Đuôi Váy Cô Ấy

Chương 16




“Sao cậu biết tớ chưa ngủ?”

Bạch Chí Thiện nghe thấy tiếng cười trầm thấp của cậu, lỗ tai có chút ngưa ngứa.

“Cậu trả lời điện thoại của tôi.”

“Tại sao cậu không nói là cậu đánh thức tớ?”

“Tôi cảm thấy giọng nói của cậu…”

“Tôi đánh thức cậu à?”

“Không có. Sự thật là tớ còn chưa ngủ. Không ngủ được.”

Trong bóng đêm chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại, tất cả mọi thứ ngoài cửa sổ đều đã ngủ say.

“Muốn nghe hát không?”

Giọng nói của Thẩm Ngôn phá gỡ cảm giác không chân thật của cô.

“Nghe xong cũng không ngủ được. Hôm nay tớ bị vui vẻ ấy.”

Bên kia im lặng vài giây.

“Tôi hát, cậu muốn nghe không?”

Bạch Chí Thiện khẩn trương nắm lấy chăn mỏng, hai chân không tự giác được mà cọ vào nhau.

“Cậu sẽ hát á?”

“Ừ.”

“Hát cũng tạm được, cậu muốn nghe hay không?”

Bạch Chí Thiện nghe thấy một chút âm thanh bên chỗ cậu, sau đó có cả tiếng gió nữa.

“Cậu hát cho tớ nghe cái gì?”

Giọng nói của cô rất nhỏ, như lông chim khẽ cọ vào trái tim người ta.

“Bài hát ngủ ngon.”

Bạch Chí Thiện nhìn trần nhà, chui vào trong chăn, kéo chăn lên đến cằm, tiếng tim đập, tiếng hít thở đều trở nên nhẹ nhàng, chậm rãi.

“Được.”

Bạch Chí Thiện nắm chặt chăn bông, khẽ xoa xoa ngực, khóe miệng hơi cong lên, trong bóng đêm, đôi mắt sáng long lanh, như là hồ nước mùa thu.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, không có bất cứ âm thanh nào.

Cho đến khi Bạch Chí Thiện phản ứng lại mới phát hiện cuộc trò chuyện bị gián đoạn, wifi trong nhà tắt đúng giờ này.

Xung quanh khôi phục sự yên tĩnh, màn hình điện thoại cũng tự động tắt, tất cả mọi thứ lại rơi vào bóng đêm.

Bạch Chí Thiện chẹp miệng, như trở về từ một thế giới khác, mê luyến trong mắt dần tan đi, trở nên tỉnh táo.

【 Mạng bị cắt mất, không làm phiền cậu nữa, ngủ đi. 】

...

Cơn mưa ngày hôm qua như đã rửa sạch mọi thứ trên mặt đất. Đường phố sạch hơn trước đây, thời tiết cũng trong xanh hơn. Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Bạch Chí Thiện lau bảng đen, bụi phấn màu trắng lặng lẽ rơi xuống.

Sau khi lau xong, cô đặt khăn lau xuống.

Bạch Chí Thiện đi ra khỏi lớp, đi về phía nhà vệ sinh.

Có khá nhiều học sinh ở WC, cũng may là Bạch Chí Thiện chỉ tới rửa tay.

Cô mở vòi nước ra, nước chảy ra ào ào, từng giọt từng giọt chảy lên ngón tay trắng trẻo của cô.

Sau khi rửa xong, Bạch Chí Thiện xoay người đi ra ngoài.

Trong lớp học, cô như một cơn gió vô hình, mọi người ở xung quanh đều được chiếu sáng, chỉ riêng cô chìm trong bóng tối.

Có một đám nam sinh đi qua cô.

Chỉ là, lần này cô dừng lại.

Giày thể thao chạm xuống mặt đất, nhưng không hề tiến về phía trước nữa.

Bàn tay đút trong túi áo đột nhiên rút ra.

Dường như hai người đồng thời xoay người lại.

Trong giây phút bốn mắt chạm nhau, Bạch Chí Thiện cảm thấy như có ánh sáng chiếu vào người cô, nhưng đó chỉ là sự thương hại trong một phút ngắn ngủi.

Bạch Chí Thiện.

Thiếu chút nữa đã để cậu chạy rồi.

...

