Một cảm giác nao nao khôn tả trào dâng trong lòng, Triệu Từ Thấm không phản ứng ngay mà chỉ nhìn anh đắm đuối.
“Em không thích à?” Từ Tỉnh dè dặt.
“…”
Tuy Từ Tỉnh luôn ân cần săn sóc, tựa hồ có thể làm bất cứ chuyện gì vì cô, song lần nào cũng cho cô nhiều trải nghiệm mới mẻ. Triệu Từ Thấm cười rộ, “Thích lắm.”
Vừa nói vừa rướn người hôn phớt sườn mặt anh, bước thật nhanh ra ngoài, đây ắt là khoảnh khắc mãn nguyện nhất đời cô, “Em đến văn phòng anh tham quan chút nhé.”
Thấy bóng dáng cô khuất dần, Từ Tỉnh mới xoay người mở lá thư ra.
Không giống hai năm trước, bề mặt phong thư không còn dán tem Anh Quốc. Nội dung cũng không chi chít lời nguyền rủa căm phẫn mà chỉ độc hai dòng chữ:
“Vợ anh đẹp lắm đấy.”
“Thật không may, những điều tốt đẹp thường không kéo dài mãi.”
Từ Tỉnh chỉ thấy có thứ gì sắp nhảy ra khỏi họng, máu toàn thân không ngừng sục sôi.
Anh khép chặt mi mắt, ánh sáng ngoài cửa rọi vào gương mặt lạnh lẽo trước sau như một.
Thật ra anh đã sớm liệu trước rằng sớm muộn gì người kia cũng quay về. Chỉ là anh không ngờ mục tiêu lần này của cô ta không chỉ mỗi mình anh.
Giọng nói Triệu Từ Thấm vừa hay truyền tới: “Từ Tỉnh, anh không vào à?”
“Anh đến đây.” Từ Tỉnh mở mắt, hít một hơi sâu, anh vò nát lá thư trong tay, ném thẳng vào sọt rác gỗ ngay cửa.
Trong phòng làm việc, Triệu Từ Thấm chân trần giẫm lên ghế, đang khoa tay múa chân tìm kiếm chỗ thích hợp treo tranh. Bỗng một đôi tay luồng qua eo ôm riết lấy cô, hơi thở quen thuộc đóng đinh động tác của cô.
Làn da cọ xát như điện giật, cô hỏi: “Có chuyện gì hả anh?”
“Về sau em không được về nhà một mình.” Từ Tỉnh chợt nói.
“Xảy ra chuyện gì ạ?”
Không khí như đóng băng tại giây phút ấy.
Triệu Từ Thấm quay lại, thấy anh nở nụ cười mềm mỏng, rủ mắt nói với giọng điệu bình thản: “Anh vừa chuyển đến phòng làm việc mới, dù sao em cũng nên để anh có cơ hội chăm sóc em chứ.”
Ánh nắng trải dài trên con đường đá phủ rêu xanh, thời tiết ngày càng oi bức, rất nhiều công nhân khuân vác trên bến tàu để thân trần. Khu vực này có hằng hà sa số quán cơm nhỏ, giá cả bình dân đủ để người lao động ăn no. Duy nhất một quán rượu treo biển hiệu đề hai chữ Tây Châu là xa xỉ hơn cả, bình thường chẳng ai dám ngó nghiêng nửa phần.
Sự xuất hiện của Yến Vân Tiến khiến không ít kẻ ghé mắt, cũng chẳng còn cách nào, cậu là thiếu gia hội Thanh Sơn. Dẫu cho nhiều người nghĩ cậu quá non nớt để lèo lái một băng đảng nhưng vẫn không kìm được ngoái nhìn. Bên cạnh cậu có hai tên thuộc hạ, đi đến phòng riêng trên tầng hai dưới sự chỉ dẫn của nhân viên Tây Châu.
“Chị?” Vừa đặt chân vào cửa, Yến Vân Tiến sững sờ, giọng điệu ngạc nhiên pha lẫn kinh hãi, “Thật sự là chị à? Chị về từ bao giờ? Sao chị không về nhà? Bố có biết chuyện này không?”
Yến Vân Âm không hàn huyên cùng cậu, cô ta đặt tách trà xuống, nhếch môi cười: “Để họ ra ngoài đi đã.”
Yến Vân Tiến vô thức phân giải: “Trình Huy và Hạ Hải rất nghe lời em.”
Nói thì nói thế nhưng cậu vẫn phất tay cho hai tên thuộc hạ lui ra ngoài. Đây là quy tắc bố lập ra sau khi anh cả qua đời. Bất luận Yến Vân Tiến đi đến đâu cũng sẽ có người đi theo, hội Thanh Sơn tuyệt không để mất thêm một cậu con trai nữa.
Trong cơn bàng hoàng, cậu lại nghe thấy Yến Vân Âm hỏi: “Dưới tay em còn bao nhiêu người có thể sai sử?”
Bấy giờ, Yến Vân Tiến mới ngẩng đầu đánh giá chị mình.
