Dưới Váy Sườn Xám – Thiên Tửu 2.0

Chương 67




Từ lúc liều mình nhảy khỏi boong tàu, đến khi lấy được chứng chỉ chuyển mình thành một luật sư đường hoàng, mỗi một lần sự việc đổi dời, Từ Tỉnh vẫn luôn biết cách bắt lấy cơ hội dù xa tầm với, dốc toàn lực sống sót. Đây là lần đầu tiên anh không vì chính mình, giao phó tương lai trong tay người khác.

May thay, Triệu Từ Thấm đáp không chút đắn đo: “Em không cần suy nghĩ lại.”

Nhìn cô không quá bình tĩnh, mắt đỏ quạch, chỉ vài bước đến bên anh mà sao quá đỗi gấp gáp. Sà vào lòng anh, lại kiễng chân hôn lên cằm anh, bấy giờ cô mới nở nụ cười, “Không phải em bảo rồi à? Em thích anh, bất kể thân phận gì, dáng vẻ thế nào, chuyện ấy sẽ không bao giờ đổi thay.”

“…”

“Em muốn ở bên anh, bây giờ, tương lai, đến khi râu tóc bạc phơ, tận khi cái chết chia lìa.”

“… Được.” Giọng Từ Tỉnh run lên vì hạnh phúc.

Dường như anh đã đóng băng, bàn tay cứng đờ mất một lúc mới nhích đến vuốt ve vòng eo thon, đoạn khóa chặt lấy cô.

Mặt trời rọi qua kẽ lá, phủ xuống phiến đá rêu xanh hai chiếc bóng đan xen.

Trong lúc đó, vài chiếc xe cảnh sát băng qua phố phường nhộn nhịp, cùng lái về bến tàu.

Vừa đến nơi, Nghiêm Lập Phong đã mở cửa xuống xe, rảo chân vào toà nhà tóm lấy tay quản lý, phát động lệnh kiểm tra, “Tôi muốn gặp ông chủ của mấy cậu.”
Hội Thanh Sơn rớt đài nhanh hơn so với tưởng tượng, ngày Yến Xương Dương bị bắt đi, trong hội vẫn hoạt động bình thường như không có chuyện gì. Dù sao mười năm qua vẫn nằm trong tầm điều tra, lặp đi lặp lại chẳng biết bao nhiêu lần, chưa từng thấy ai động được sợi tóc của họ.

Năm ngày sau khi tin tức chính thức nổ ra, quân chính phủ đột nhập hội Thanh Sơn. Từ mấy tay lão làng cho đến chân sai vặt đều bị bắt giữ cả, rất nhiều thương nhân làm ăn buôn bán nhỏ lẻ cũng không dám ở lại vì sợ bị cuốn vào hố lửa. 

Không biết cậu ấm hội Thanh Sơn trốn biệt tích nơi nao.

Người chị gái của cậu ta vừa mới du học về cũng biến mất ngay lúc đó, nghe người ta nói từng trông thấy Yến Vân Âm trên đường, cảnh sát suy đoán có lẽ cô ta vẫn ở Thượng Hải, song không thể tìm ra tung tích.

Sau ba ngày, cuộc truy bắt kết thúc, dù sao cũng chỉ hai người kia trốn thoát, không ngứa không hại, cho nên không cần lãng phí công sức vào họ làm chi.

“Đội trưởng.”

“Đội trưởng đừng quên mời khách nhé, chúng tôi rửa mắt mong chờ đấy.”

“Còn cần chú nhắc sao, đội trưởng mà keo kiệt với chúng ta bữa cơm à? Đúng không đội…”

Cục sảnh sát phía Đông, một toán cảnh sát vừa trở về sau đợt tuần tra, cười sảng khoái chào hỏi Nghiêm Lập Phong đang đứng trước cửa.

Thời gian này ai cũng bận tới độ chân không chạm đất, nhưng nhìn thành tích đạt được cuối tháng, chẳng ai mở miệng than lấy một câu. Ngoài ra còn có một tin động trời khác, nghe bảo Nghiêm Lập Phong sẽ sớm được thăng chức. Dù không ai đề cập đến chức vị gì, nhưng người sáng suốt đều tỏ tường, bây giờ ở Cục cảnh sát không còn ghế trống, cao hơn vị trí hiện tại của anh ta thì chỉ có chức Cục trưởng Chính trị và quân sự. 

Có thể bước chân vào giới chính khách thì cũng coi như là nhân vật có máu mặt ở đất Thượng Hải.

Nghiêm Lập Phong lơ đễnh đáp mấy câu, anh ta không nán lại ở đây quá lâu mà dợm bước vào văn phòng, loáng thoáng nhìn thấy Từ Tỉnh đang làm thủ tục bảo lãnh.

Anh khom người ký tên, xương ngón tay rõ ràng, mơ hồ nhìn thấy cơ bắp khỏe khoắn nổi lên dưới áo sơ mi, vừa nhã nhặn lại khiến người ta không dám mạo phạm nửa phần. Nếu không phải đã kháo tai nhau từ trước, ai mà tin người thế này lại có xuất thân từ bang Thanh Sơn chứ.

Nghiêm Lập Phong nhìn một chặp, đợi Từ Tỉnh ký xong mới đi đến.

“Đội trưởng.” Cảnh sát đang sắp xếp tài liệu đứng dậy chào. Nghiêm Lập Phong phất tay bảo cậu ta cứ làm việc của mình, sau mới quay sang hỏi Từ Tỉnh: “Lại đến dẫn người đi à? Lần này là chuyện gì?”

