Chu Tự Hàn thật sự không biết chỉ là kết hôn mà thôi, làm sao lại làm được nhiều chuyện như vậy, trước kia khi anh trai anh kết hôn căn bản không đủ nhìn, trên thực tế, hiện tại anh vô cùng hâm mộ anh trai anh, vốn là anh cảm thấy hai người chỉ cần ghi danh ở cục dân chính, cầm lấy tờ giấy đỏ là xong rồi, nào nghĩ tới phía sau, mới tính là phiền toái.
Đầu tiên lão đầu nhà họ Nhạc nói, Sở Dĩnh là cháu ngoại của ông ấy, không thể uất ức, Sở Dĩnh phải đi lấy chồng từ nhà họ Nhạc, đám cưới theo nghi lễ cổ của nhà họ Nhạc, làm một hôn lễ náo nhiệt trong tòa thành cổ ở Giang Nam, về phần anh đang ở thành phố B, mặc kệ làm khổ anh thế nào, sau đó, không nói lời nào mà đem bảo bối nhà anh đi.
Chu Tự Hàn vô cùng tức giận. Rốt cuộc cô dâu của người nào chứ! Lại nói, Sở Dĩnh họ Sở, quan hệ thế nào với nhà họ Nhạc chứ, cần gì phải tuân thủ quy của của nhà họ Nhạc.
Thái hậu nhà bọn họ và ông cụ cũng tham gia náo nhiệt, đi theo gót chân của nhà họ Nhạc tới phía nam, Chu Tự Hàn tức giận nửa ngày, cũng đi ô-tô về phía nam, còn tiện thể đón thêm Kiến Quốc và Trần Bân, dù sao cũng là kết hôn, cần có người giúp đỡ.
Chu Tự Hàn vốn còn nghĩ tốt vô cùng, sau khi anh đến, làm cháu rể nhà họ Nhạc, thì cũng có thể vào ở trong nhà họ Nhạc đi! Chỉ cần có thể vào ở trong nhà họ Nhạc, thì có hy vọng được ôm bảo bối nhà anh, ai ngờ không có cửa đâu, người cậu coi như ôn hòa của bảo bối nhà anh nói với anh: "Theo nghi lễ cổ của nhà họ Nhạc, nam nữ hai bên không thể gặp mặt trước đám cưới." Chứ đừng nói tới ở cùng nhau rồi, ánh mắt Chu Tự Hàn trợn trợn nhìn cửa lớn nhà họ Nhạc đóng lại, không cho khách vào.
Cái cửa chính cổ cổ đó, nếu là Chu Tự Hàn trước kia, lấy cây búa có thể trực tiếp chém thành củi đốt, có thể tưởng tượng ra anh rất nhớ bảo bối nhà anh, nhưng vẫn phải nhịn! Nhịn không nổi cũng phải nhịn.
Kiến Quốc ở một bên nhìn sắc mặt lão đại cũng có chút dữ tợn, nhớ tới vừa rồi cậu của Sở Dĩnh không nhanh không chậm nói những lời đó, Kiến Quốc cũng muốn vui mừng, câu nói kia nói thế nào, kẻ ác sẽ có kẻ ác hơn trị, cho dù Chu lão đại có bá đạo hơn nữa, nhưng muốn kết hôn với con gái người ta thì cũng phải theo quy củ, nếu không thì làm thế nào, chỉ là, tòa thành cổ này thật sự là thực tế xứng với danh tiếng, giữ gìn tương đối tốt, rất đẹp.
Vừa tiến đến là có thể cảm nhận loại truyền thống văn hóa trải qua ngàn năm đó, khiến cho cả thành cổ giống như có linh tính, đúng lúc khói hoa (cảnh sắc mùa xuân) tháng ba, theo dòng sông quanh co khúc khuỷu mà xuống, có thể tận hưởng phong cảnh của thành cổ, trong thành hai nhà Tô Nhạc đều là gia tộc truyền lại mấy đời, nhưng cội nguồn hai nhà sớm nhất cũng bắt đầu từ triều Đường, hai nhà cũng có thói quen kết thân, cho nên năm đó mẹ Sở Dĩnh mới có thể chưa tốt nghiệp trung học cơ sở đã đính hôn với con trai trưởng của nhà họTô.
Hai nhà vẫn lưu giữ tính truyền lại của gia tộc trong tiềm thức, trên phương diện nào đó mà nói, tuy hai nhà là vọng tộc, lại khó tránh khỏi còn để lại truyền thống cũ.
