Đuổi Theo Ánh Sáng - Bạch Giới Tử

Chương 54: Ngoại truyện 4. Yêu thầm chỉ là chuyện nhỏ (Hoàn toàn văn)




Edit: Leia

Thời điểm đó Lương Tâm Trừng chỉ vừa ký hợp đồng với công ty, vẫn là ma mới một trăm phần trăm. Lúc mới nhận kịch bản cậu không có suy nghĩ gì nhiều, phim hay phim dở gì dù sao vẫn phải diễn, trước kia chỉ có thể đóng mấy vai quần chúng có dăm ba câu thoại, hiện giờ được công ty trực tiếp push thành diễn viên đóng chính, làm sao có thể không biết đủ mà kén cá chọn canh.

Về sau cậu mới biết, nam diễn viên còn lại của bộ phim là Hạ Viễn Hàng.

Ban đầu Lương Tâm Trừng cố gắng chen chân vào showbiz chính là vì để cách Hạ Viễn Hàng gần hơn một chút, bây giờ cơ hội ở ngay trước mắt cậu lại rơi vào cảm xúc cận hương tình khiếp, thấp thỏm không yên. Cảm xúc phức tạp này chính thức đạt đỉnh vào ngày khai máy gặp Hạ Viễn Hàng, anh cư xử rất khách khí, là kiểu khách khí tiêu chuẩn dành cho tất cả những đối tượng hợp tác cùng. Đến khi tất cả người ngoài rời đi, trong phòng nghỉ còn lại hai người, cậu thử thăm dò tìm đề tài tiếp cận Hạ Viễn Hàng chỉ đổi lấy được một khuôn mặt lãnh cảm cứng nhắc.

Qua tận mấy tháng sau, Lương Tâm Trừng vẫn cố chấp nghĩ xem rốt cuộc mình đã làm gì phật ý Hạ Viễn Hàng, nhưng dù nghĩ thế nào vẫn không có kết quả.

Một lần nọ cậu đi cùng Vu Minh Tu tham gia bữa tiệc rượu xã giao, tiệc kết thúc quá trễ nên phải ở bên ngoài một đêm, sáng sớm hôm sau mới trở về khách sạn. Thời điểm bước vào thang máy Lương Tâm Trừng gặp Hạ Viễn Hàng vừa vặn đi ra, đúng vào giây phút đó, ánh mắt của đối phương lập tức khiến cậu hiểu được chính xác anh đang nghĩ thế nào về mình.

Trước kia vì cố chấp mà cậu đắc tội một vài người, oan gia ngõ hẹp thế nào bây giờ người đó lại vào chung một đoàn phim. Lương Tâm Trừng vốn không quá để ý người ta nói sau lưng mình những gì, không ngờ cuối cùng để mấy lời không hay lọt hết vào tai Hạ Viễn Hàng.

Không phải cậu không nghĩ đến chuyện giải thích, chỉ là không biết phải lấy tư cách gì để nói. Quan hệ của cậu và Vu Minh Tu trong mắt người ngoài vốn không trong sáng, huống chi lúc mới vào đoàn đã có một tay phó đạo diễn bị sa thải vì mình, bây giờ có giải thích cũng thành giấu đầu lòi đuôi, lại dễ phạm vào bí mật riêng tư của ông chủ.

Đoạn thời gian đó Lương Tâm Trừng không hề vui vẻ, rõ ràng mỗi ngày đều được kề cận Hạ Viễn Hàng nhưng vẫn như cách xa ngàn dặm. Trước kia chưa gặp ít nhất vẫn còn một chút ý niệm, hiện giờ đến nghĩ cậu cũng không dám nghĩ đến nữa.

Ngày phim truyền hình đóng máy, đạo diễn uống say mèm kéo cậu và Hạ Viễn Hàng ra khóc lóc nước mắt nước mũi vòng quanh, chúc hai người sớm rạng danh tiền đồ như gấm. Bàn tay hai người bị đạo diễn ép sát vào nhau, Lương Tâm Trừng cảm giác được nhiệt độ hơi lạnh từ lòng bàn tay Hạ Viễn Hàng. Dường như cậu cũng say rồi, nở nụ cười si ngốc hỏi anh: “Sau này chúng ta có cơ hội hợp tác với nhau nữa không?”

Hạ Viễn Hàng tránh né ánh mắt nóng bỏng của cậu: “Tùy duyên đi.”

Tùy duyên, tùy duyên… 

Duyên phận giữa cậu và Hạ Viễn Hàng dường như lúc nào cũng bị lệch quỹ đạo. Thật ra đây không phải lần đầu cậu hợp tác với anh, hai năm trước Lương Tâm Trừng tham gia bộ phim truyền hình đầu tiên trong kỳ nghỉ hè, diễn vai người qua đường Giáp chỉ có vài câu thoại ít ỏi, Hạ Viễn Hàng đóng vai nam thứ N. