Dưới Váy Sườn Xám – Thiên Tửu 2.0

Chương 31




Mùi gió biển tanh mặn quẩn quanh chóp mũi, lướt cùng khắp các thùng công-ten-nơ gỉ sắt khiến bất kỳ kẻ nào cũng phải nổi da gà.

Khu vực này thường được sử dụng làm kho chứa, các thùng công-ten-nơ xếp thành chồng cao sừng sững. Đi bên trong có cảm giác như lạc vào mê cung, mọi khi vẫn có người tản bộ hóng mát quanh đây, nhưng có vẻ có ai đó đã dàn xếp trước mà hôm nay vắng tanh không một bóng người.

Từ Tỉnh đứng đối diện mười ba, mười bốn tên côn đồ. Tên cầm đầu nom chỉ mới ngoài hai mươi. Cậu ta mặc đồ dài tay, đang nhìn Từ Tỉnh cười mỉa, giọng điệu trào phúng: 

“Luật sư Từ, ngưỡng mộ đã lâu.”

Từ Tỉnh thong dong cởi khuy trên cổ tay áo, đáy mắt không chút gợn sóng: “Cậu biết tôi?”

“Dĩ nhiên biết, dóng mắt khắp vùng này có ai mà không từng nghe danh luật sư Từ. Chỉ cần một câu của anh cũng đủ rung chuyển cả hội Thanh Sơn, làm anh em chúng tôi đến cả vụn cơm cũng không có mà ăn. Anh nói xem có đáng hận không?”

Từ Tỉnh nheo mắt: “Vậy cậu muốn gì?”

“Muốn gì?” Ý cười càng thêm sâu, cậu ta rút con dao nhỏ của người bên cạnh, đoạn tiến lên phía trước, “Tôi cóc quan tâm anh làm gì ở hội Thanh Sơn. Hôm nay phải để một chân lại đây mới được đi, tốt nhất là luật sư Từ hãy ngoan ngoãn nghe lời, bằng không đừng có trách.”

Ánh mắt cậu ta loé tia tàn nhẫn, phân phó đàn em: “Lên hết cho tao!”

Mấy tên lính lác tức khắc bổ nhào tới, Từ Tỉnh quan sát tứ phía, quyết đoán bước nhanh đến dưới chân thùng hàng, mượn đà nhảy vọt lên.

Đám côn đồ mắng chửi oang oang, ai ai thoạt nhìn cũng hung tàn, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

“Đừng để nó chạy!”

“Tụi mày chặn đầu bên kia mau!”

Có tên còn để đồng bọn giẫm vai mình trèo lên thùng công-ten-nơ, cầm gậy vọt về phía Từ Tỉnh. Anh nghiêng người, sẵn tiện chộp cổ tay tên nọ kéo về phía mình rồi lên gối nện mạnh vào bụng gã.

Gã không nén được cơn đau ngã khuỵ xuống đất, nhưng chuyện chưa kết thúc, Từ Tỉnh xách cổ áo gã, xem gã như cái khiêng chắn hộ anh từng gậy.

Rắc!

Gậy gỗ đập trúng xương bả vai gã nọ, tiếng tru tréo thảm thương không ngừng vang dội, có vẻ như đã gãy xương.

Tên theo sau chứng kiến cảnh tượng này cũng giận rống to, nhưng Từ Tỉnh quá mức nhanh nhẹn dũng mãnh nên hắn không dám đánh liều, quyết lùi về sau vài bước. Từ Tỉnh mau mắn chớp thời cơ lao đến đoạt gậy trong tay tên côn đồ rồi bổ thẳng xuống đầu hắn.

Máu tươi ồ ạt túa ra theo miệng vết thương.

Tất thảy chỉ diễn ra vỏn vẹn vài giây ngắn ngủi, đám đồng bọn tới sau không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, chỉ thấy anh em mình đổ máu la liệt trên đất. Còn người bị chúng bao vây lại không mảy may nao núng, chỉ có tay áo bị bắn vài giọt máu.

Thấy vậy, chúng ái ngại phần nào nhưng vẫn cứng miệng tiếp thêm can đảm cho bản thân, “Cứ nhào vào cho tao! Tao đếch tin một mình nó dám chơi hết cả đám mình.”

“Đúng vậy! Nhào lên anh em!”

Trời đã tối hẳn, quanh vùng này cũng chỉ độc một ngọn đèn mờ. Tên thủ lĩnh trẻ tuổi vẫn đứng yên như đóng đinh tại chỗ, nhìn đám tay sai không ngừng tay đấm chân đá trên thùng hàng, đòn nào đòn nấy tung ra đều chí mạng.

Từ Tỉnh thoăn thoắt né đòn, cậu ta không bình tĩnh được nữa siết chặt con dao trong tay.

Đoạn, Từ Tỉnh bất thình lình nhảy xuống thùng công-ten-nơ, cậu ta còn chưa kịp nhận ra thì đã lãnh trọn một cước văng ra xa.

Nỗi sợ hãi lạ lẫm chiếm cứ thần trí, song còn đang loay hoay đứng dậy thì cảm giác xây xẩm mặt mày đột ngột ập đến buộc cậu ta phải chôn chân tại chỗ, trơ mắt nhìn Từ Tỉnh như thần thánh hạ phàm bước đến trước mặt rồi sút bay con dao cậu ta cầm trong tay.

Cùng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát truyền đến. Phản ứng đầu tiên của đám côn đồ chính là bỏ chạy tán loạn, nhưng tiếng súng theo sau đã kịp thời ghìm chân chúng lại.

Có chừng mười cảnh sát đi đến, họ trang bị tinh nhuệ, quy trình bắt người, còng tay, chẳng mấy chốc đã dọn sạch hiện trường.

Một trong số cảnh sát chào Từ Tỉnh: “Cần tôi giúp chứ?”

“Không sao.” Từ Tỉnh đáp.

Tên cầm đầu run như cầy sấy nhưng vẫn cố chấp hỏi: “Mày… Mày rốt cuộc là người phe ai?”

“Tay mơ à?” Ánh đèn rọi thẳng vào mặt Từ Tỉnh, giọng điệu anh trầm thấp mà ung dung, “Nếu đến sớm hai năm biết đâu đã gặp được tôi đấy.”