Phòng của Triệu Từ Thấm vẫn chẳng mấy thay đổi kể từ ngày cô đi, chăn được gấp gọn đặt ngay ngắn trên giường, tủ kê sát bên trưng bày đủ các món đồ thêu thùa cô yêu thích, sàn nhà gỗ sạch sẽ không bám tí bụi bẩn.
Điểm khác biệt duy nhất là người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa sổ ngay lúc này, chỉ bóng lưng thôi đã đem đến cho người ta cảm giác ngột ngạt.
Triệu Từ Thấm dừng bước.
Rõ ràng cô chẳng nghĩ ngợi gì song hai vai lại cứng ngắc, máu dồn hết xuống lòng bàn chân, đóng đinh cô ngay tại chỗ, từng tế bào trong cơ thể đều đang gào lên rằng hãy mau lui về sau.
Suy nghĩ mâu thuẫn này khiến sắc mặt Triệu Từ Thấm trắng bệch.
Đúng lúc này, Mục Trường Phong xoay người lại.
Hắn chẳng bất ngờ một chút nào, người nhạy bén như hắn có lẽ đã nhận ra sự hiện diện của cô từ lâu, nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó lại không mở lời trước, mãi đến khi bầu không khí lâm vào căng thẳng mới gợi chuyện: “Em muốn gì?”
“Gì cơ?” Triệu Từ Thấm nhất thời sửng sốt.
Rặng mây đen che khuất mặt trời, ánh sáng ảm đạm ít nhiều làm dịu đi vẻ chết chóc trên người Mục Trường Phong, có điều giọng điệu hắn vẫn không mấy dễ chịu, “Bắt đầu từ nửa cuối năm nay anh sẽ được điều chuyển về Thượng Hải, ngoại trừ chuyện này ra thì em còn muốn gì nữa?”
Cô nhìn hắn, dần dần cũng hiểu được ý hắn là gì.
“… Anh nghĩ tôi mượn chuyện ly hôn để đe dọa anh ư?”
Mục Trường Phong không đáp, nhưng vẻ yên lặng của hắn như đang nói với cô mấy chữ: Chẳng lẽ không phải?
Cảm xúc Triệu Từ Thấm bỗng chốc thật phức tạp.
Không chỉ là thương cảm, cô còn thấy có chút bùi ngùi.
Nếu hai người không hợp nhau cố chấp đến với nhau thì chỉ có một kết quả duy nhất chính là chia xa.
Cô và Mục Trường Phong chính là như thế, hóa ra bao nhiêu năm đau khổ vật vã của cô trong mắt hắn chỉ tựa trò đùa không hơn không kém.
Triệu Từ Thấm lắc đầu, “Tôi không cần anh phải làm gì vì tôi nữa, chúng ta đã ly hôn.”
Nếp gấp hằn giữa hàng mày Mục Trường Phong càng thêm sâu, dường như hắn không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, bèn cao giọng nói, “Tôi không đồng ý.”
Triệu Từ Thấm đáp, “Một năm trước tôi đã gửi cho anh một bức điện tín, cũng đã gửi thư từ sang.”
“Tôi chưa hề đồng ý.”
“Chuyện chúng ta ly hôn có đăng báo.”
Mục Trường Phong im bặt, trước nay hắn vẫn luôn tỉnh táo vững vàng nhưng giờ đây bên tai như ù đi, vậy mà hắn cũng chẳng thể viện cớ đáp lại.
Thái độ của Triệu Từ Thấm là điều hắn không kịp trù bị. Thậm chí đến tận hôm nay, khi nhìn thấy vẻ bồn chồn của Khương Giác, hắn vẫn nghĩ Triệu Từ Thấm chỉ đang dỗi vặt mà thôi.
Nhỡ may cô giận thật, vậy hắn chỉ cần dỗ cô nhiều hơn là được.
Nào ai ngờ đến, tuy cô vẫn là cô của một năm trước khi gặp nhau song nét yếu đuối đã không còn, thay vào đó là vẻ đẹp hài hòa giữa mềm mại và cứng cỏi.
Mục Trường Phong nghe cô giãi bày cặn kẽ: “Anh thấy đấy, mọi người ai ai cũng tường tận chuyện chúng ta ly hôn. Bây giờ anh về hẳn cũng thấy người vợ mới xinh đẹp ở nhà đấy thiếu tướng Mục.”
Cô cười mỉm, đoạn ngước mắt, thẳng lưng mà nhìn anh, “Nếu thiếu tướng Mục chưa xem báo thì chỗ tôi còn giữ đây, tôi có thể đưa anh xem.”
Thiếu tướng Mục.
Mục Trường Phong từng nghe người khác gọi hắn hằng hà vô số lần, những kẻ ấy hoặc kính nể hắn hoặc e sợ hắn, chẳng qua cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi. Vậy mà giờ đây hắn như chết điếng, làn da buốt rét từng cơn.
Mục Trường Phong dằn xuống cảm giác hoảng loạn lạ lẫm trong lòng, nhìn chằm chằm Triệu Từ Thấm, giọng nói vẫn lạnh lẽo như băng: “… Tôi chưa từng gặp cô ta.”
Triệu Từ Thấm không ngờ hắn lại đề cập chuyện này trước tiên.
Cô đáp rất nhanh: “Đó là chuyện của anh, bây giờ hai ta đã không còn quan hệ gì nữa, anh không cần báo với tôi.”
“Phương nam có chiến loạn, tôi cũng không có cách nào để ở bên em.”
Hắn vắt óc giải thích thêm mấy câu.
Triệu Từ Thấm: “Tôi hiểu, vậy nên tôi không trách anh.”
“Vậy thì vì sao,” Hiếm khi thấy Mục Trường Phong ngập ngừng, dường như hắn thật sự không hiểu, “Vì sao em còn muốn rời khỏi tôi?”