Dưới Váy Sườn Xám – Thiên Tửu 2.0

Chương 25




“Chao ôi! Luật sư Từ có ý trung nhân rồi cơ à?”

“Tin này mà truyền ra thì bao cô đau khổ đấy.”

“Có cần tôi ngắt điện luôn không? Đúng đúng, chính cái bóng này vừa nãy chập chờn mãi không chịu sáng, cậu ngửi xem trong nhà còn mùi khét này.”

“Thím nói chứ bây giờ người trẻ các cậu nhiều lựa chọn, chọn bạn đời lại càng phải cẩn thận. Chưa chắc con gái nhà khá giả đã tốt, cứ phải kiếm cô nào cần cù siêng năng thì vợ chồng mới đỡ đần nhau được. Có mấy hộ gần đây tìm thím hỏi chuyện của cậu rồi đấy…”

Cửa khép hờ không đóng hẳn, giọng thím Cát lại oang oang nên bao nhiêu lời cứ thế lọt hết vào tai. Triệu Từ Thấm bị “buộc” phải nghe, cuối cùng chỉ còn cách chui vào phòng tắm tắm rửa.

Tiếng nước ồn ào chặn đứng mọi âm thanh.

Lúc cô bước ra anh cũng vừa sửa xong.

Tay Từ Tỉnh dính dầu vì sửa mạch điện, anh phải rửa một hồi lâu mới sạch hẳn, vì đang tiện tay nên anh tranh thủ dọn dẹp bát đũa luôn thể, vừa ngoái lại thì thấy Triệu Từ Thấm khoác áo ngủ đứng đó nhìn mình.

Hàng mi cô vừa rậm vừa dày, làn da còn vương hơi ẩm, tay cô xách chậu nước, bên trong đựng quần áo đã giặt sạch. Trông cô bây giờ khác một trời một vực với mỹ nhân yêu kiều vận sườn xám ban sáng, thêm mấy phần gần gũi mộc mạc.

Khoé môi anh vô thức cong lên, nhưng chỉ trong chớp mắt lại quay sang như chưa có chuyện gì: “Thấm Thấm, lấy quần áo giúp anh.”

Triệu Từ Thấm giật mình.

Từ Tỉnh dặn: “Để trong phòng tắm ấy, lát anh vào tắm luôn.”

“Nhưng mà em…” Cô luống cuống cầm chậu.

Từ Tỉnh nhìn cô mấy giây, dứt khoát ra quyết định giúp cô: “Anh giúp em phơi quần áo, em lại đây giúp anh.” Anh ngừng một khoảng, hỏi ý kiến: “Được chứ?”

Triệu Từ Thấm đầu hàng, không ai có thể từ chối một Từ Tỉnh như thế.

Thật ra quần áo của Từ Tỉnh rất dễ tìm, tủ quần áo của anh cũng như bao người khác, được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn, quần áo cũng phân kỹ từng loại. Nhưng sau khi cô dọn vào thì phải chia một nửa “giang sơn” cho cô, thành thử ra nhìn có vẻ hơi chật chội.

Cô giúp anh lấy quần áo xong cũng chẳng định ngồi không, bèn nhoài người ra trước cửa sổ phòng làm việc phơi quần áo.

Phơi đồ ở chỗ này đúng là rất bất tiện, vì không có ban công nên hộ nào cũng mắc dây thừng chằng chịt ngoài cửa sổ, cần phải với tới một điểm cố định mới có thể treo được.

Khi cô chuẩn bị quay lại lấy thêm móc thì đột nhiên bị ai đó ôm chầm từ đằng sau.

Cô vừa cất tiếng “Úi” thì cơ thể đã được ôm đặt lên bàn, hai bắp chân trắng trẻo lơ lửng giữa không trung, tay thuận thế vắt trên cổ Từ Tỉnh.

“Anh tắm xong rồi à?” Cô hỏi.

Nhanh quá vậy.

Từ Tỉnh để trần nửa người trên, vài giọt nước đọng lại chưa kịp lau, hiển nhiên anh chỉ tắm rửa qua quýt đã ra đây. Không trả lời câu hỏi của cô vội mà kề trán mình lên trán cô, dịu giọng hỏi: “Hôm nay có chuyện gì không vui à?”

Dĩ nhiên Triệu Từ Thấm không nói thật, cô lắc đầu: “Đâu có…”

Từ Tỉnh nhìn cô chăm chú, tựa hồ đang cố gắng tìm ra manh mối từ nét mặt cô. Bởi vì ánh sáng đằng sau nên đáy mắt anh vơi đi phần nào sắc bén, thế vào đó là chút mềm mại như đong đầy tình ý.

Sau vài giây, anh lại hỏi: “Hay em chán anh rồi?”

Triệu Từ Thấm tròn mắt, đúng là hết nói nổi.

“… Sao anh lại nghĩ vậy?”

Hình như cô phản ứng hơi quá, nhìn thấy vẻ không dám tin của cô, ánh mắt Từ Tỉnh dần sóng sánh ý cười: “Nếu không thì sao em lại bảo anh đừng đi Bắc Kinh. Làm anh tưởng em chán anh, hối hận vì ở bên anh, muốn bỏ anh đi tìm người khác chứ.”