Hậu quả của một đêm mây mưa vô độ là vết thương của Từ Tỉnh toác ra thật, nhưng anh chẳng quan tâm lắm. Sau khi tắm táp xong xuôi, anh chỉ qua loa thay băng rồi thây kệ nó. Hôm sau Triệu Từ Thấm phát hiện băng thấm máu mới cẩn thận bôi thuốc.
Bên Hiệp hội hoạ sĩ, Triệu Từ Thấm hội tụ cùng vài người bạn quen biết, bản thảo được phê duyệt, mục đích cuối cùng của chuyến đi lần này coi như đã hoàn thành. Cô không phải lo về khâu thẩm định nên không định nán lại đây thêm nữa, việc phát hành hoặc tuyên truyền đã có người khác cáng đáng.
Ba ngày sau, họ về Thượng Hải.
Phòng tranh bên Triệu Từ Thấm có Tần An Mai xoay xở, cuộc sống nhàn tản thư thả. Song Từ Tỉnh lại bận chân không chạm đất. Mỗi sáng cô tỉnh dậy anh đã rời nhà từ sớm, vậy nên khi nghe loáng thoáng Tần An Mai chào “Luật sư Từ”, cô còn tưởng mình nghe nhầm.
Ngẩn ngơ thoáng chốc, vết mực trên giấy nguệch ngoạc, bức tranh này xem như bỏ.
Triệu Từ Thấm cũng không tiếc, đẩy cửa dợm bước ra đón người. Nhưng vừa tới cầu thang lại dừng chân.
Đứng ở đây không thể nhìn thấy dưới lầu, nhưng âm thanh lại nghe rõ mồn một.
“… Có phải từng nét bút của bức Kế Nguyệt sống động như thật không ạ? Ngay cả con sói cũng có linh tính như thế, còn thật hơn so với ảnh chụp nữa, treo lên trang hoàng thì còn gì bằng. Vả lại chị Thấm cũng vẽ không ít tranh thuỷ mặc, chỉ để trưng bày hoặc bán thôi. Phải xem luật sư Từ mua tranh để làm gì, tặng bạn bè hay sưu tầm…”
Tần An Mai nhiệt tình mời chào mấy bức hoạ liền, còn giọng điệu người đàn ông vẫn lịch sự phải phép, tựa như đang suy nghĩ rất cẩn thận: “Nếu tôi muốn bức Kế Nguyệt này thì có được giảm giá không?”
Tần An Mai tức khắc líu lưỡi.
Khó trách cô nàng ngạc nhiên, tuy mới chạy vặt ở phòng tranh không lâu nhưng cô từng gặp nhiều vị khách dẫu không mấy khá giả cũng sẽ không gạt đi chữ sĩ diện để cò kè mặc cả, ngược lại còn chi mạnh tay mua tranh về làm quà biếu. Song, nom luật sư Từ đâu giống kiểu vậy nhỉ…
“Nể tình trước đây luật sư Từ từng giúp chị Thấm nên việc này có xá chi, nhưng cửa hàng nào cũng có quy tắc riêng của nó. Không thể tự tiện giảm giá tranh chị ấy vẽ được đâu ạ…”
Tần An Mai đang mải cân nhắc nên đối đáp thế nào thì Triệu Từ Thấm đã bước xuống, cô mỉm cười hỏi: “Vậy luật sư Từ bù vào khoảng tiền đó kiểu gì đây?”
Từ Tỉnh nhìn cô, thủng thỉnh đáp, “Sau này cô Triệu có phiền muộn gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào, cô thấy vậy có được không?”
“…” Những lời này nghe vô cùng mập mờ, Tần An Mai chẳng dám nghĩ theo hướng kia. Nhưng lộ liễu thế này mà nghe không ra nữa thì đúng là đầu óc bã đậu, cô nàng nói thầm, “Hoá ra luật sư Từ không đến mua tranh.”
Lại nghe Từ Tỉnh nói: “Đúng là đến mua tranh, tiện thể mượn luôn bà chủ của cô.”
Tần An Mai đứng im như trời trồng.
“Mượn, mượn gì cơ?”
Cô nàng đâu ngờ Từ Tỉnh sẽ trả lời như thế, vẻ không tin nổi hiện rõ trên mặt, giống như mình vừa nhận nhầm người vậy.
Triệu Từ Thấm trông Tần An Mai bị xoay vòng vòng, không đành lòng nhìn hình tượng nghiêm chỉnh đứng đắn Từ Tỉnh sụp đổ bèn chủ động giới thiệu: “Hiện tại chị và anh ấy đang yêu nhau, anh ấy đến tìm chị thôi.”
Một tin tức lớn hơn nữa ập đến, Tần An Mai rất mau mắn phản ứng lại, giọng điệu lên án: “Chị Thấm ơi chị Thấm à, sao chị không nói sớm chứ!” Sau đó cong chân chạy biến, trả lại không gian cho hai người.
Triệu Từ Thấm quay sang Từ Tỉnh: “Sao hôm nay anh rảnh rỗi đến đây vậy?”
Cô nhận ra hôm nay hình như tâm trạng anh rất tốt, tuy cố không bộc lộ ra nhưng đôi mắt lại lấp lánh niềm vui.
Khoé môi anh rướn cao: “Dẫn em đến một nơi.”
Gói ghém bức tranh cẩn thận, bà chủ phòng trưng bày công khai bị người ta “mượn” đi… Đến văn phòng luật cách đây hai con phố.
Văn phòng luật tư nhân vừa xây khác hẳn phòng tranh, mô phỏng kiểu cách phương Tây. Mặc dù cả hai đều có hai tầng nhưng không gian rộng rãi hơn chút đỉnh, tầng một là phòng trà và quầy lễ tân. Tầng hai ngoại trừ không gian văn phòng thì có thêm một phòng tranh khác. Đây là gian đón sáng tốt nhất, được bày biện giá sách bằng gỗ kê sát tường và một chiếc ghế dựa.
“Về sau em muốn gặp anh thì có thể đến đây bất kể lúc nào.” Từ Tỉnh kéo tay Triệu Từ Thấm đến cạnh bàn, thấy ánh mắt cô vẫn nhìn chăm chăm vào ghế dựa bèn cười nói, “Bây giờ chắc ngồi không thoải mái lắm, đợi mùa đông đến lót thêm đệm vào, rất thích hợp để nghỉ trưa.”
“Vậy gần đây anh bận là do…”
Dưới ánh mắt sửng sốt của cô, Từ Tỉnh chậm rãi cong môi, nói tiếp: “Anh đã chuẩn bị sẵn mấy dụng cụ vẽ tranh em thường dùng. Anh nhờ nhân viên cửa hàng tìm đấy, không biết em vừa ý không? Những thứ khác anh không biết em dùng quen tay hay không nên cũng chưa kịp chọn…”
Bỗng ánh mắt anh ngừng lại, một tờ giấy trắng tinh nằm ngay ngắn trên bàn.
Là một phong thư.
Vẻ mặt anh ung dung, không đổi sắc nghiêng người đẩy lá thư vào góc.