Dương Bắc Mạt đi theo Trình Tinh Dã qua cửa vào máy bay, mới hỏi: “Tại sao tôi lại được ngồi hạng thương gia?”
“Cô xem như là đối tác của tôi, không phải nhân viên, đương nhiên đãi ngộ cũng sẽ tốt hơn đôi chút.” Ánh mắt Trình Tinh Dã có chút mơ hồ.
“Ồ, ra vậy.” Dương Bắc Mạt gật gật đầu, nghĩ thầm rằng truyền thông Tinh Ngu này thực sự rất hào phóng. Cô đã đi giúp một vài công ty quay phim tuyên truyền, nhưng chưa từng nhận được đãi ngộ cao như vậy, có nơi còn không muốn bỏ tiền hỗ trợ cô đi máy bay hạng phổ thông, chỉ để cô ngồi tàu hỏa thông thường.
Lên máy bay, Dương Bắc Mạt mới biết mình không phải ngồi cạnh Trình Tinh Dã, không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô vừa ngồi xuống không được bao lâu, liền cảm giác được dáng người cao lớn của anh lướt qua, còn mang theo thoang thoảng mùi thuốc lá, xộc thẳng vào khoang mũi cô.
“Máy bay sắp cất cánh, chỗ ngồi bên cạnh cô cũng không có ai, tôi đành phải ngồi đây nghe cô kể chuyện vậy, không thì chuyến bay ba tiếng này cũng quá nhàm chán rồi.” Trình Tinh Dã nghiêng đầu cười với cô, đuôi mắt cong lên một đường mê người.
Tim Dương Bắc Mạt bỗng chốc cảm thấy căng thẳng, cúi đầu giả vờ như không có vấn đề gì mà trả lời: “Sao cũng được, tùy anh.”
Trình Tinh Dã vẫn nhìn cô, vài giây sau mới rời mắt rồi thắt dây an toàn.
Nhưng tới sau khi máy bay đã cất cánh ổn định, anh không bắt chuyện với cô nữa. Anh không chủ động hỏi, cô cảm thấy mình chủ động cũng kì lạ, liền quay đầu nhìn những đám mây lớn bồng bềnh ngoài cửa sổ. Cho đến khi tiếp viên hàng không tới hỏi có yêu cầu rượu hay đồ uống gì không, cô mới quay ra gọi một ly cà phê.
“Tôi cũng muốn cà phê, giống như cô ấy.” Trình Tinh Dã ngẩng mặt.
“Được.” Tiếp viên hàng không gật đầu, nụ cười chuyên nghiệp nhưng có chút ngượng ngùng, sau khi rót cà phê cho hai người, lại không nhịn được mà hỏi, “Xin hỏi có thể cho tôi chụp ảnh chung hoặc xin chữ kí được không, thật ra tôi là fan của anh, hâm mộ cũng đã lâu rồi..”
“Ký tên thì tôi có thể, nhưng chụp ảnh chung thì có chút không tiện.” Trình Tinh Dã lịch sự cười.
“Vậy, kí tên thôi cũng được! Tôi sẽ đi lấy giấy bút, cảm ơn anh nhiều lắm!” Tiếp viên hàng không kích động, vội vàng đẩy chiếc xe phục vụ chạy đi.
Dương Bắc Mạt nhìn bóng lưng uyển chuyển yểu điệu của tiếp viên hàng không, nhịn không được hỏi: “Tại sao lại không tiện chụp ảnh chung?”
Cô vẫn biết từ xưa đến nay anh chưa từng đồng ý chụp ảnh chung với người hâm mộ, đặc biệt là trong hoàn cảnh cần sự riêng tư như bây giờ, cô nghe nói chưa từng có ai thành công, cho nên thực sự có chút tò mò.
“Cũng không có lí do gì đặc biệt, đơn giản là không thích chụp chung cùng người lạ thôi.” Trình Tinh Dã nhún vai, một lúc sau lại trêu đùa, “Sao? Cô giống cô gái kia, cũng muốn chụp ảnh chung với tôi à?”
