“Sao lại thế này?”
Tức thời cả Cao Diễn Thanh và Bill Bekler đều biến sắc, chẳng màng hóng hớt nữa mà tốc biến sang bên đó. Chỉ thấy Nakagawa – người đã vốn say bí tỉ đêm nay gục trước bậc thang đang được mọi người vây quanh. Dưới chân ông ta là một vũng đỏ lòm, còn cô gái trẻ ngồi bệt bên cạnh mặt cắt không còn giọt máu, suy sụp che tai lại.
Bác sĩ xách hòm thuốc bước nhanh đến, đưa tay dò hơi thở của Nakagawa. “… Không còn thở nữa rồi.”
Nhóm người Nhật nhất thời xôn xao, họ hoài nghi có người ám sát. Quan chức thì không sao, nhưng mấy tay thương nhân ai nấy đều thấp thỏm, e rằng đêm nay muốn rời khỏi nhà họ Cao là điều không thể.
Chẳng mấy chốc, những người Nhật yêu cầu phong tỏa toàn sảnh tiệc, không cho phép bất cứ người nào lọt ra ngoài.
Cao Diễn Thanh ra mặt trấn an: “Thưa các vị, nếu việc này xảy ra ở nhà Cao mỗ [1] thì Cao mỗ nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng. Kính xin các vị yên tâm, đợi điều tra rõ sự tình rồi hẵng bàn sau.”
[1] Khẩu ngữ, từ dùng để tự xưng (thường với người ngang hàng hoặc hàng dưới).
Cao Huấn vốn đang chiêu đãi khách mời cũng hướng mắt về cô gái phục vụ: “Tiểu Duy, hồi nãy có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô gái trẻ sắc mặt tái nhợt đứng đối diện hàng loạt ánh nhìn chăm chú, lệ nóng doanh tròng, chỉ về hướng cầu thang nức nở thuật lại: “Ông ta, ông ta muốn theo tôi vào phòng, nhưng tôi không chịu… Thế rồi ông ta… ông ta nổi sùng lên lôi tôi đi, cũng chẳng biết vì sao đột ngột ngã từ trên lầu xuống… Lúc tôi nhìn theo đã thấy ông ta thành ra thế này rồi…”
Bầu không khí áp lực phút chốc bao trùm lên một góc khác tại sảnh tiệc.
Sắc mặt Mục Trường Phong rét căm, cơ hồ sắp đóng băng. Tầm mắt hắn tạm dừng ở đôi tay Từ Tỉnh đang ôm bả vai Triệu Từ Thấm, một lúc sau mới dời sang nhìn anh: “Luật sư Từ Tỉnh?”
Từ Tỉnh khẽ gật đầu đáp: “Rất hân hạnh được gặp.”
Tuy rằng họ đối đáp rất khách sáo song lại chẳng hề có ý tiến lên bắt tay với đối phương.
Mục Trường Phong lại đánh mắt sang Triệu Từ Thấm, thoạt trông không còn vẻ khó gần ban nãy, thay vào đó là mấy phần nhún nhường:
“Lát nữa muốn về cùng tôi không?”
Triệu Từ Thấm ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
“… Xin lỗi,” Cô hít một hơi sâu, giọng nhẹ như bông, “Hôm nay làm phiền anh rồi.”
“Không hẳn, tôi phải cảm ơn em mới đúng,” Đã từng là vợ chồng tay ấp má kề nay chỉ biết đứng nhìn nhau như thế, Mục Trường Phong không khỏi nhớ lại chuyện khi xưa, khóe môi thoáng cong lên nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài, hắn thấp giọng căn dặn, “Tạm thời cứ vậy đã, hôm nào tôi lại ghé nhà tìm em.”
Nói đoạn hắn xoay người rời đi, lẫn vào dòng người.
Từ Tỉnh thôi dõi mắt theo bóng lưng Mục Trường Phong, nghiêng người nhìn Triệu Từ Thấm.
Ánh đèn soi chiếu gương mặt cô, làn da trắng muốt, lông mi đen nhánh, dường như cô đang rất khẩn trương, cứ trộm nhìn anh mãi. Nếu như đang ở nhà, lấy khoảng cách như vậy thì cô nhất định không dằn lòng được duỗi tay sờ vào trái cổ người đàn ông.
Nhưng bây giờ thì không.
Cô buông thõng hai tay, cuộn chặt bên hông.
Từ Tỉnh hỏi: “Tại sao em lấy tư cách bà Mục để xuất hiện ở đây với anh ta?”
Triệu Từ Thấm bàng hoàng mở to mắt: “Em…”
“Em biết anh ta về đây từ lâu, cho nên hai hôm trước mới khác thường như vậy đúng không?”
“…”
Bởi vì đứng trong góc, nửa bên mặt Từ Tỉnh bị bóng đêm nuốt chửng. Dẫu thế anh vẫn rất điềm tĩnh, ngữ điệu ôn hòa, nghe không giống đang chất vấn.
Bầu không khí quỷ dị bao trùm sảnh tiệc, người người lạnh giọng bàn luận, nhưng tất cả điều đó chẳng mảy may đả động đến họ.
Mãi lâu sau, rốt cuộc cô cũng lạc giọng đáp: “… Từ Tỉnh, em không thể nói anh biết được. Nhưng em với anh ta không như anh nghĩ đâu.”