Khi tới nơi, màn đêm đã buông xuống. Khoảnh khắc cửa ô tô mở ra, người đàn ông bên cạnh nhanh chóng thay một bộ mặt khác.
Người đàn ông phong độ có thể dễ dàng chiếm cảm tình từ phái nữ: Dắt cô vào thang máy, rất tự nhiên đón lấy chiếc túi xách trong tay cô.
Khi bước vào trong thang máy sáng choang như gương, Lâm Thư Nhã thấy môi mình đã quay lại màu như bốn lần trước. Đôi môi ấy cùng với đôi mắt hạnh to bự khiến cô giống như vừa tỉnh giấc không lâu, uống một cốc nước trái cây còn vương vị ngọt ngọt, màu hồng hồng, trơn bóng trên đó.
Cho dù cách đây không lâu, khi còn ở trên xe, người đàn ông kia không trả lời về cái vấn đề cô ấy nhưng Lâm Thư Nhã biết cô đã đoán đúng.
Ở một giây đó, cô nhìn thấy ngọn lửa cháy rực trong mắt người đàn ông.
Sau đó, cô ngoan ngoãn lau son môi. Chỉ cần cô không hợp tác một chút, khả năng cao sẽ giống như lần trước, bị bỏ lại giữa đường, sau đó phải đi bộ đến mức chân tróc cả da.
Vừa bước ra khỏi thang máy, anh lập tức buông tay cô. Cô cũng tự nhiên khoác tay mình vào khuỷu tay anh. Trong hợp đồng có một điều khoản, một khi hai người cùng xuất hiện ở nơi công cộng thì cô phải tự giác thực hiện một vài động tác:
Khi anh chìa cổ tay ra, cô phải thức thời đặt tay mình vào tay anh. Còn khi anh làm điệu bộ muốn cởi áo khoác, hay tay anh dừng ở đuôi áo cô, cô phải ghé vào tai anh giả vờ nói nhỏ. Mà khi tay anh chạm vào ngón áp út của cô, nghĩa là cô phải cúi đầu nghe anh nói. Điều cuối cùng chính là luôn phải mỉm cười trên môi, còn cười vì cái gì thì cô phải dùng não mà nghĩ.
Một tay được anh nắm, một tay cô nhấc làn váy đi trên thảm đỏ ở hành lang. Dù đây không phải là lần đầu tiên nhưng Lâm Thư Nhã vẫn thấy hơi xấu hổ.
Nơi tụ hội của nhóm người này là ở một câu lạc bộ hội viên, lúc này đã có vài người đến. Người chào đón chính là Jerry, một người nổi tiếng ở Las Vegas. Bề ngoài anh ta là thương nhân kinh doanh các tụ quán, nhưng thực tế đằng sau là tên đầu tư khôn lỏi, thường xuyên hạ giá thấp các câu lạc bộ xuống, sau đó đầu tư và bán lại với giá cao hơn để kiếm lời.
Khi cô lịch sự bắt tay Jerry, tay cô rời khỏi khuỷu tay của anh. Sau đó, tay anh dịch chuyển từ vai cô xuống eo, rồi uyển chuyển kéo chiếc áo khoác ngoài của cô ra. Cô mới quay người một cái, chiếc áo đã nằm vắt trên tay anh rồi.
Đến lúc cô ngẩng mặt mỉm cười với anh, khoé miệng anh cũng cong nhẹ, ánh mắt lướt qua cô rồi đem áo khoác cho người phục vụ đứng cạnh.
Chờ đến khi tay anh buông xuôi bên người, tay cô lại tìm đến nắm chặt tay anh, hai người đi sóng đôi đến chỗ cạnh Jerry. Một loạt động tác ăn ý phối hợp không cần lời khiến Lâm Thư Nhã hơi hoảng hốt. Trong chốc lát, cô cảm giác như mình đã quen biết người đàn ông này nhiều năm.
Kỹ thuật diễn của cô đã tốt, nhưng của anh còn tốt hơn nhiều.
Lâm Thư Nhã đang đứng trong nhà hàng, dưới mái nhà hình vòm làm hoàn toàn bằng thuỷ tinh công nghiệp, thu hết toàn bộ cảnh đêm Las Vegas vào mắt. Đây cũng là nơi được các vị doanh nhân Las Vegas ưa thích, bởi họ có thể vừa uống rượu, vừa ngắm cảnh đêm trong lúc với bàn bạc, gặp mặt đối tác.
