Chung quanh lặng như tờ, chỉ còn lại hơi thở hai người vấn vít.
Từ Tỉnh không đáp, cũng chẳng bày ra biểu cảm gì, bàn tay vẫn đặt trên eo Triệu Từ Thấm, nhưng động tác không còn tự nhiên như vừa nãy.
Hiếm khi thấy được dáng vẻ này của anh, cô rướn người chạm môi lên cằm người nọ, như trêu như đùa: “Anh không vui à?”
Từ Tỉnh xoa chỗ cô vừa hôn, cụp mắt đón nhận cái nhìn của cô, trái cổ nhấp nhô lên xuống, giọng đè thấp: “… Anh tưởng em phải nghĩ lâu lắm.”
Triệu Từ Thấm đáp: “Không phải anh đã nói rồi ư? Hai ta đều không muốn bỏ lỡ nhau. Về bên nhau sớm hơn một ngày thì có mất gì đâu?”
Đoạn cô lại vươn tay sờ trái cổ của anh, sau khi xác định quan hệ, Triệu Từ Thấm rất hay có những động chạm thân mật kiểu này. Tuy vẫn hơi thẹn thùng nhưng tình ý nồng nàn trong mắt cô không sao giấu được: “Với lại, em cũng thích được anh dỗ, muốn được gặp anh thường xuyên hơn, được ở cùng anh lâu hơn.”
Từ Tỉnh muốn bắt lấy tay cô để ngăn cô lại.
Vô số tia điện lan ra khắp mạch máu, đẩy nhiệt độ cơ thể anh lên mức cao nhất.
Nửa cánh tay Từ Tỉnh tê liệt hoàn toàn, đầu óc trống rỗng không kịp phản ứng lại.
Thật lâu sau, Triệu Từ Thấm mới nghe thấy anh hỏi: “Thật thế không?”
Từ Tỉnh bất ngờ ôm cô dậy, từ đang ngồi quỳ trên chân thành bị anh ấn nhẹ mông xuống ngang bằng với tầm mắt anh.
Từ Tỉnh ôm eo cô, nhích tới từng tí một, chóp mũi dịu dàng cọ xát, “Tối qua anh dỗ cũng thích à?”
Triệu Từ Thấm chợt nhớ tới đêm xuân hôm qua bị anh “cày” đến độ khóc khàn giọng, Từ Tỉnh vừa ôm vừa dụ cô tách đùi nuốt trọn anh lần nữa.
Triệu Từ Thấm hơi mất tự nhiên, trả lời ậm ờ: “Cũng thích.”
“Vậy thử nhé,” Từ Tỉnh khẽ cụng trán mình vào trán cô, “Thích nhiều thêm chút được không em?”
Anh giải thích: “Vì anh thích nhìn Thấm Thấm được anh “tưới tắm” đến nước nôi dầm dề.”
Sở thích quái gì đây?
Triệu Từ Thấm tròn xoe mắt, Từ Tỉnh bất ngờ đặt cô xuống ghế tre, đè lên chiếc gối êm ái.
Cô toan bật dậy song bị Từ Tỉnh tóm cổ chân, làn váy xốc xếch kéo cao lộ ra bắp chân trắng nõn.
“Đừng động đậy.”
Từ Tỉnh ngồi bên chân cô, bả vai căng cứng đã thả lỏng hoàn toàn, dưới ánh đèn vàng, đường nét gương mặt anh càng dịu dàng tuấn tú, “Lát nữa mình lại tắm chung nhé?”
Triệu Từ Thấm hiểu ý anh, hơi thở trở nên dồn dập mà nóng bỏng.
Cô gật nhẹ, chỉ chờ có thế, Từ Tỉnh lập tức thò tay mon men bắp đùi cô, cởi không chừa chiếc cúc nào, chỉ cần cô khẽ cục cựa thì phân nửa cơ thể sẽ tênh hênh đầy mời gọi.
Lần này Từ Tỉnh thuần thục hơn hẳn, anh thẳng tay cởi phăng quần lót lụa, vén đống vải vướng víu cao quá eo. Hai chân Triệu Từ Thấm khép chặt, loáng thoáng nhìn thấy vết ẩm ướt ở nơi thầm kín.
Ánh mắt nóng cháy lướt qua từng tấc da thịt.
Anh nói: “Thấm Thấm mở chân ra chút nào.”
Anh không cưỡng ép bẻ chân cô mà khéo dùng chất giọng êm như thuốc phiện dẫn dụ Triệu Từ Thấm phục tùng mình.
Cô không cầm được tách chân ra.
Đầm lầy ướt rượt giữa hai chân phơi bày trọn vẹn.
“A…”
Ngón chân Triệu Từ Thấm co quắp.
Vì Từ Tỉnh vừa cúi người, si mê vân vê cánh hoa, tàn nhẫn nghiền nát nó…