“Không… không phải.” Dương Bắc Mạt cắn nhẹ môi dưới, “Tôi chỉ hơi thắc mắc thôi.”
“Ồ.” Trình Tinh Dã khẽ cười nhẹ, từ túi quần lấy ra điện thoại, “Chẳng phải chúng ta cũng nên có một bức ảnh lưu niệm sao.”
“Hả?” Dương Bắc Mạt ngẩn người.
“Kỷ niệm lâu rồi mới được gặp lại, lại còn là lần đầu đi du lịch với nhau.” Anh nói rồi mở điện thoại, dựa vào người cô, cũng không để cô kịp phản ứng, liền ấn nút chụp, “Được rồi, tôi sẽ gửi qua Wechat cho cô.”
“…” Dương Bắc Mạt có chút ngốc nghếch, lấy điện thoại ra, mở Wechat nhìn bức ảnh được Trình Tinh Dã gửi đến.
Anh vẫn có nụ cười mê hoặc lòng người như vậy, nhưng cô lại trông xơ xác như chú gà con mới hở.
Làm cái quái gì vậy!!!
Dương Bắc Mạt bấn loạn, nhìn chằm chằm tấm ảnh kia một lát, muốn nói chụp lại đi, nhưng lại thấy bản thân không phải phép. Nếu không chụp lại, bức ảnh ấy ở trong máy của anh, trở thành toàn bộ ấn tượng của anh về cô, thực sự làm cô muốn khóc.
“Thế nào, kĩ thuật chụp ảnh của tôi không tồi, phải không?” Trình Tinh Dã nhếch miệng cười, nhìn cô.
“Nhìn anh thì không có vấn đề gì, còn tôi thì trông như kẻ ngốc.” Dương Bắc Mạt bất lực nói.
Trình Tinh Dã cúi đầu nhìn ảnh trên tay cô, nhướng mày nói: “Ngốc chỗ nào? Không phải trông rất đáng yêu à.”
“…” Tim Dương Bắc Mạt đập liên hồi, nhất thời không biết nên trả lời anh như thế nào.
Đối với anh mà nói, chữ “đáng yêu” có lẽ chỉ là thuận miệng, nghĩ gì nói đấy, nhưng đối cô, chữ ấy như đánh thẳng vào trái tim đang loạn nhịp của cô vậy.
May mắn đúng lúc đó tiếp viên hàng không cầm giấy bút quay trở về chỗ bọn họ, Dương Bắc Mạt mới được cứu, không phải tiếp tục chủ đề này.
Để không phải tiếp tục trò chuyện với anh, cô vội vàng mở cái túi nhỏ đeo bên người, muốn đeo tai nghe rồi thưởng thức chút ca nhạc, không ngờ đến khi tiếp viên hàng không rời đi rồi, cô cũng không tìm được tai nghe của mình, gấp gáp đổ toàn bộ đồ trong túi lên đùi.
“Cô đang tìm cái gì vậy?” Trình Tinh Dã nghiêng đầu nhìn cô.
“Tai nghe.” Cô trả lời đúng sự thật.
“Có ở đây không hay lại để trong hành lý ký gửi rồi?”
“… Có khả năng.” Dương Bắc Mạt thầm thở dài, chấp nhận sự thật rồi cất lại đồ vào túi.
“Muốn nghe nhạc à?” Anh khẽ nhíu mày.
“Ừm.” Cô gật đầu.
“Chờ một lát.” Trình Tinh Dã đứng dậy lấy balo từ ngăn hành lý xuống, lấy ra tai nghe có dây, sau đó đưa tới trước mặt cô, “Cho cô mượn.”
Dương Bắc Mạt mím môi, chưa kịp nói cảm ơn, liền thấy anh cười rồi nói: “Nhưng mà phải có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Cô giật mình, cánh tay đang vươn tới cũng ngừng lại.
“Chia cho tôi một bên tai nghe.” Anh nhìn chăm chú vào cô nói.
“…”
Dương Bắc Mạt nhất thời không kịp phản ứng, nghẹn lời.
Trình Tinh Dã lại nhìn cô vài giây, mới hơi cong môi mà giải thích: “Cô mà nghe nhạc một mình, lại không có ai bắt chuyện với tôi, tôi lại không có tai nghe, thế thì chán lắm!”