Có mấy bài toán Bạch Chí Thiện vẫn nghe không hiểu. Tan học, cô cảm thấy trong lòng như chứa đầy âu lo.

Thật sự không xong rồi.

Cô ngẩng đầu, nhìn các bạn học đang nói chuyện phiếm với nhau, cùng nhau thảo luận vấn đề.

Nhưng cô vẫn không thể làm được.

Trong lúc lơ đãng, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở trước cửa. Bạch Chí Thiện ngẩn ra, sau đó như là bản năng, cô đứng dậy, cầm lấy vở và bút thước, nhanh chóng đi tới.

Mặc kệ cậu tới đây làm gì, cô phải hỏi trước đã.

“Thẩm Ngôn, cậu có rảnh không?”

Thẩm Ngôn nhìn người mình đang muốn gặp bỗng xuất hiện trước mặt mình, đầu óc như ngừng hoạt động, vài giây sau, cậu nhìn đồ trong tay cô, hiểu ra vấn đề.

“Đưa tôi xem nào.”

Bạch Chí Thiện ngoan ngoãn đưa vở cho cậu.

“Đi ra đây đi.”

Bạch Chí Thiện ngoan ngoãn đi theo cậu ra cửa cầu thang.

“Tất cả chỗ này tớ đều không hiểu.”

Nói xong, cô đưa bút cho cậu.

Thẩm Ngôn nhìn bài tập, một lát sau, cậu nhìn cô.

“Bạch Chí Thiện, đứng lại gần một chút.”

Bạch Chí Thiện đứng gần lại, hơi nhón chân nhìn vở trong tay cậu.

Thẩm Ngôn để vở thấp xuống một chút.

“Không hiểu chỗ nào?”

“Tớ không hiểu tại sao lại phải có một đường trung tuyến. Tớ làm như này không được à?”

Bạch Chí Thiện khoa chân múa tay trên hình tam giác trong vở, lại sợ cậu nhìn không rõ, nên lấy bút trong tay cậu, vẽ những nét nhàn nhạt vào vở.

“Được rồi.”

Bạch Chí Thiện ngẩng đầu nhìn cậu, hàng lông mày đang nhăn lại cuối cùng cũng giãn ra.

“Vậy cậu nói tớ nghe một chút ý nghĩ về đáp án đi, tớ xem không…”

“Hey! Thẩm Ngôn!”

Một giọng nữ cắt ngang lời nói của Bạch Chí Thiện, cô ngẩng đầu nhìn người kia.

Hai nữ sinh kéo tay nhau đi đến trước mặt hai người họ.

Một nữ sinh tóc dài nhìn Thẩm Ngôn vài giây, sau đó mới quay sang nhìn Bạch Chí Thiện, gật đầu nhẹ như xin lỗi.

Bạch Chí Thiện xua xua tay, ý nói không sao.

“Thẩm Ngôn, hôm qua tớ quên không trả dù cho cậu. Không thấy cậu ở lớp nên tớ để trên bàn của cậu rồi. Cảm ơn cậu nhé.”

Nói xong lại chuyển tầm mắt lên quyển vở trong tay Thẩm Ngôn.

“Ờ, đây không phải là đề thi toán tháng trước à? Bạn học, cậu cũng học lớp văn à?”

Nữ sinh kia nhìn Bạch Chí Thiện.

“Ừ, tớ học lớp văn.”

“Trùng hợp thật đấy, đề này tớ biết làm này, cậu xem, đầu bài đã cho điều kiện rõ ràng rồi, chỉ cần…”

Thẩm Ngôn gập quyển vở trong tay lại, khiến cho cô gái kia cũng ngừng nói.

Lông mày Thẩm Ngôn hơi nhíu lại, chậm rãi nói:

“Sao cậu lại trả lời?”

Im lặng vài giây.

Cô gái kia mỉm cười.

“Sao thế? Không được à? Tớ là học sinh chính tông của lớp văn cho nên kém một học sinh của lớp khoa học tự nhiên như cậu à?”

“Quào… học sinh giỏi nhất lớp văn và học sinh giỏi nhất lớp khoa học tự nhiên à?”

Một cô bạn khác nói.

Bỗng nhiên, mấy chục đôi mắt đồng thời nhìn về phía bọn họ.

