Dưới Váy Sườn Xám – Thiên Tửu 2.0

Chương 48




Họ dựa thật sự rất gần, Triệu Từ Thấm những tưởng anh có thể hôn cô bất cứ lúc nào, cô không cầm được cong môi: “Luật sư Từ ghen đấy à?”

“Nào có,” Từ Tỉnh chậm rãi buông tay, kéo giãn khoảng cách: “Trông cái vẻ chạy trối chết của họ, hẳn là đã bị mỹ nhân đây tạt cho gáo nước lạnh rồi.”

Triệu Từ Thấm đáp: “Không phải em đâu, là A Kỳ đấy, hễ có người đàn ông nào mon men đến gần là nó hận không thể nhai luôn người ta.”

Từ Tỉnh cười xòa: “Thế thì lát nữa phải nhờ Thấm Thấm bảo kê cho anh rồi.”

Đương lúc họ trò chuyện, người bên ngoài đã dạy dỗ cậu bé một trận ra trò. Hẳn là họ nhảy khỏi xe lửa, bây giờ đang túm tay đứa trẻ lôi nó về. Triệu Từ Thấm tưởng đứa bé sẽ quấy khóc, song chỉ thấy nó bị bịt miệng, hơi ngửa đầu, ném cái nhìn không cam lòng cùng thù hằn  về phía cô dưới ánh trăng.

Từ Tỉnh nhìn theo hướng mắt cô, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

“Em đã từng thấy ánh mắt như thế rồi.”

“Gì cơ?”

“Rất nhiều năm về trước em theo bố xuôi Nam thăm người thân, trên đường về bỗng một đứa nhỏ chạy vào khoang thuyền, cũng trạc tuổi cậu bé kia,” Triệu Từ Thấm gợi lại ký ức, cô rủ mắt, một chiếc bóng nhỏ phản chiếu trên sườn mặt, cô trầm ngâm một lúc rồi tiếp nối câu chuyện: “Bây giờ ngẫm lại, có lẽ cậu bé muốn xin sự giúp đỡ nhưng lại dùng sai cách.”

Từ Tỉnh thoáng sững người, nét mặt anh có chút khác lạ, nhưng tức khắc biến mất dưới ánh đèn vụt qua: “Cậu bé ấy bây giờ thế nào?”

“Không biết nữa, có lẽ đã chết rồi.”

Dẫu cô thân sinh ra đã là tiểu thư, cuộc sống trước và sau khi kết hôn không quá tệ nhưng vẫn biết Thượng Hải không phải lúc nào cũng ngợp trong vàng son. Chiến tranh, khổ ải, đói khát, đàn áp luôn luôn tồn tại trên mảnh đất này. Đối với người bình thường, trên biển có thêm một thi thể là chuyện thường tình, căn bản không đáng để họ để tâm.

Từ Tỉnh toan nói gì đó, nhưng vừa hay lúc này Triệu Thành Kỳ quay trở lại.

Quả nhiên cậu chàng tỏ ra khá bất mãn với người đàn ông ngồi đối diện chị mình. Cậu nhíu mày sắp sửa nổi cơn tam bành thì thấy Từ Tỉnh bình tĩnh đưa tay mở cặp táp, lấy bút ra bắt đầu nghiên cứu tài liệu. Trông anh ta có vẻ chỉ định ngồi tạm ở đây, chẳng thèm ngó ngàng đến hoàn cảnh xung quanh. Chắc là do đường xương hàm quá sắc nét, từ góc độ này đủ để khiến người khác có cảm giác xa cách chớ lại gần.

Triệu Thành Kỳ: “…”

Triệu Từ Thấm định giới thiệu hai người: “…”

Rất rõ ràng, cậu chàng vẫn hơi e dè người đàn ông bất ngờ xuất hiện này. Đến tận khi Từ Tỉnh ngẩng đầu hỏi “Có việc gì sao”, cậu vẫn đực mặt đứng khoanh tay, tỏ vẻ không sao cả quay đi đáp: “À, không có gì.”

Triệu Từ Thấm khều anh dưới bàn.

Lúc đầu chỉ khẽ chạm vào đầu gối, đợi Từ Tỉnh nắm lấy tay mình thì cô gan hơn, chộp tay anh lắc lư, tỏ ý rõ ràng: Không phải muốn em bảo kê cho anh à?

Từ Tỉnh sắc mặt bất biến, nhìn như không đoái hoài đến Triệu Từ Thấm nhưng lặng lẽ viết chữ vào tay cô: Anh ngại mà.

Cô cười khẽ, không rút tay về, để Từ Tỉnh nắm lấy, tựa lưng lên ghế nhìn anh.

Ánh mắt ấy nom qua rất điềm nhiên, song lại ẩn chứa dịu dàng và yêu thương vô ngần, chưa chạm vào cũng đã khiến người ta chết chìm.

