Văn phòng luật Tư Thành.
Văn phòng luật sư được Bộ Tư pháp cấp kinh phí thành lập chỉ vỏn vẹn ba vị luật sư nổi danh, Sài Ích lớn tuổi nhất, đã có bảy tám năm trong nghề trước thời kỳ Dân Quốc, chuyên về soạn thảo hồ sơ kiện tụng, sau khi các quy phạm pháp luật và ngành nghề bước đầu được hoàn thiện mới được cấp giấy phép hành nghề.
Sài Ích vận quần áo truyền thống, tác phong làm việc nghiêm túc thận trọng. Lúc y gõ cửa bước vào thì Từ Tỉnh cũng vừa tan tiệc không lâu, anh đang lật xem tài liệu vụ án, cửa sổ thủy tinh đối diện loang loáng phản chiếu đôi mắt hững hờ bên dưới gọng kính vàng.
“Luật sư Từ.”
Từ Tỉnh buông bút ngước lên hỏi: “Có việc gì vậy?”
“Bên Bộ Tư pháp có một vụ cần cậu xem xét, vốn tôi sẽ nhận vụ này nhưng gần đây vợ tôi đổ bệnh nên chẳng sức đâu mà ôm nhiều.”
Bình thường văn phòng luật sẽ tạo điều kiện hết mức cho đương sự nhằm nâng cao danh tiếng, đồng thời phải giao nộp 20% phí luật sư kiếm được từ đơn cá nhân. Trường hợp bên đương sự không mời được luật sư thì họ sẵn sàng trợ giúp miễn phí bất cứ lúc nào.
Cũng vì Sài Ích thụ lý quá nhiều vụ kiểu này nên mãi chưa gầy dựng được tiếng tăm. Suy cho cùng thì loại phiên tòa xét xử này thường sẽ không mời luật sư, bởi lẽ bị cáo phạm tội tày đình, ví như vụ án sát thủ Hợp Thời Hinh ám sát lãnh đạo phái dân chủ, vì Sài Ích làm luật sư bào chữa cho Hợp Thời Hinh nên nhất thời trở thành tâm điểm chỉ trích của biết bao người.
Nhưng từ nửa năm nay sức khỏe vợ y đi xuống, đi đi về về bệnh viện lớn trên Thượng Hải vẫn chưa thấy khả quan nên thời gian Sài Ích đến văn phòng cũng thưa dần.
“Tôi biết rồi.” Từ Tỉnh đáp gọn lỏn.
Sài Ích thở phào một hơi: “Đa tạ.”
Y đặt toàn bộ tư liệu lên bàn Từ Tỉnh, bấy giờ mới sực nhớ: “À quên mất, lúc tôi vừa tới có nhìn thấy khách hàng vụ ly hôn đấy. Cô ấy đứng bên ngoài nói chuyện với Hàng Tri Huy, hẳn là tới tìm cậu.”
Cho dù bây giờ đã là Dân Quốc thời đại mới song những vụ kiện cáo ly hôn vẫn rất hiếm, huống chi người chồng còn là thiếu tướng thanh danh lừng lẫy, Sài Ích nhớ rõ cũng chẳng có gì lạ.
Thấm Thấm?
Từ Tỉnh bỗng bồn chồn không yên, đến khi anh bước ra ngoài, ngoài quầy lễ tân chỉ còn lại một mình Hàng Tri Huy.
Từ Tỉnh bình tĩnh nhìn khoảng không trước mắt, trong lòng dấy lên luồng suy nghĩ kỳ quặc.
Hàng Tri Huy nhìn thấy anh, hỏi: “Luật sư Từ, có chuyện gì không ạ?”
Từ Tỉnh: “Cô Triệu vừa ghé à?”
“Đúng là cô ấy đã đến đây, nhưng vừa đi rồi.”
“Cô ấy có nói gì không?”
Hàng Tri Huy lắc đầu: “Không ạ, chỉ ngồi lại một lát, lúc em pha trà quay lại thì cô Triệu đã đi rồi.”
Từ Tỉnh chau mày.
Cùng lúc đó.
Giữa phố xá đông đúc nhộn nhịp, chiếc xe việt dã chuyên dùng cho quân đội băng qua biển hiệu “Văn phòng luật Tư Thành”, chạy rì rì theo chiếc xe xích lô đằng trước. Ngay sau khi nhìn thấy căn chung cư, hắn đột ngột hãm phanh lại.
Mục Trường Phong ngồi trong xe, chỉ thấy Triệu Từ Thấm bước vào chung cư, bảo vệ trực ở cổng tươi cười hỏi chuyện cô, chắc hẳn đang thắc mắc sao cô lại về sớm vậy.
Triệu Từ Thấm gượng cười qua chuyện chứ không đáp, sau đó ấn nút thang máy ở hành lang.
Có vẻ cô thấy lạnh, lúc chờ cứ ôm rịt lấy hai tay, góc nghiêng toát lên nét dịu dàng duyên dáng. Chiếc sườn xám phác họa đường cong lả lướt của cô, tôn lên khuôn ngực đầy đặn và thắt eo thon gọn, tựa như bức mỹ nhân tĩnh lặng.
Không lâu sau, đèn thang máy sáng choang, mỹ nhân bước ra từ trong tranh rồi khuất bóng trước mắt hắn.
Tận giờ phút này Mục Trường Phong mới có thời gian để giải tỏa những rối bời trong tâm trí, từ tốn nghiền ngẫm lại những lời Triệu Từ Thấm nói.
Cô nói mình không còn yêu hắn, đề cập đến “người đẹp” đang mong ngóng ở nhà.
Mục Trường Phong nheo mắt, hẳn là đã nghĩ thông suốt, giây lát sau trong đầu hắn lại xuất hiện muôn vàn ý nghĩ, hình như hắn vừa nắm bắt được gì đó.
Nhưng mà…
Hắn cụp mắt, hai tay cuộn chặt.
Hắn thầm nghĩ, cớ sao nửa đường cô lại ghé đến văn phòng luật?