Du học bên Tây hai năm, Yến Vân Âm khác trước khá nhiều. Cô ta lười nhác tựa lưng trên ghế, khác hoàn toàn cô gái tóc chấm vai, tuỳ tiện vén lọn tóc qua tai năm nào. Nhưng Yến Vân Tiến mơ hồ phát hiện trừ vẻ ngoài thì còn thứ khác thay đổi nữa, song cậu không thể nói ra, chỉ xem đây vẫn là cô gái đã từng dẫn cậu rong ruổi khắp chốn khi xưa.
“Tạm thời có thể điều động được hai trăm người. Chị, chị về từ bao giờ thế? Sao không ghé nhà thăm bố, lúc trước em viết thư cho chị có đề cập, sức khoẻ của bố…”
“Được rồi, không cần nói với chị những việc đó,” Yến Vân Âm ngắt lời cậu, “Sắp xếp cho chị hai mươi người là được.”
Trông thấy vẻ mặt khó xử của Yến Vân Tiến, cô ta đột nhiên bật cười khanh khách, “Sao nào, không được ư?”
“Cũng không hẳn.”
Yến Vân Tiến trù trừ hồi lâu, quyết định hỏi thẳng: “Chị muốn những người này làm gì? Anh Tỉnh từng dặn em, bây giờ thế cục chưa rõ, nhiều kẻ đang lăm le chúng ta. Tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Yến Vân Âm lạnh giọng phản bác: “Anh Tỉnh? Em gọi quen mồm nhỉ, đừng quên anh ta suýt trở thành anh rể em, cũng là người hại chị mất hết mặt mũi. Nếu không vì anh ta, chị cũng sẽ không phiêu bạt xứ người suốt hai năm nay.”
Đây là đề tài hai người cố ý tránh nhắc đến, khi trước Yến Vân Tiến trơ mắt nhìn chị mình buộc phải rời đi dưới uy quyền của bố, trong lòng không khỏi áy náy.
Bầu không khí chìm vào im lặng kéo dài.
Yến Vân Âm tiếp tục cất lời, cô ta gõ tay xuống mặt bàn. Trút bỏ vẻ mặt rét căm căm, thay vào đó là nụ cười ngây thơ thuần khiết, tựa như trở về với cô tiểu thư vô tư lự ngày trước, “Em yên tâm, không phải chị muốn gây chuyện, chị chỉ muốn khiến anh ấy quay về bên chị mà thôi.”
Về lại bên cô ta, sau đó từ từ giết chết. Yến Vân Âm thầm bổ sung.
Yến Vân Tiến toan nói gì đó, há miệng mấy lần rồi thôi.
Cửa phòng bị người bên ngoài gõ mấy cái, sau đó một cậu trai vẻ ngoài bình thường đi vào dưới ánh mắt đề phòng của Trình Huy và Hạ Hải.
“Xong việc chưa?” Yến Vân Âm hỏi.
Cậu trai không nói chuyện, chỉ gật đầu rồi bước đến đứng sau cô ta.
Tuy Yến Vân Tiến không dày dặn kinh nghiệm xử lý sự vụ trong hội nhưng cậu rất tinh mắt, cảm thấy người này trông hơi quen.
Sau rốt, cậu sực nhớ, đây chẳng phải là người xuất hiện hai năm trước, tròn một tháng khi chị cậu sắp xuất ngoại sao.
Hiếm có dịp Yến Vân Âm được phép ra ngoài mua sắm trù bị cho chuyến đi sắp tới. Trên đường về nhà, một cậu thiếu niên toàn thân bê bết máu, bị tẩn bầm dập đến độ thoi thóp bò đến trước mặt họ.
Mười ngón tay máu me lẫn lộn, không biết vì cảm giác đau đớn hay bản năng cầu sinh trỗi dậy, cơ thể cậu ta run rẩy, đôi mắt vẫn luôn nhấp nháy ánh sáng.
Cận bến tàu hay xảy ra tranh chấp vũ khí, nếu là ngày thường, Yến Vân Tiến sẽ cảm thấy cậu ta thật đáng thương, phân phó người hầu cho cậu ta mấy đồng bạc lẻ rồi đuổi đi. Còn Yến Vân Âm sẽ quật roi tống cổ tên nhóc này, song hôm nay chẳng biết dây thần kinh nào gắn lệch chỗ, chị ta ngồi xổm xuống, nâng cằm cậu nhóc lên:
“Này, nếu cậu nguyện ý làm con chó dưới chân tôi suốt đời, tôi sẽ cứu cậu.”
“Cậu không nói gì thì tôi sẽ xem như cậu đồng ý.”
Yến Vân Tiến một lời khó nói hết, cậu thắc mắc: “Sao chị còn dẫn cậu ta theo vậy?”
Nhà họ xưa nay chỉ dùng người mình biết rõ lai lịch, ngay cả Trình Huy và Hạ Hải được tuyển chọn cũng nhờ thanh thế trong sạch. Có điểm yếu trong tay, chúng sẽ không dám cả gan phản bội họ.
Ngờ đâu Yến Vân Âm nở nụ cười quỷ dị.
“Con người luôn muốn nuôi một con chó trung thành mà, không phải sao?”