Bạch Chí Thiện đưa tay nắm lấy góc vở, muốn lấy lại, nhưng không dám dùng sức, sợ ảnh hưởng tới không khí nói chuyện của hai người kia.

Vẻ mặt Thẩm Ngôn bình thản, dường như không để ý, lấy lại quyển vở trong tay Bạch Chí Thiện.

“Chỉ đơn giản là không được.”

Nữ sinh kia sửng sốt.

Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên.

Thẩm Ngôn giữ cô gái chuẩn bị xoay người đi, nói:

“Ở lại, tôi giảng cho cậu.”

Bạch Chí Thiện ngẩng đầu nhìn cậu, sờ sờ vành tai của mình.

“Ừm.”

...

“Cậu tên là Bạch Chí Thiện à?”

“Ừ.”

“Quan hệ của cậu và Thẩm Ngôn là gì? Cậu ấy là anh trai của cậu hay là…”

“Không phải, chỉ là bạn học.”

“Như vậy à… Vậy có phải bọn cậu đã quen nhau từ lâu không?”

“Không có.”

“Vậy cậu thích cậu ấy à?”

...

Thói quen thật sự một thứ vô cùng đáng sợ. Thói quen của Bạch Chí Thiện là giọng nói của cậu khi gọi tên cô, cũng có thói quen khi ăn có cậu làm bạn, thậm chí là thói quen có cậu ở bên cạnh.

Lúc đầu còn không biết nên làm như thế nào, lo lắng không thôi. Nhưng hiện tại, nội tâm lại bình tĩnh như không có một gợn sóng.

Cho nên, Bạch Chí Thiện cảm thấy, trong tương lai, cô nhất định sẽ không bị cậu ảnh hưởng.

Nhất định.

Cạch….

Bạch Chí Thiện ngơ ngác nhìn chiếc bút chì bị gãy ngòi.

Một đoạn ngòi nhỏ rơi trên trang giấy, bên cạnh còn có bột chì.

Giống như ý chí kiên cường của cô.

Đã bị dập nát hoàn toàn.

...

Chuông báo tập thể dục buổi sáng vang lên.

“Ra ngoài xếp hàng!”

Mỗi lớp đều lục tục đi ra, xếp thành hàng trên hành lang.

Bạch Chí Thiện tìm được vị trí của mình, cô dừng lại, chờ lớp trưởng sắp xếp.

Khu dạy học trống vắng, chỉ có ở hàng lang là chen chúc.

Cùng lúc này, ở cầu thang lầu ba có ba nam sinh đi xuống, thu hút sự chú ý của mọi người.

Trong giây lát, có những lời nói khe khẽ vang lên.

Tầm mắt của Bạch Chí Thiện dừng ở phía trước, lướt qua khuôn mặt của đội trưởng, nhẩm đếm thời gian trong lòng.

Không sai lắm, cô muốn xuống lầu. Bạch Chí Thiện vừa cúi đầu, lòng bàn tay đột nhiên có thêm một viên kẹo.

Thẩm Ngôn nhìn thoáng qua cô, sau đó đi cùng Lương Bắc và Minh Tử xuống lầu.

Lời nói của Bạch Chí Thiện mắc kẹt trong cổ họng, vẻ mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt liếc qua bóng dáng của thiếu niên rồi nhìn lòng bàn tay.

Là viên kẹo ngậm.

“Chí Thiện, Chí Thiện! Cậu cầm gì trong tay đấy?”

Trần Ân đứng sau lưng cô đi lên, Bạch Chí Thiện vội vàng nắm tay lại.

“Không… Không có gì.”

“Tớ thấy rồi! Chí Thiện, cậu đang chột dạ!”

“Tớ muốn đi xuống.”

Bạn học ở phía trước bắt đầu đi lại, Bạch Chí Thiện cúi đầu đi qua.

“Ban nãy Thẩm Ngôn đi qua cũng nhìn chằm chằm cậu. Không biết người khác có nhận ra hay không, nhưng tớ dám khẳng định, Thẩm Ngôn có ý với cậu.”

Bước chân của Bạch Chí Thiện nhanh hơn, Trần Ân ở phía sau cười phá lên rồi đuổi theo.

“Bài tập thể dục của học sinh trung học cả nước bắt đầu…”

“Động tác vai…”

Bạch Chí Thiện vươn người ra phía trước, cảm thấy eo hơi lạnh, gió thổi vào.

