“Em còn nhớ chuyện đêm đó trên tàu không?” Anh bộc bạch, “Em giúp một cậu nhóc trốn trong khoang tàu, kết quả lại bị cậu ta khống chế kéo đến trước boong tàu.”
Triệu Từ Thấm thừ người.
Rành rành đêm đó cô đã từng nhắc đến chuyện này với Từ Tỉnh, nhưng không kể chi tiết được như vậy.
Vẻ như đã sớm đoán được phản ứng của cô, nên lúc đối mặt cô lần nữa, lăn tăn trong mắt anh đã biết mất, nhìn như rối gỗ không cảm xúc: “Cậu ta chính là anh.”
Hai mươi năm trước, chuyến tàu từ Chiết Giang về Thượng Hải lướt băng băng trên dòng sông mờ sương sớm. Giờ này mọi người đều đang say giấc nồng, ngoài cabin mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện.
“Thằng nhãi kia đâu rồi?”
“Vẫn chưa tìm ra, nhưng chắc chắn nó trốn ở góc nào đó đâu đây thôi. Chờ bắt được rồi phải làm thịt nó mới được.”
Không gian mờ ảo mịt mùng, ánh đèn soi chiếu vầng sáng yếu ớt. Đêm trôi qua, đứa bé chồng chất vết thương đột nhập vào phòng đã không chịu nổi nữa, co ro ngủ thiếp đi trong góc. Dẫu vậy, lưng cậu vẫn cong quắp như tôm, xương cốt gầy gò gô lên dưới lớp quần áo mong manh.
Triệu Từ Thấm nhìn đứa bé chăm chú, đưa tay chạm vầng tráng hơi nóng, đứng lên nói: “Để chị đi tìm thuốc cho em.”
Lời vừa dứt, cổ cô đã bị cánh tay siết chặt, đứa bé vốn đang thoi thóp mở trừng mắt, vẻ quyết tuyệt không phù hợp với độ tuổi.
Triệu Từ Thấm bị kéo lùi về sau mấy bước: “Em…”
Cậu bụm kín miệng cô, nói với giọng lạnh tanh: “Nếu không muốn chết thì đừng nhúc nhích.”
“Lúc còn bé anh đã không còn cha mẹ, người thân duy nhất còn lại là em gái nhỏ hơn hai tuổi. Năm anh lên mười, em gái đang nấu nướng ở nhà đột ngột biến mất, có người thấy em ấy bị một đám du côn lôi đi. Chúng là đám chuyên đi dụ dỗ mấy bé gái ở các vùng lân cận, bảo là muốn dắt họ đến Thượng Hải làm công kiếm tiền. Anh hỏi han khắp nơi cốt để tìm lại em gái thất lạc. Hai tháng trời ròng rã tìm manh mối tưởng chừng như vô vọng, anh biết được họ sẽ chuyển một lô hàng đến Thượng Hải nên mới lẻn lên tàu.”
“Anh tìm thấy lô hàng đó – chính là những bé gái bị họ bắt cóc. Làm việc chỉ là cái cớ, họ bị nhốt trong lồng bên dưới khoang tàu như những con chó bẩn tưởi, mặc mũi hốc hác vàng vọt, chờ đến Thượng Hải định giá rồi bán ra ngoài.” Hẳn những cảnh tượng này đã ám ảnh Từ Tỉnh hằng đêm, anh không mảy may tỏ ra giễu cợt, “Những tên đó còn nói, chỉ có bỏ đói rồi trói lên thuyền thì họ mới ngoan ngoãn không gây chuyện.”
“Anh muốn cứu họ trước khi tàu cập bến, nhưng khi ấy tuổi nhỏ… Chưa được bao lâu đã bị phát hiện,” Anh cười chua chát, “Chuyện sau đó chắc em biết cả rồi, đêm ấy anh may mắn trốn được, tìm đại một phòng nhỏ chui vào lại gặp được em, trước lúc bình minh mới bắt em ra ngoài.”
Hơi thở Triệu Từ Thấm nhẹ bẫng.
Cô dợm nói đôi ba câu, nhưng một chữ cũng không thốt lên được.
“Hôm ấy sau khi nhảy xuống biển, anh đã vượt sóng bơi về bờ bên kia trước khi kiệt sức, tìm được sự sống trong cõi chết, đặt chân đến Thượng Hải.”
“Ba bốn năm sau, anh vừa chạy vặt ở bến tàu, vừa tìm kiếm em gái. Nhưng Thượng Hải quá nhỏ, chưa tìm được em gái nhưng lại gặp phải một người đồng hương, chính gã là người đã bắt em gái anh đi.”
Gã bị anh tra hỏi đến phát cáu, người đàn ông hơn ba mươi tuổi nổi cơn thịnh nộ trừng to cặp mắt trắng dã: “Em gái nào? Con nhỏ đó chết lâu rồi! Những người khác biết điều ngoan ngoãn đợi, chỉ có nó dùng dằng không chịu theo tao. Sau khi lên thuyền thì bị chuốc thuốc, nếu phát ra âm thanh nào thì sẽ khiến người khác sinh nghi. Tao chỉ còn cách ném nó xuống biển…”
Phập!