Tám người ở đây gồm bốn nam bốn nữ. Lâm Thư Nhã tin rằng, trong mắt sáu người còn lại, nhất định cô và anh chính là người tình nhiều năm của nhau. Những động tác tưởng chừng như vô tình nhưng lại khiến cho họ thấy sự ăn ý mười trên mười giữa hai người.
Ừm, đây là động tác ám chỉ cô phải thì thầm vào tai anh, sau đó cô nghiêng mặt ngẩng đầu, ghé môi dưới tai anh mà nói nhỏ. Vốn chỉ là một hành động nho nhỏ chả ảnh hưởng tới ai, kết quả là gì, ai cũng hỏi: "Cô tên là gì?"
**
Mọi người đều gọi anh là ngài Lệ, nhưng Lâm Thư Nhã luôn tò mò rốt cuộc vị ngài Lệ này tên đầy đủ là gì. Không ai trả lời cho cô biết, ánh mắt Lâm Thư Nhã lướt qua nếp nhăn nhỏ trên khoé miệng anh khi anh cười.
"Chỉ cần anh nói tên của anh ta, khi kết thúc tôi không cần tiền công, cứ coi như tháng này tôi làm từ thiện." Cô nói.
Nhưng người đàn ông mắt kính vuông kia đã nói, rằng sau này khi hợp đồng kết thúc, thù lao có thể bao trọn cho cô 1 năm không cần đi làm ở Las Vegas, nghe đã thấy k1ch thích rồi.
**
Động tác của anh chuyển thành chạm vào ngón áp út của cô, đây là nhắc cô phải nghe lời thì thầm của anh. Cô cúi đầu, mỉm cười tỏ vẻ đang lắng nghe.
"Tôi nghĩ lúc này cô cần một chỗ để bình tĩnh một chút." Giọng rất nhẹ, nhưng cũng rất lạnh.
Sau khi nói xong, anh nhanh chóng kéo xa khoảng cách, quay đầu thấp giọng nói với phục vụ bên cạnh: "Bạn gái tôi muốn đi toilet, cô ấy có chút không thoải mái."
Dưới sự hộ tống của người phục vụ, Lâm Thư Nhã chỉ có thể dứng lên, người đàn ông kia còn "ăn ý" đưa túi xách của cô cho cô. Nhìn ánh mắt của ba cặp trai gái còn lại, miệng Lâm Thư Nhã hơi cong, cô đi theo sau người phục vụ.
Khi bước xuống hai bậc thang, sắp ngoặt ở góc rẽ trái, mắt cô hướng lên bên phải của chỗ kia.
Tất cả nhà hàng đều là kiểu thiết kế không gian mở. Kiến trúc sư tài ba đã dùng các hướng, góc cầu thang khác nhau để phân các khu vực, tạo hiệu quả thị giác không tệ. Góc phải tầng trên được bao phủ bởi kính thuỷ tinh đen, đó là nơi dành cho những vị khách khó tính, cực kì nhiều tiền.
Từ khi Lâm Thư Nhã bước khỏi cửa, cô liền cảm nhận được một áp lực vô hình đến từ phía bên phải ấy, như thể có một đôi mắt xuyên qua lớp kính thuỷ tinh đen nhắm thẳng vào người cô, khiến cô nhiều lần không tự giác mà thăm dò phía ấy. Nhưng dù là đứng sát tường kính, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy những bóng dáng lắc lư phản chiếu trên đó.
Chẳng qua hiện tại Lâm Thư Nhã không có tâm tình suy nghĩ về chuyện đó, cô mới được mời đến nơi này ăn uống mà đã bị cưỡng ép ra ngoài. Thật nhỏ mọn, cô hướng mặt về phía chỗ bên phải tầng trên nhướng mày.
Đến toilet, có đến hơn nửa phụ nữ bên trong đang làm nhiệm vụ tu bổ lại lớp trang điểm, tay cô theo bản năng sờ s0ạng trong túi của mình.
Trong lúc nhìn quanh không chủ đích, ánh mắt Lâm Thư Nhã bắt gặp một đôi giày cao gót màu lam đứng cạnh đôi giày cao gót màu nâu nhạt của mình. Chủ nhân của đôi giày cao gót màu lam có cổ chân đẹp thoát tục, hơn nữa làn da còn trắng nõn, căng bóng.
Đôi giày cao gót màu nâu nhạt ở bên trái và đôi giày cao gót màu lam bên phải đều là của hai người phụ nữ đến toilet trang điểm lại. Từ trong túi lấy ra một thỏi son hồng, cơ thể hơi rướn về đằng trước, khi khuôn mặt cách gương một khoảng vừa đủ, cô mở son môi, mắt nhìn vào gương.