“Cũng được.” Dương Bắc Mạt bất đắc dĩ gật đầu, định nói hai người chia nhau một cái tai nghe trông có hơi mờ ám, nhưng giữ khoảng cách với anh quá cũng không tốt, rối rắm một lúc, cũng chỉ có thể nhận lấy tay nghe trong tay anh, cắm vào điện thoại.
“Cũng đúng lúc tôi có chút tò mò cô hay nghe loại nhạc nào.” Trình Tinh Dã nhàn nhã trêu chọc một câu, cầm tai nghe đeo vào tai trái.
Dương Bắc Mạt mở ứng dụng nghe nhạc, hơi chần chừ, cô vốn định nghe danh sách nhạc yêu thích của mình, nhưng hiện tại đang nghe cùng anh, cô nhất định không thể mở danh sách nhạc ấy được.
Bởi vì trong đó, hơn một nửa là những bài hát của Trình Tinh Dã.
Như thế thì một khi cùng nhau nghe, chắc chắn sẽ lộ chuyện cô cũng là fan của anh.
“Bình thường tôi chỉ tùy ý nghe một vài bài hát, cũng không có bài nào là rất yêu thích.” Dương Bắc Mạt lén lút che màn hình điện thoại, nhanh chóng chọn một danh sách bài hát được đề cử lên trang đầu.
Cho đến khi trong tai nghe vang lên tiếng đàn guitar bị bóp méo nặng cùng giọng hát trầm, thô đến mức nghe không rõ đang hát cái gì, cô mới ý thức được mình vừa mới mở một danh sách nhạc death metal.
“Cái này… mà không đặc biệt?” Trình Tinh Dã chậm rãi quay đầu, trong ánh mắt lộ ra sự kinh ngạc cùng một chút ái ngại.
“Bấm, bấm nhầm rồi.” Hai bên tai Dương Bắc Mạt đỏ ửng, vội vàng cúi đầu để đổi lại danh sách phát nhạc.
Lần này âm nhạc hoàn toàn bình thường, nhưng là tiếng nhạc Nhật, cô hoàn toàn không hiểu ý nghĩa, chỉ cảm thấy tiết tấu thật sôi động, hơi rung chân theo, thả lỏng người, nói: “Bây giờ mới đúng.”
“Ồ, cô thích loại này?” Trình Tinh Dã hơi nheo mắt, ánh mắt nhìn cô thậm chí còn kì lạ hơn lúc nãy.
“Thế này không phải rất dễ nghe sao.” Cô bị anh nhìn đến mức rối loạn trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
“Giai điệu không tệ.” Ánh mắt anh khẽ động, lời nói có chút thong thả.
“Ừm, bình thường tôi cũng không quan tâm ý nghĩa câu từ lắm.” Dương Bắc Mạt mím môi.
“Chẳng trách sao.” Lông mày anh buông lỏng, khóe môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt, không rõ có cười không.
Sau đó anh cũng không nói thêm gì nữa, khoanh tay dựa lưng vào ghế ngồi.
Dương Bắc Mạt trộm liếc nhìn anh một cái, vẫn không thôi để ý mà mở lời của bài hát đang chạy ra —
Đêm nay anh sẽ cho em thấy một đêm như thế nào?
Chiếm lấy làn da cùng mùi hương của em cho riêng mình.
Đêm nay anh sẽ khắc lên cơ thể em như thế nào?
Cơ thể hư hỏng này đang run rẩy không ngừng vì khao khát anh.
Đứng trên ranh giới của lý trí, anh chỉ muốn em.
Đêm nay cũng là đêm của anh.
…
Trong chớp mắt, cô đã hiểu ra ánh nhìn tế nhị của anh lúc nãy. Đây hoàn toàn là một bài hát có nội dung nhạy cảm!
A a a a a, cô đã vô tình chia sẻ một bài hát nhạy cảm để cùng nghe với anh!
Hơi thở Dương Bắc Mạt căng thẳng, suýt ngất xỉu ngay trên máy bay.