nông vẫn không mảy may xao động, khiến cô không khác gì đứa trẻ ba tuổi mặt tèm nhem nước mũi nước mắt, ngồi dưới đất ăn vạ đòi người lớn một món đồ chơi yêu thích.
Thậm chí cô còn dán mặt vào chân Lệ Liệt Nông: "Anh nói xem một ngày nào đó em bị ép đến điên không?"
Sau một lúc lâu, anh mới xoa xoa đầu cô: "Không, em sẽ không bị điên."
Tối hôm đó, anh nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, môi anh m ơn trớn mi mắt cô, nhẹ nhàng hôn: "Tôi đồng ý với em."
Ban đầu, cô xin một buổi chiều mỗi tuần, rồi phải co lại thành buổi chiều ngày 16 hàng tháng. Chỉ một buổi chiều như vậy, Liên Kiều mới có thể được sống là chính mình chứ không phải là thế thân cho Hứa Qua.
Áo sơmi quần bò, vai đeo túi canvas, Liên Kiều ngồi vào chiếc xe hầm hố đi ra khỏi biệt thự. Chỉ có bà Lệ mới thích khoe khoang như vậy mỗi khi ra cửa, người im lặng kín tiếng là Liên Kiều. Sau đó, chiếc xe dừng lại trước một trạm xe buýt. Lúc cô đang định xuống xe, Cao Vân Song giữ cô lại.
Thở dài một hơi, Liên Kiều ngoan ngoãn nhận chiếc súng Cao Vân Song vừa đưa.
Cô ôm cánh tay, nhìn chiếc xe đắt tiền hoà vào dòng xe cộ đông đúc rồi dần biến mất khỏi tầm mắt rồi mới bắt xe buýt. Metro Gold, rồi quảng trường lớn trôi qua khung cửa sổ kính.
Ở đằng trước là trung tâm vui chơi và nhà hàng mà Liên Kiều vẫn luôn muốn đến. Nơi này có nhà hàng thiết kế theo hình vòng cung, khách thăm quan có thể ăn uống ngay bên cạnh khu vui chơi để tiếp sức.
Mục đích của Liên Kiều đến đây không phải để chơi những trò chơi ấy. Cô đến để lên mạng, nhà hàng ở đây cho khách ăn uống mượn iPad. Trước đó, Liên Kiều lập một tài khoản clone trên mạng xã hội tên là Kỳ Kèo, thành công tham gia động fan đông nhung nhúc của Lệ Liệt Nông, và trở thành một fan hoạt động thường xuyên.
Đương nhiên Liên Kiều chỉ là tàu ngầm ở ẩn trên cái nhóm đó. Cô thích xem bình luận của người khác về Lệ Liệt Nông. Niềm vui của cô là được nghe những mẩu tin nhỏ về anh ở nơi công cộng như thế này. Giống như tất cả mọi người, lần đầu cô thấy Lệ Liệt Nông là qua bức ảnh duy nhất của anh trên mạng. Khi đó anh bị người ta chụp lén trong một trận bóng ở Argentina, khi ấy anh chưa thành người đứng đầu 1942, khi ấy... Khi ấy Liên Kiều chưa quen biết anh.
Nếu không phải lần đó xảy ra vụ bắt cóc con tin trong trường, có thể Liên Kiều và Lệ Liệt Nông sẽ mãi mãi là hai đường thẳng song song. Có lẽ cô không bị mê mệt bởi khuôn mặt đẹp trai của anh, cũng sẽ không trở thành người luôn đứng sau ủng hộ anh vô điều kiện. Có lẽ cô cũng sẽ nghe người ta nói về anh, kể những thành tích của anh, nhưng cô chỉ con chúng là câu chuyện vô thưởng vô phạt vì chẳng liên quan gì đến mình. Có lẽ Liên Kiều cũng sẽ không biết quá khứ của Lệ Liệt Nông, không biết anh có một quá khứ dài như vậy với một người con gái tên Hứa Qua.
Về tình sử của anh và Hứa Qua, Hứa Qua có thể chẳng đỏ mặt mà kể sạch bách.
"Tôi vừa sinh ra đã nhìn thấy anh ấy rồi. Mười hai tuổi anh ấy hôn tôi, lúc mười tám tuổi tôi đã biết hết mọi kỹ thuật hôn môi. Lần đầu của chúng tôi là năm tôi 20 tuổi, anh ấy 23 tuổi. Lần đầu ấy, vì chẳng có kinh nghiệm gì nên mọi chuyện hơi ngượng ngập. Nhưng lần thứ hai thì tốt rồi. Tôi vẫn nhớ lần thứ hai, lúc ngón tay lạnh như băng của anh ấy luồn vào trong quần áo của tôi, lúc ấy tôi vẫn còn đang giận lắm, kết quả là anh ấy nói... Cô đoán xem anh ấy nói gì..."
Nói xong, biểu cảm Hứa Qua giống như bảo Liên Kiều mau hỏi tôi chuyện gì xảy ra tiếp theo đi.
Đó là lần đầu tiên Liên Kiều thấy hơi khó chịu với Hứa Qua, cô mở miệng một cách máy móc: "Là anh ấy chỉ thuộc về cô mà thôi."
Có thể cùng cô gái có khuôn mặt giống hệt mình vặn vẹo với những câu chuyện như vậy, Liên Kiều đã hiểu tại sao những người phụ nữ thích Lệ Liệt Nông đều gọi Hứa Qua là nữ ma đầu.