Trong một ánh nhìn, Lâm Thư Nhã cảm nhận một dòng điện khiến cô tê hết da đầu, tựa như tóc cô đang dựng đứng 90 độ vậy. Son môi trên tay phải lướt ở đầu môi trái giờ đã bị quệt một đường xiên xẹo.
Một giây đó Lâm Thư Nhã thấy mình nhất định là gặp quỷ rồi.
Trong gương xuất hiện thêm một khuôn mặt khác giống cô y như đúc. Hơn nữa khuôn mặt ấy cũng đang nhìn cô qua tấm gương. Nếu không phải là do trang phục khác nhau, nhất định Lâm Thư Nhã sẽ cho rằng khuôn mặt ấy là của mình, do cô bị thiếu máu bẩm sinh nên nhìn thấy ảo giác có một khuôn mặt nữa.
Mắt cô chậm rãi nhìn khuôn mặt giống mình như đúc kia. Chủ nhân khuôn mặt ấy vẫn đang dặm lại son môi. Sau khi làm xong, cô ta đứng thẳng, quay sang phía cô.
Hai người mặt đối mặt, lần này không nhìn nhau qua gương nữa.
Khuôn mặt gần trong gang tấc kia phác hoạ một nụ cười mỉm lịch sự. Khi cười, ở khoé miệng có vài nếp nhăn mờ nhạt. Nhưng Lâm Thư Nhã cảm thấy, điều khiến cô nhận ra đối phương đang cười chính là đôi mắt.
Cô gái trước mặt có một đôi mắt biết cười đích thực, Lâm Thư Nhã khẳng định.
Đó chính là đôi mắt trời sinh, không cần bất kì một loại mỹ phẩm hay nét vẽ trang điểm gì hết. Thượng đế đã ban cho cô ấy một đôi mắt biết cười và đôi môi trái tim xinh đẹp. Đã có mắt cười rồi, hàng mi cũng đẹp không tả nổi.
Nữ thần với đôi mắt cười ấy có một giọng nói lạnh lùng trái ngược hoàn toàn với diện mạo ngọt ngào: "Tôi làm cô sợ rồi?"
Cô gái nói tiếng Anh, nghe qua không giống giọng Mỹ, cũng không giống giọng Anh. Khi cô ta mở miệng, Lâm Thư Nhã phát hiện hai khuôn mặt cũng không giống nhau đến mức không phân biệt được. Nếu không có lớp trang điểm, cùng lắm cũng chỉ giống nhau đến 60% thôi. Nhưng chính vì 60% giống nhau đó, cùng với hiệu quả trang điểm đã khiến cô dựng tóc gáy.
Lâm Thư Nhã phát hiện trong lúc mình nhìn ngắm cô gái kia, cô ta cũng đang soi mói cô. Cô ta nhướn mắt, động tác này càng làm đôi mắt thêm phần xinh đẹp.
"Người đàn ông kia quả là bi3n thái. Chẳng qua...." Cô ta kéo dài: "Chẳng qua chỉ vì một khuôn mặt trong trí tưởng tượng, đắp nó lên một thân hình khiến người ta ch ảy nước miếng. Cô có thấy đây giống như một kẻ mê muội bi3n thái không?"
Cô ta ném vấn đề liên tiếp tới khiến Lâm Thư Nhã dẻo miệng cũng phải cứng lưỡi: "Cô..."
"Cô..." Cô ta thở dài: "Cô hẳn muốn biết tôi là ai đúng không? Không cần thiết đâu, cô biết càng ít thì càng tốt cho cô đó."
"Tôi..."
"Các người phối hợp rất ăn ý, ít nhất thì thoạt nhìn cũng giống như là thật."
Cô ta lại lần nữa nhướn mắt, cố ý xoay người ra chỗ khác, hướng mặt lên tầng trên.
Lúc này Lâm Thư Nhã cũng cảm giác được một ánh mắt xuyên qua từ chỗ cửa kính pha lê đen đang nhìn mình chằm chằm từ đầu đến cuối, đây không phải là ảo giác. Hẳn anh ta cũng đang nhìn người phụ nữ trước mặt này.
Sau khi chỉnh lại túi sách ở khuỷu tay, cô ta ôm cánh tay, nhìn cô thâm sâu: "Lâm Thư Nhã, tôi cảm thấy hẳn là chúng ta có duyên với nhau. Giúp tôi hỏi thăm bác Lâm, lần trước khi gặp, bác gái còn nói nhất định tôi lớn lên sẽ rất giống cô. Lúc ấy bác còn đưa ảnh cho tôi xem, tôi cũng không nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh thế này."