“Động tác chân…”

Sau lưng có tiếng hít sâu.

“Chí Thiện, cậu sao thế? Cậu không sao chứ?”

Trần Ân dừng động, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi.

Hôm nay gió có chút lớn.

Vạt áo phía sau của Bạch Chí Thiện theo động tác mà kéo lên,lộ ra vòng eo.

Động tác của Bạch Chí Thiện chậm lại, quay đầu, lắc đầu với Trần Ân, sau đó kéo áo xuống, sửa sang lại một chút.

“Cậu bị ngã à? Máu tụ lớn như thế, nhìn thôi đã thấy đau rồi.”

Cung phản xạ của Bạch Chí Thiện có hơi dài, cô buồn bã gật đầu:

“Ừ… Là bị ngã.”

“Không sao đâu. Cậu cứ tập thể dục tiếp đi, không có giáo viên nhìn thấy sẽ không hay đâu.”

Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, người trên sân thể dục lập tức giải tán.

Trên đường về phòng học, bước chân của Bạch Chí Thiện có chút nhanh, môi cũng mím chặt, còn không cẩn thận đụng vào người ta.

Thật kinh khủng.

Lồng ngực như có tảng đá đè lên, nặng trĩu.

Mặc dù trời quang mây tạnh, nhưng vẫn oi bức vô cùng, mồ hôi túa ra từ hai bên thái dương, Bạch Chí Thiện lấy khăn giấy luôn mang theo bên người ra lau.

“Bạch Chí Thiện.”

Thẩm Ngôn đi qua biển người đến trước mặt cô, nhưng còn chưa tới gần, Bạch Chí Thiện như dính dầu, vội vàng tránh ra.

Tâm trạng hiện tại của Bạch Chí Thiện không thể nào đối mặt với cậu, cô chỉ muốn nhanh chóng trở về lớp học. Lực chú ý của cô đều đặt ở tốc độ dưới chân, nên không chú ý tới giọng điệu của Thẩm Ngôn khi gọi tên cô có chút khác so với trước đây.

Thẩm Ngôn không nghĩ nhiều, vẻ mặt trầm xuống, bước chân nhanh hơn, đuổi theo cô.

Từng nhóm học sinh đi về phía nhà ăn và quầy bán đồ ăn vặt, khu dạy học có vẻ vắng lặng, gió thổi tới, khiến người ta có thể cảm nhận được sự mát mẻ.

Bạch Chí Thiện vừa mới đi đến tầng hai, cổ tay bỗng bị người ta nắm lấy.

Thẩm Ngôn kéo cô vào phòng thay đồ.

Đóng cửa, khóa lại, liền mạch lưu loát.

Bạch Chí Thiện bị kẹp giữa tủ quần áo và cậu.

Tủ quần áo chắn ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, cửa đóng chặt, trước mắt có chút âm u mờ mịt, hơi thở của hai người như quyện vào với nhau.

Bạch Chí Thiện muốn tránh khỏi tay cậu, nhưng lại phát hiện ra không thể tránh được. Cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi cậu, đang muốn làm gì thế?

“Thẩm…”

“Cậu chạy cái gì? Hả?”

“Tớ không chạy…”

“Bạch Chí Thiện.”

“Cậu buông tay ra trước… Được không?”

“Không được.”

“Cho tôi xem eo của cậu.”

“Cậu…”

Ngón tay Thẩm Ngôn nắm nhẹ vạt áo đồng phục của cô. Bạch Chí Thiện hoảng sợ kêu lên, tránh sang một bên.

“Không thể!”

Đồng thời dùng tay đẩy cậu ra.

Thẩm Ngôn vòng tay qua vai cô, như đang ôm cô vào lòng.

Hơi thở trên ngoài cậu vây quanh cô, xâm lấn từng tế bào của cô, khiến cho đại não của cô như tê liệt, động tác cũng chậm lại.

Bàn tay nắm chặt vạt áo đồng phục của cô.

Một tay khác thì nắm chặt góc áo của cậu.

Lặng lẽ vượt qua ranh giới vô hình.

Hơi thở ấm áp của cậu như gần trong gang tấc.

Mỗi tế bào trong cơ thể cô như đang sôi sục, gào thét.

Điên rồi.