Dưới Váy Sườn Xám – Thiên Tửu 2.0

Chương 47




Mười ngày sau.

Cùng âm thanh ầm ì vang dội, đoàn tàu dừng bánh trong màn đêm đen kịt trên đường sắt Bình Tân. Bóng đèn trong toa hạng nhất chớp tắt, chỉ còn độc hai ngọn đèn tù mù treo bên cửa. Tạp âm lùng bùng bên tai chợt nín bặt, trong toa yên tĩnh ấm áp, thỉnh thoảng truyền đến tiếng lục đục từ toa khác.

Triệu Thành Kỳ không nói không rằng tiến đến nói với Triệu Từ Thấm: “Chị, em đi toilet tí, có việc gì chị cứ gọi A Sầm nhé. Không thì chị cứ lớn giọng gọi em, chị buồn ngủ thì ngủ trước đi.”

A Sầm là vệ sĩ của họ, xuyên suốt chuyến đi không hề đem lại cảm giác tồn tại, chẳng biết nấp ở xó xỉnh nào. Nếu Triệu Thành Kỳ không nói thì có lẽ cô còn chẳng hay biết.

Suốt hành trình, Triệu Thành Kỳ nhất mực săn sóc cô, thân phận chị em như bị hoán đổi. Tuy cô không nghĩ trong thời gian ngắn cậu chàng rời đi có thể xảy ra chuyện gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Cô lia mắt nhìn ra cửa sổ, không khỏi nghĩ vẩn vơ, giờ này anh đang làm gì nhỉ.

Vẫn còn sớm, hẳn là bây giờ anh đang xem tài liệu hoặc vừa đi xã giao về, tóm lại không có khả năng đang ngủ được.

Bắt đầu từ hôm Từ Tỉnh trèo cửa sổ đến nhà tìm cô, cô chỉ về lại đường Trung Khánh ở hai ngày. Chưa được bao lâu lại bị Khương Giác mượn cớ đi xa để bồi bổ thân thể lôi về. Đếm trên đầu ngón tay thì họ đã không gặp mấy hôm rồi, đợi rời Bắc Kinh chắc cũng non nửa tháng.

Anh có nhớ cô không?

“Em đi mà không dẫn anh theo, không nhẽ để anh một mình chăn đơn gối chiếc khó vào giấc à?” Đêm trước ngày lên đường, Từ Tỉnh vừa rửa bát trong bếp vừa chuyện trò cùng cô.

Triệu Từ Thấm ngắm cửa sổ thủy tinh không chớp mắt, trái tim như được phủ hơi nóng.

Đột nhiên cô ngưng mắt nhìn.

Trăng ngoài cửa ủ dột, hai bên đường núi gập ghềnh nhung nhúc những thân cây cao lừng lững. Mọi thứ đáng ra đã trở nên yên ắng khi đoàn tàu dừng hẳn nhưng lại thấy có bóng người vụt qua.

Hẳn là một đứa bé.

Giống cậu bé gần bến tàu Thượng Hải ngày ấy, quần áo chỉ đủ che thân, cơ thể lại linh hoạt như rắn, thoăn thoắt xuyên qua rặng cây. Sau lưng cậu bé có một toán người đang đuổi theo, người đàn ông cầm đầu tác phong lanh lẹ, một đà bay nhào tới xách cổ áo cậu rồi tát một cú trời giáng.

“Cô không phiền nếu tôi ngồi đây chứ?” Đúng lúc này, tiếng cặp táp đặt lên bàn lập tức hấp dẫn sự chú ý của cô.

Triệu Từ Thấm quay đầu lại nhìn, định lịch sự đáp tiếng không sao, nhưng khi nhìn rõ gương mặt người nọ thì thoáng chốc bần thần.

Là Từ Tỉnh.

Anh vận sơ mi trắng quần tây, ánh đèn cam nhạt trên tàu vừa vặn nhảy nhót trong mắt anh, gây cho người ta ảo giác đôi mắt vốn đã rất đẹp kia lúc nào cũng đượm ý cười.

Anh xắn tay áo hai vòng lộ ra khớp cổ tay gầy gò, trông không chút gì là mệt mỏi bôn ba, tựa như chỉ đang ra ngoài công tác.

Triệu Từ Thấm nhìn anh chằm chằm, mãi mới tìm được giọng: “… Sao anh ở đây?

Mọi người xung quanh không ngủ thì cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, không ai chú ý đến bên này.

Từ Tỉnh cười mỉm, ghé tới vươn tay nhẹ nhàng đè gáy cô lại, nhỏ giọng thì thầm: “Anh mua vé cùng chuyến với em mà, vẫn luôn ngồi đằng sau nhìn em.”

“Vậy anh…”

Triệu Từ Thấm muốn hỏi vì sao không nói thẳng cho cô hay, hoặc tại sao lại không đến bên cô sớm một chút, song chỉ nghe anh đáp: “Ừm, anh thấy hết rồi nhé, có hai gã trai một phong độ nhẹ nhàng và một gã nước ngoài đến ngỏ ý với em chứ gì.”