Chu Tự Hàn vô cùng xì mũi coi thường đối với loại truyền lại rắm chó này, nghe Trần Bân hào hứng bừng bừng nói dài dòng nửa ngày, Chu Tự Hàn hừ một tiếng: " Mẹ nó truyền lại cái gì, chính là làm ra vẻ thôi! Đã thời đại gì rồi, còn làm trò này nữa."
Kiến Quốc không nhịn được cười giễu cợt một tiếng: "Lão đại, rõ ràng là anh chưa thỏa mãn dục vọng rồi, hãy nói thật với người anh em này, nếu sống xa chị dâu nhiều ngày hơn nữa thì có phải anh sẽ không thông không?"
Nói đến đây, Chu Tự Hàn hận không được giết người, không ngờ cưới như thế này còn không bằng không kết hôn rồi, trước khi kết hôn, anh và bảo bối nhà anh sinh hoạt rất nhiều! Vừa đóng cửa, làm gì cũng được, hơn nữa bây giờ bảo bối nhà anh rất đáng yêu, tư vị làm tình kia muốn thoải mái bao nhiêu thì thoải mái bấy nhiêu, đáng tiếc mới tốt đẹp được có mấy ngày, liền bị Nhạc lão đầu đưa đến nơi này, đến hôm nay cũng đã nửa tháng, đừng nói làm chút gì, ngay cả mặt mũi cũng không thấy.
Vấn đề này vẫn chưa xong đâu, phía sau còn có các loại nghi lễ khác, muốn lấy được bảo bối nhà anh về nhà, ước chừng phải giày vò một tháng, cái này bảo anh làm sao nhịn xuống được, nhịn nữa, xem ra con mắt cũng đi ra từ trong lỗ mũi luôn.
Kiến Quốc cười hắc hắc: "Lão đại, anh quá nóng tính rồi, nếu không, trước tiên tôi tìm một người phụ nữ để cho lão đại trừ hoả, về sau cưới vợ về nhà, trước tiên giải tỏa ngột ngạt một chút cái đã."
Chu Tự Hàn tức giận trừng mắt liếc anh một cái: "Cậu đây là muốn phá hoại tôi hả? Tính khí của bảo bối nhà tôi, cậu thật sự không biết hay giả vờ không biết vậy, nếu tôi dám có ý nghĩ lệch ra ngoài chút gì, hậu quả khó mà lường được."
Trần Bân vỗ Kiến Quốc một cái: "Cậu cút qua một bên đi, toàn ra chủ ý cùi bắp không, chút ít tâm tư xấu xa của cậu mà cũng dám khoe khoang ra ngoài, lão đại của chúng ta là người như vậy sao?"
Kiến Quốc bĩu môi lầm bầm một câu: "Sao không phải chứ, trước kia phụ nữ của lão đại còn không phải là xếp đầy cả xe tải sao, từng đám một, tôi còn không nhớ mặt nữa, lão đại đã bỏ xa tám trượng rồi." Chu Tự Hàn đạp anh một cước: "Câm miệng,cậu phá hư việc nhiều hơn là thành công." Kiến Quốc ngồi bên kia hút thuốc lá, trong lòng còn rất buồn bực, trách mình, làm sao lại thành ghen tỵ rồi.
Trần Bân nói: "Lão đại, thật ra tôi có một chủ ý, anh nhìn Romeo và Juliet xem, nửa đêm khuya khoắt trèo tường quyến rũ, anh cũng làm như vậy đi! Không chừng làm chị dâu cảm động, cho anh vào khuê phòng thơm mát của cô ấy, giường cao chăn ấm phục vụ lão đại một đêm, không phải chuyện gì cũng giải quyết được sao?"
Chu Tự Hàn vừa nghe, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, đúng vậy! Sao anh không nghĩ ra chiêu này chứ, tường rào nhà họ Nhạc này, bản lĩnh của mình còn không dễ dàng bay qua sao, hơn nữa, gian phòng của bảo bối nhà anh đối diện với vườn hoa phía sau, ngày đầu tiên anh tới đây đã thăm dò đường, vào lúc này vừa đúng lúc cần dùng tới.
