Con hẻm sâu quạnh quẽ ẩm thấp, rong rêu phủ kín những nơi ánh sáng không chiếu tới, kéo dài những bước tường hoen ố mấp mô. Yến Vân Âm không đời nào đặt chân đến những nơi thế này, song bây giờ cô ta tì vào tường không chút e dè, nhìn Từ Tỉnh không chớp mắt, giơ súng rồi khẽ buông một câu.
Từ khẩu hình của cô ta, cô đọc được hai chữ…
“Chết, đi!”
Trong nháy mắt, tim Triệu Từ Thấm như ngừng đập. Cô thấy Từ Tỉnh xoay người nhanh như chớp, mặt đối mặt với Yến Vân Âm, anh bẻ quặp cổ tay cô ta không chút do dự.
Không rõ anh nhận ra từ bao giờ.
Họng súng kim loại chĩa vào tường rồi nổ “đoàng” một tiếng.
Âm thanh vang vọng khắp ngõ nhỏ, bức tường đổ sụp, bụi bặm bốc lên phủ lấy họ.
Tiếng bước chân ùn ùn kéo đến cách đó không xa, một nhóm người xuất hiện ở đầu ngõ. Vừa gặp, A Khoan và người sĩ quan không tiếng động nhích lại gần Triệu Từ Thấm, cẩn thận bảo vệ cô. Đám côn đồ hội Thanh Sơn ngẩn ra, tự động chừa một lối đi.
Người đi đầu chính là chú Đông, trợ thủ đắc lực của Yến Xương Dương.
Yến Vân Âm chỉ thấy khớp tay truyền đến cơn đau thấu tim, xương cổ tay bị niết đến mức kêu răng rắc. Lòng căm hận chất chứa bấy lâu lại bốc lên ngùn ngụt.
Cô ta chưa kịp mắng thành câu, giọng nói cung kính của người đàn ông trung niên đã vang lên: “Thưa cô chủ, hội trưởng lệnh cho tôi đến đón cô về.”
Cô ta quay đầu nhìn lại.
Chú Đông bước từng bước về phía họ.
Nếp nhăn trên mặt ông rõ hơn hai năm trước, tóc mai đã lấm tấm sợi bạc. Dù ở tuổi nào, khuôn mặt ấy vẫn luôn hết mực kính cẩn, không thể bới móc bất cứ lỗi sai nào. Nhưng Yến Vân Âm biết, một khi cô ta phản kháng, vị đầy tớ trung thành này sẽ trở mặt ngay lập tức. Cho dù có phải trói cô ta trở về, tựa như cách năm đó Yến Xương Dương tống cô ta đi nước ngoài.
Cô ta cười gằn, con ngươi lạnh lẽo ném về phía Từ Tỉnh: “Từ Tỉnh, không phải anh cũng giống vậy sao?”
“Muốn tôi trở về cũng được, ông giết anh ta giúp tôi…”
Cổ tay cô ta bỗng bị hất ra, súng rơi dưới đất. Đầu gối bị áp chế khụy xuống, ngay sau đó là lưỡi dao lạnh như băng của Từ Tỉnh kề trên cổ, vẽ ra một vệt máu tươi, từng giọt từng giọt chảy ròng.
Khác với khi đối mặt với Triệu Từ Thấm, trong mắt anh không chút hơi ấm, giờ phút này, không ai hoài nghi việc anh muốn giết chết cô ta.
Không gian ngưng đọng.
Mười ngón tay Triệu Từ Thấm lạnh buốt, chưa kịp lấy lại tinh thần sau pha nguy hiểm vừa rồi thì Lăng Đông lại nhào tới, bị thuộc hạ của cô chặn lại.
Chú Đông vờ như không thấy, ngược lại phất tay, lệnh với giọng điệu không cho phép trái lời: “Đưa cô chủ về.”
“Tuân lệnh!” Đám tay sai đồng thanh hô, một trái một phải tiến lên áp giải Yến Vân Âm.
Cuối cùng cô ta cũng biến sắc. Dù máu đã nhỏ xuống cổ áo, cô ta vẫn bất chấp quay đầu rống lên đầy phẫn uất: “Anh tính kế tôi! Từ Tỉnh, anh dám bắt tay với ông ta, ngay từ đầu anh đã giăng bẫy…”
Không ai ngăn lời cô ta, ở phương diện nào đó, cô ta vẫn là người được hưởng đặc quyền ở hội Thanh Sơn, đám thuộc hạ xem như không nghe thấy, cúi đầu thật thấp rồi rút khỏi con ngõ. Chú Đông ở lại sau cùng, chắp tay mở miệng: “Ông chủ có lời dặn, việc còn lại đành nhờ cậu.”
Từ Tỉnh đáp: “Tôi biết rồi.”
Dường như ông ta còn lời chưa nói, nhưng sau cùng chỉ nhìn anh vài bận, lại nheo mắt quan sát Triệu Từ Thấm, bước tập tễnh rời đi.
Theo sau bước chân ông ta, căn hẻm về lại vẻ yên tĩnh vốn có, tựa hồ cuộc ẩu đả vừa rồi chỉ là ảo giác.
Từ Tỉnh nhìn Triệu Từ Thấm.
Anh đã cất con dao dính máu, vết bẩn trên áo sơ mi rất khó thấy được. Bề ngoài, anh vẫn là vị luật sư nho nhã tuấn tú kia, song chân Từ Tỉnh như bị đóng đinh, mãi vẫn không đủ can đảm tiến đến bên cô.
Anh nghe Triệu Từ Thấm đưa ra thắc mắc: “Cô ta là người anh từng thích nhất?”