Sự tình phát sinh trong vài phút ngắn ngủi khiến đầu Lâm Thư Nhã loạn thành một nùi. Trong thời gian ngắn cô không thể tiêu hoá hết mọi chuyện, chỉ có thể trơ mắt ngơ ngác nhìn cô ta.
Bị cô ta nhìn chằm chằm, Lâm Thư Nhã thu mắt, hơi rũ mắt xuống, tựa như đang chờ đợi đối phương nói tiếp.
Một lát sau: "Cô đi đi, tôi đảm bảo sẽ không có ai làm phiền cô nữa."
"Tôi đã ký hợp đồng với anh ta." Lời này Lâm Thư Nhã trả lời vừa nhanh vừa vội.
"Tự tôi sẽ xử lý tốt."
"Tôi...." Không còn lý do gì nữa, Lâm Thư Nhã buột miệng: "Tại sao tôi lại tin được cô?"
Vừa nói xong, Lâm Thư Nhã quay mặt ra chỗ khác, tránh ánh nhìn của người phụ nữ đối diện. Một giây đó, Lâm Thư Nhã hiểu hợp đồng kia còn trói buộc cả trái tim cô nữa rồi.
Một tiếng cười nhạt vang lên: "Tôi hiểu, cô cũng thật ngốc."
Một lúc sau, cô ta không nói gì nữa. Tiếng bước chân hướng về phía cửa toilet bên kia. Sau vài bước thì dừng lại, trong gương phản chiếu bóng dáng người phụ nữ đang gọi điện thoại. Lâm Thư Nhã nghe được đầu đuôi thế này:
"Lệ Liệt Nông, thật ra anh có thể tìm em để diễn cùng. Em tin chắc hiệu quả sẽ còn tốt hơn, anh cần gì phải mất công như vậy?" Người phụ nữ thở dài mà nghe cũng hay như đôi mắt xinh đẹp của cô ta. "Anh cũng không biết anh đã làm khó người ta thế nào đâu."
Lâm Thư Nhã cảm giác có gì vướng vướng trên mắt. Cô đưa tay lên gạt thì phát hiện ngón tay mình hơi ướt.
"Anh không phải tin rằng mình sẽ không bao giờ phải xuống địa ngục sao? Em nghĩ nếu anh còn làm như vậy thì khoảng cách giữa anh và địa ngục không còn xa đâu. Lệ..... Này này.... Đừng có ngắt em...." Sau đó âm thanh tiếp tục lên cao hơn, cuối cùng là tiếng nũng nịu: "Tại sao anh toàn ngắt điện thoại của em."
Cái tay cầm điện thoại kia rút cuộc cũng buông xuống.
Trong toilet là một màn tạp vị. Lâm Thư Nhã đứng ngốc, còn cô nàng kia để lại một bóng lưng trước gương. Một lát sau, cô ta quay đầu, hai người lần nữa nhìn nhau.
"Tôi mới vừa nói chuyện với đối tượng trong hợp đồng của cô."
Cái này Lâm Thư Nhã cũng đoán được.
"Nghe nói cô làm về nghệ thuật. Có một loại người như thế này, rất thích đem tình cảm kiểu phim ảnh áp dụng vào đời thường. Nhưng loại tình cảm này chỉ giống như bọt biển mà thôi. Lâm Thư Nhã, phim ảnh là phim ảnh, cuộc sống là cuộc sống, vĩnh viễn không bao giờ là một. Đừng ôm mộng những điều không thực tế ấy, cũng không cần gọi điện cho anh ta, nói rằng cô muốn ở bên anh ta, vì..."
Giọng người phụ nữ giống như hoa hồng tàn lụi giữa đêm: "Bởi vì đã từng có một người phụ nữ làm như thế, cuối cùng cô ấy đã mất đi tất cả."
Theo bản năng, cô quay đầu lại. Lâm Thư Nhã đã được thấy khuôn mặt giống hệt mình tái nhợt. Khuôn mặt ấy giống như búp bê sứ trưng bày trong tủ kính, chẳng có linh hồn, chỉ là một khuôn mặt xinh đẹp đờ đẫn.
Cô rùng mình.
Bỗng cửa toilet có tiếng động, tiếng động ấy tựa như đánh thức cô búp bê sứ, đôi mắt như vẽ lên nụ cười trên mặt.
Nụ cười xinh đẹp nói: "Tới nhanh thật đấy."
—