Suy nghĩ một chút cũng kích thích, gặp mặt bảo bối nhà anh ở sân của vườn hoa, rất lãng mạn! Càng nghĩ càng kích động, nghiêng đầu nhìn trời bên ngoài một chút, lòng nói sao còn chưa tối vậy, nét mặt kia làm cho Trần Bân và Kiến Quốc cười ngửa tới ngửa lui, phụ nữ thật sự là khắc tinh của đàn ông, hôm nay nhìn thấy Chu lão đại như vậy, quả thật chính là nô lệ của vợ, hơn nữa buồn nôn vô cùng, chỉ cần ở một chỗ với Sở Dĩnh, liền mở miệng gọi một tiếng bảo bối, làm mấy người anh em bọn anh không ngừng nổi da gà lên.
Chu Tự Hàn cũng mặc kệ những việc này, một lòng chờ trời tối, trèo tường đi cắp ngọc trộm hương, khó khăn lắm trời mới tối, Chu Tự Hàn còn cố ý tìm một cái áo đen mặc vào, hai người Trần Bân và Kiến Quốc cũng đừng nghĩ nhàn rỗi, bị Chu Tự Hàn túm đi trông chừng bên ngoài.
Tường rào phía sau nhà họ Nhạc đúng là không cao, tường trắng ngói xanh rất có hương sắc cổ xưa, hai người Trần Bân và Kiến Quốc thật sự là bạn tốt, phối hợp để cho Chu Tự Hàn đạp rồi bay qua tường.
Kiến Quốc nhỏ giọng nói: " Nếu lão đại có thể được việc, hai chúng tôi vẫn không thể ngồi chồm hổm ở ngoài đầu tường một đêm được." Trần Bân vui vẻ: "Yên tâm đi, lão đại không thành được chuyện đâu, nhà họ Nhạc có nuôi vài con chó dữ, chuồng chó đặt ở bên tường gần vườn hoa phía sau."
Kiến Quốc ngạc nhiên: " Mẹ nó, tiểu tử cậu thật xấu xa, lão đại lại đắc tội với cậu khi nào vậy?" Trần Bân cười hắc hắc: " Không phải là tôi đây cũng có ý tốt sao, tạo kỉ niệm cho hai vợ chồng lão đại, sau này nhớ tới hôm nay, khẳng định khắc sâu ấn tượng."
Khoan hãy nói, đúng là Chu Tự Hàn thật sự nhớ đường, từ chỗ này đi ra phiền nhất là chó, chó cái gì cũng phiền, lại nói Chu Tự Hàn thuận lợi leo qua tường, giống như kẻ trộm rón rén đi đến chân tường, từ phía dưới nhìn lên trên, bảo bối nhà anh ở tầng hai, anh có thể nhìn thấy rèm cửa sổ phản chiếu ra bóng hình xinh đẹp của bảo bối nhà anh.
Không trách được nhiều trộm như vậy, chuyện trộm này tạo nên kiểu kích thích khác, làm máu người ta nóng sôi sục, Chu Tự Hàn hơi cân nhắc về độ cao một cái, nghĩ tới mình nắm hàng rào bò đến sân phơi ở tầng hai, thật ra thì cũng không coi là quá khó khăn.
Nói làm thì làm ngay, dù sao cũng đã tiến vào, bảo bối nhà anh đang ở phía trên, nghĩ đến cái này, Chu Tự Hàn liền cảm thấy cả người tràn đầy sinh lực, giống như là uống thuốc lắc, nắm bên ngoài hàng rào liền bò lên.
Chưa nói xong đã rất nhanh nhẹn, hai người Kiến Quốc và Trần Bân nằm ở trên đầu tường, nhìn lão đại của bọn họ bò lên giống như một con thằn lằn lớn, trong lòng không hẹn mà cùng toát ra những lời này.
Nhìn thấy Chu Tự Hàn gần đến rìa sân phơi rồi, tăng thêm...... Tăng thêm...... Chó sủa trong vườn hoa, Chu Tự Hàn sợ tay khẽ run rẩy, không có bắt được, trực tiếp té xuống từ phía trên, ai u! Lần này rơi rất mạnh, Chu Tự Hàn cảm giác cái mông của mình không còn nguyên vẹn rồi.
Cũng không kịp đau mông, bởi vì bên kia bốn con chó lớn cao cỡ nửa người đã chạy vọt tới, Chu Tự Hàn vọt lên, nhếch nhác chạy đi, đến bên cạnh tường rào liền ba chân bốn cẳng leo ra ngoài, ngồi dưới đất còn thở hổn hển.