Lâu thật lâu, anh mới nâng cái cổ cứng ngắc nhìn sang Triệu Từ Thấm.

Đã vào khuya, tàu không khởi động lại, chung quanh mọi người say mộng đẹp, trong toa chỉ còn tiếng côn trùng kêu rỉ rả cả đêm.

Ánh sáng nhảy múa giữa đôi mày cô, không biết có phải vì tư thế ngủ hay không, làn mi dài run run nhưng cô không tỉnh lại.

Từ Tỉnh ngắm cô chăm chú, hình ảnh hai mươi mấy năm trước ùa về như sóng triều.

“Dừng tay!”

“Buông tiểu thư ra!”

Trên biển sóng to gió lớn, ai nấy trên chiếc thuyền vừa trở về từ Chiết Giang đều như lâm đại địch. Họ nhìn mũi thuyền lom lom, chỉ thấy cô chủ của họ bị một đứa nhỏ chừng mười tuổi kẹp cổ, đứa bé ấy đứng cheo leo lên lan can gần mũi thuyền nhất, bất cứ khi nào cũng có thể nhảy ùm xuống.

Làm sao bây giờ?

Không chỉ vệ sĩ nhà họ Triệu, đám lưu manh cùng hành khách vây xem mà chính cậu bé cũng nghiến răng tỏ ra cảnh giác.

Những năm ròng vật lộn đấu tranh giữa chết và sống khiến cậu bất giác siết chặt cánh tay, nghe tiếng thở hắt của cô gái trước người mình.

Không cố sức quay đầu nhìn cậu, không khóc lóc cũng chẳng la lối om sòm, cô gái ấy chỉ nhẹ nhàng khuyên giải: “Tôi có thể giúp cậu.”

Giọng nói của cô xen lẫn tiếng gió ù ù nghe có vẻ hơi khó khăn.

Nhưng đứa trẻ ấy không mảy may quan tâm, dùng chất giọng ngọng nghịu không quá sõi tiếng phổ thông gắt lên: “Ai là người nắm quyền quyết định ở đây?”

Khi ấy Triệu La Tự vẫn chưa thành thục như bây giờ, ông muốn lao đến nhưng lại sợ chọc giận đối phương, bèn cao giọng quát: “Cậu muốn gì?! Tôi có thể cho cậu, thả Thấm Thấm ra trước đã!”

Hóa ra cô ấy tên Thấm Thấm.

Suy nghĩ này vụt qua tâm trí chừng nửa giây, đứa trẻ lại lạnh lùng ra điều kiện: “Lệnh những người đó lui xuống đi.”

Cậu đang ám chỉ mấy tay lưu manh, những tên này thường xuyên lượn lờ khắp từ Giang Tô đến Chiết Giang. Ngay cả hành khách trước đây cũng sợ chúng, không biết Triệu La Tự nói thế nào, nhưng chúng thật sự lùi lại vài bước.

Cậu còn bổ sung thêm: “Tôi muốn đảm bảo lúc xuống tàu họ sẽ không tiếp cận tôi nữa.”

Yêu cầu này đơn giản, đã có tiền lệ nên đám người khá phối hợp, tạm thời nghiêm túc cam đoan, song nét phòng bị trên mặt đứa trẻ không chút suy suyển.

Cậu vẫn luôn nhìn về mực nước sau lưng mình.

Ngay khi mọi người cảm thấy chuyện có tiến triển thì đứa trẻ ấy bất chợt buông người trong ngực ra, bật người nhảy lên.

Thời khắc sinh tử, Triệu Từ Thấm vốn đang nằm rạp trên boong tàu bất giác tóm chặt tay cậu.

“Tôi có thể giúp cậu, cậu đâu cần phải…”

Nhưng để kéo một đứa trẻ mười tuổi vẫn quá sức đối với cô, tay cô run lẩy bẩy, người đằng sau cũng thoáng ngạc nhiên rồi tất tả ùa đến.

Gió biển quất vào mặt.

Cho dù đầu tóc rối bù, nhưng từ góc độ của đứa trẻ vẫn có thể thấy rõ mặt cô, sống mũi của cô, còn có đôi môi đang mím chặt. Sau đó cậu cố sức vùng ra, rơi thẳng xuống biển…

Không ai có thể giúp cậu.

Tất cả những gì cậu có là chính bản thân cậu.

Từ Tỉnh nhìn Triệu Từ Thấm, anh duỗi tay đến như muốn vuốt ve mặt cô, nhưng sau rốt lại ngừng giữa không trung.

Thấy đầu cô sắp ngả sang một bên, anh mau chóng đưa tay ra đỡ.

“Vẫn chưa chết.” Anh nhẹ nhàng nói.