Con dao găm cắm thẳng vào tim gã, máu tươi phun xối xả theo lưỡi dao.
Gã ta đến lúc chết cũng không ngờ Từ Tỉnh ra tay dứt khoát đến vậy, gã không cam lòng run rẩy mấy bận, nhưng sau rốt còn không kịp trăn trối một cái liếc mắt.
Những tay thủ lĩnh băng đảng từng ở trên chuyến tàu đó cũng không ngờ đứa bé suýt phá bĩnh kế hoạch của họ không chết mà còn dám đơn thương độc mã xuất hiện tại bến tàu, vây hãm bọn họ.
Bên ngoài nhà kho tiếng người vẫn náo nhiệt, họ không hay biết ngồi trên đất ăn cơm, đám côn đồ huýt sáo cười nói vui vẻ, căn bản không ai để tâm đến chuyện gì sắp xảy ra.
Rất lâu sau, khi âm thanh huyên náo vơi dần, có người vượt qua vũng máu tươi, từng bước đến gần.
Đó là Yến Vân Âm mười hai tuổi.
Khi đó cô ta vừa sở hữu một chiếc roi ngựa mới tinh, ngày nào cũng mang theo bên người, song lúc ấy cô ta chưa kiêu ngạo bướng bỉnh như sau này. Yến Vân Âm theo Yến Vân Hữu tới xem tình hình, đương nhiên cô ta chỉ muốn tìm vui, nhưng ánh mắt lại bị Từ Tỉnh thu hút: “Ở đó có người còn sống!”
Từ Tỉnh nằm ngửa trên đất, gãy xương sườn, máu me bê bết chảy xuống từ khuôn mặt lấm láp. Mười ngón tay chi chít vết thương trông vô cùng đáng sợ, mặc dù vậy, dáng vẻ độc nhất vô nhị của anh lại bộc lộ rõ nét.
Cô ta bước đến, ngồi xổm xuống tò mò: “Anh có muốn sống tiếp không?”
Từ Tỉnh không tài nào nhúc nhích, sớm đã chẳng cảm nhận được cơn đau nào nữa, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo.
“… Muốn.” Anh nghe mình đáp.
“Vì sao? Anh bị thương nặng như vậy rồi mà.” Âm thanh bên tai ngây thơ ngập tràn nghi hoặc, giống như thật sự rất khó hiểu.
Tại sao ư? Anh tự hỏi bản thân.
Tại sao muốn sống lại cần lý do.
Tại sao muốn sống lại khó khăn đến vậy.
Từ Tỉnh nghĩ mình may mắn, mỗi lần cận kề hung hiểm, anh lại thoát chết trong gang tấc. Ngày đó, Yến Vân Âm dẫn anh về, đối với Yến Vân Âm thì đây chính là một niềm vui mới. Nhưng khúc nhạc này sẽ sớm trở nên tẻ ngắt, bởi dù có đẹp đẽ nhường nào cũng sẽ dần mờ nhạt giữa biển người vì thói kiệm lời.
Thẳng đến một hôm ra ngoài, chàng thanh niên ấy tay không đoạt lấy khẩu súng nhà họ Cừu, đâm một nhát vào ngực người nọ cứu sống Yến Vân Âm, cô ta mới bắt đầu chú ý đến anh.
Bàn tay anh buông thõng thoáng run nhẹ, khoé môi gợn nụ cười nông không thể thấy rõ, “Cô ta nói không sai. Dù hôm nay mặt trời có nhô cao cũng không thể giấu được sự tồn tại của đêm qua, anh vẫn chỉ là tên tiểu nhân đê tiện, hèn mọn ngày ấy. Cho dù có khoác lên mình tấm áo luật sư cũng không thay đổi được.”
“Vậy nên, xin lỗi Thấm Thấm.” Anh tạm dừng, từng câu từng chữ thật nhọc nhằn, “Không phải anh không dám nhìn nhận chính mình. Chỉ là sự thật quá đỗi khó khăn, đại nghĩa, tín ngưỡng, dũng khí được ăn cả ngã về không, anh không hề có những đức tính đó. Thứ duy nhất anh có chính là quá khứ bết bát kia, anh không biết mình có thích hợp kề vai sát cánh cùng em hay không, thậm chí không rõ liệu để em bên cạnh anh có phải là hại em hay không.”
Ruột gan cô quặn thắt.
Cô hiểu Từ Tỉnh đang nói gì.
Anh đang so sánh bản thân với Mục Trường Phong.
Kiểu so sánh trực quan, tự ti, trải qua biết bao đêm ngày cân đo đong đếm.
Mắt cô ửng đỏ, không chút nghĩ ngợi muốn chạy như bay về phía anh. Nhưng lúc nhìn lại, cơ thể cô như chết đứng.
Yến Vân Âm ở sau Từ Tỉnh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, rút một khẩu súng ngắn nhắm thẳng vào anh.