Trong tường chó sủa kinh động người nhà họ Nhạc, Sở Dĩnh cũng từ trong phòng đi ra sân phơi, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng lưng ba người Chu Tự Hàn chật vật tháo chạy, không khỏi bật cười.
Cô còn nói làm sao Chu Tự Hàn lại thành thật như thế, ngoan ngoãn để cho ông ngoại định đoạt, suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Chu Tự Hàn thật sự cũng không dễ dàng, mặt ông ngoại nhà cô nhìn rất nghiêm túc, kì thực tính tình của có chút trẻ con, thích nhất trêu cợt Chu Tự Hàn, cậu nói đây là ông ngoại thích anh, những đứa cháu trai phía dưới này, ông cụ nhìn không thuận mắt, Chu Tự Hàn lại có thể đập vào mắt, dùng lời của ông cụ mà nói, tiểu tử này khá lắm.
Chính là bởi vì coi trọng đứa cháu rể này, mới để cho Sở Dĩnh lấy thân phận cháu gái của nhà họ Nhạc đi lấy chồng, về sau tiểu tử kia muốn thoát khỏi nhà họ Nhạc, cũng không có cửa, cưới Sở Dĩnh nhà anh, thì Chu Tự Hàn phải dốc sức vì nhà họ Nhạc, cho nên gừng càng già càng cay, những lời này nói một chút cũng không sai, dù Chu Tự Hàn là người thành hồ ly tinh, cũng không đấu lại Nhạc lão gia tử đã tu luyện thành lão hồ ly tinh ngàn năm này, anh muốn kết hôn với người nhà họ Nhạc, đâu có dễ dàng như vậy!
Năm đó Nhạc lão gia tử chưa kịp sử dụng những chiêu này ở trên người con rể, nên giờ đều dùng ở trên người Chu Tự Hàn, lại nói, Chu Tự Hàn cũng coi như trả một khoản nợ thay cho cha vợ, có câu nói cha nợ thì con trả, ai bảo nhà họ Sở chỉ có một mình Sở Dĩnh, hiển nhiên con rể Chu Tự Hàn này không chạy thoát.
Cũng may Nhạc lão gia tử còn có chút lương tâm như vậy, giày vò đủ rồi, cuối cùng cũng tổ chức hôn lễ, hôn lễ theo kiểu cổ, Chu Tự Hàn đeo lụa hồng, mặc một bộ trường bào trên người, trên đầu đội mũ cánh chuồn, anh ngẩng cao đầu cưỡi lên ngựa trắng đi đến nhà họ Nhạc, một đội người khua chiêng gõ trống đi theo ở đằng sau.
Đón kiệu hoa đỏ thẫm, một đường diễn tấu sáo và trống đến thành Đông, nơi này là của hồi môn mà Nhạc lão gia tử cho cháu gái, khu biệt thự khai thác theo phong cách thành cổ, làm phòng tân hôn cho hai người ở chỗ này, bởi vì hôn lễ theo đủ nghi lễ cổ, bối cảnh hai nhà cũng đều cực kỳ hiển hách, hơn nữa hai người Chu Tự Hàn và Sở Dĩnh vốn là nhân vật công chúng, hấp dẫn hàng loạt phóng viên truyền thông.
Trên đường có một tiết mục nhỏ xen kẽ mà sau này lại được rất nhiều người tôn sùng là kinh điển, hành lễ xong, nhìn thấy liền vào động phòng rồi, ai biết lúc này cô dâu đột nhiên bất động, nhấc khăn voan lên, nói với chú rể: "Anh còn chưa có cầu hôn em nữa."
Làm cho họ hàng, bạn bè và các phóng viên truyền thông cũng sửng sốt tại chỗ, không hiểu đây là cô dâu muốn diễn trò gì, nghi lễ đã gần xong, sao lại nghĩ tới cái này, không phải chậm tám thôn sao.
Ai ngờ Chu Tự Hàn cũng cười, phản ứng cực nhanh, rất tiêu sái vén áo khoác quỳ trên mặt đất: "Vợ à, gả cho anh đi." Sở Dĩnh bình tĩnh nhìn anh, tròng mắt trong suốt chớp động: "Tại sao?"
Chu Tự Hàn nói: "Bởi vì anh yêu em." Sở Dĩnh cười, mặc một thân áo cưới đỏ thẫm, cười rực rỡ lại xinh đẹp: "Anh lặp lại lần nữa đi, anh nói lớn một chút." Vì vậy Chu Tự Hàn la lớn: "Vợ à, anh yêu em......"