Nếu nữ ma đầu này có một khuôn mặt xấu xí thì Liên Kiều cũng không thấy phản cảm như vậy. Nhưng thật trớ trêu, Hứa Qua lại có vẻ ngoài ngây thơ nhất thế giới này, hơn thế, lại còn có một đôi mắt cười xinh đẹp.
Bộp bộp bộp! Liên Kiều đấm ba cái xuống bàn ăn.
Buổi chiều đẹp như thế này không thể để cái người phụ nữ âm hồn bất tán ấy làm hỏng được.
Uống hết một cốc cà phê, Liên Kiều tiếp tục lướt web. Điều khiến cô tiếc nuối chính là cô chẳng tìm được chút tin tức nào về bữa tiệc ngọt ở học viện quân đội mà Lệ Liệt Nông sẽ tham gia. Nếu cô nhớ không nhầm thì buổi lễ được tổ chức vào mấy ngày nữa.
Lệ Liệt Nông có lượng fan cực kỳ đông, trong đó có cả những người làm việc tại cơ quan chính phủ, con cái quan chức, nhân viên sân bay,... Những người này tạo thành một cộng đồng theo dõi nhất cử nhất động của anh.
Nếu hỏi Liên Kiều vì sao không gọi thẳng cho Lệ Liệt Nông thì người lãnh đạo của 1942 không có điện thoại di động.
Sau vụ Edward Snowden tố giác chính phủ Mỹ nghe lén các cuộc điện thoại và đọc trộm tin nhắn, nhật ký cuộc gọi của không biết bao nhiêu nhà chính khách trên thế giới, trong đó có thủ tướng Đức, tổng thống Pháp và rất nhiều nhân vật quan trọng khác, tổ chức 1942 như đã sớm nhận ra điều đó. Người lãnh đạo thứ ba của tổ chức không có điện thoại riêng. Tất cả thư từ liên lạc đều thông qua trợ lý của anh, hơn nữa còn qua rất nhiều vòng điều tra, sàng lọc và mã hoá.
Mà mỗi lần Lệ Liệt Nông về nhà đều là đêm khuya, anh lại không tạo ra một tiếng động gì. Điều duy nhất khiến Liên Kiều biết Lệ Liệt Nông về chính là nhìn thấy đôi dép đi trong nhà của anh biến mất khỏi tủ giày. Cứ như vậy, cô sẽ tìm được Lệ Liệt Nông ở thư phòng.
Bởi vì tư thế tập trung ngồi trước màn hình iPad quá lâu khiến Liên Kiều mỏi lưng. Cô kéo dãn lưng, vươn vai, giang tay ra sau vặn người. Khi tay vừa chạm xuống ghế, cô cúi đầu, quả nhiên thấy một họng súng đen ngòm đang dí sát vào sườn mình,
Đôi mắt cô nhìn lên theo dáng đôi bàn tay, rồi khi thấy rõ khuôn mặt thì Liên Kiều thầm mắng một câu trong đầu, đúng là âm hồn không tan mà. Làm ơn, đây là buổi chiều mà cô luôn mong mỏi đấy.
Tên Hank nhà họ James xuất hiện với khuôn mặt phẫn nộ, đôi mắt đỏ sọng toàn tơ máu, biểu cảm thì không bình thường cho lắm. Vừa nhìn đã biết tâm trạng hôm nay của anh ta không giống hôm qua nữa rồi. Hơn nữa đầu súng còn gắn họng giảm thanh. Ở nơi ồn ào như thế này, anh ta có thể nhẹ nhàng khiến cô một phát chết liền.
"Anh Hank, xin hỏi có chuyện gì sao?" Cô tốt bụng hỏi.
"Cô lừa tôi!" Người đàn ông trẻ tuổi phẫn nộ nhả từng chữ: "Cô. Chính. Là. Hứa. Qua!"
Lúc này Liên Kiều nghĩ thầm, nhà họ James này đúng là chẳng ra gì. Cô còn tưởng rằng với bối cảnh như vậy, anh ta có thể dùng mối quan hệ để biết rằng Hứa Qua giờ đang ở nơi nào đó.
Cô cụp mắt: "Tôi không phải là Hứa Qua. Thật sự... tôi cũng muốn biết, cô ấy đang ở đâu."
Cái cô Hứa Qua kia rút cuộc đang trốn ở đâu hả? Sống hay chết.
Người đàn ông mắt đầy tơ máu cứ nhìn cô lăm lăm, rồi miệng anh ta phát âm ra một tiếng, là tiếng Trung:
"Lam."
Sau khi nghe được tiếng đó, Liên Kiều có thể đoán được tiếp mình sắp được nghe câu gì: "Cô từng là gián điệp, tên của cô là Lam."
Từ "Tôi là em gái của Lệ Liệt Nông" đến "Tôi là Hứa Qua, vợ chưa cưới của Lệ Liệt Nông" đến "Lam", tất cả đều là câu giới thiệu của một người con gái xinh đẹp với đôi mắt cười khiến người ta say mê.
Là gián điệp, không thuộc sự quản lý của bất kỳ chính phủ nào, hôm nay có thể vì lợi ích của quốc gia này, ngày mai có thể bán mạng cho một quốc gia khác. Vào lúc bạn cho rằng họ là kẻ thù, nói không chừng, họ chính là đồng đội đứng cùng chiến tuyến với bạn. Còn khi bạn nghĩ họ là người kề vai sát cánh với mình thì thực ra, họ đứng ở đầu bên kia, chính là kẻ thù.
Những người này sau khi biến mất sẽ bị lưu lại hồ sơ ở một số nước với nhãn: "Không xác định được danh tính."
- -