Từ Tỉnh đáp: “Học sinh say xỉn gây gổ bị bắt.”

“Được cưng thật đấy, nhốt một đêm thì làm sao chứ.” Nghiêm Lập Phong nhướng mày nhưng không ngăn cản.

Nói đi cũng phải nói lại, họ quen biết nhau là vì Từ Tỉnh thường xuyên được uỷ thác, cứ dăm hôm ba bữa là lại chạy đến cục cảnh sát một chuyến, mấy vụ này chẳng to tát mấy, Cục trưởng tất nhiên hớn hở ra mặt nhận tiền bảo lãnh. Đội trưởng như anh ta cũng chỉ có thể nhắm mắt cho qua. 

Nghiêm Lập Phong không ừ hử gì, vì anh ta và Từ Tỉnh cùng nhau bước ra, thủ tục cũng nhanh chóng hoàn tất. Ngay cả đám nhân viên phòng tài chính háo hức hóng hớt cũng dần trở nên khách khí khó hiểu.

Chờ ra khỏi phòng tài chính, Từ Tỉnh mới nghe anh ta nói: “Đã có phán quyết của Yến Xương Dương rồi, tháng sau sẽ xử bắn.”

Hội Thanh Sơn liên đới vô cùng rộng, lần này đâu ngờ bị điều tra bất chợt, có thể vì các vị ngồi trên đã tìm được chứng cứ cho thấy Yến Xương Dương thường xuyên lui tới với Cục trưởng Tần nên quyết tâm chỉnh đốn quan chức Thượng Hải một phen. Vậy nên phán quyết của Yến Xương Dương ắt không thể kéo dài.

Từ TỈnh đáp gọn lỏn, đoạn chuyển chủ đề: “Hôm nay anh muốn hỏi tôi chuyện gì không?”

Nghiêm Lập Phong không màng đến sự xa cách trong lời anh, hỏi ngược: “Tôi hỏi thì cậu nói à?”

Từ Tỉnh mỉm cười: “Nếu có thể.”

“Không thể trả lời thì định giấu tiếp sao?”

Thời gian như ngưng đọng.

Vừa lúc đồng chí cảnh sát đã dẫn cậu học sinh kia tới, hiển nhiên cậu ta biết mình đã gây chuyện, bây giờ tỉnh rượu rồi, đứng một bên ngoan ngoãn cụp đuôi như chim cút.

Từ Tỉnh ngừng bước.

“Cũng có thể hiểu như vậy,” Anh lại cười: “Thôi tôi xin phép đi trước, lần sau lại mời anh một bữa hàn huyên.”

“Thật ra tôi vẫn muốn hỏi cậu, không đợi được đến lần sau.”

Nghiêm Lập Phong tức thì áp sát, giọng nói ẩn chứa cơn rét lạnh thấu xương: “Cậu giấu Yến Vân Tiến và Yến Vân Âm ở đâu?”

Nụ cười trên môi Từ Tỉnh không đổi: “Không phải anh phái người theo dõi tôi à? Tôi có liên quan đến hai tên tội phạm đang đào tẩu này hay không, cảnh sát Nghiêm hẳn phải rõ hơn tôi mới phải.”

Khi xưa còn xưng anh gọi em, bầu không khí bây giờ đúng là biến hoá ảo diệu. Nghiêm Lập Phong bình tĩnh không kém gì anh, đáy mắt lóe vẻ ông đây biết tỏng, hoàn toàn không cảm thấy mất tự nhiên vì hành vi của mình: “Tôi không tin họ, hoặc là nói, tôi không tin cậu sẽ để lộ sơ hở. Không thì vì lý gì tôi điều tra cậu lâu vậy mà vẫn chưa thu hoạch được gì chứ.”

“Vậy đợi cảnh sát Nghiêm tra ra gì lại đến hỏi tôi cũng được.” Từ Tỉnh đáp nhẹ tênh.

Anh lịch sự gật đầu rồi quay lưng rời đi.

Cậu học sinh không rõ chuyện gì hấp tấp đuổi theo anh, chỉ còn người bên đội cảnh sát vẫn đứng yên chỗ cũ, hết nhìn bên này lại ngó bên kia.

Cậu ta hỏi: “Đội trưởng, có phải luật sư Từ đang giận không ạ? Tôi thấy anh ta không biết gì thật, suốt thời gian này anh ta có ra ngoài đâu.”

Nghiêm Lập Phong nhìn theo bóng lưng anh, híp mắt phân phó: “Phái người tiếp tục theo dõi cậu ta.”

Từ Tỉnh quá quen thuộc với Cục cảnh sát phía Đông, sau khi giao cậu học sinh cho người nhà, anh không vội về nhà mà từ tốn nện bước qua hẻm nhỏ, ghé vào một cửa hàng bánh ngọt.

Xế chiều, cửa tiệm không có một mống khách nào, nhân viên bán hàng vừa thấy anh đã xởi lởi chào hàng: “Thưa ngài, ngài muốn mua gì ạ?”

“Một hộp bánh hạnh nhân, một hộp bánh đậu xanh.”

“Vâng ạ.”

Nhân viên nhanh nhẹn gói đồ, lúc tính tiền, y thốt nhiên thấp giọng báo: “Cô Yến nói muốn gặp ngài một lần cuối trước khi lên thuyền.”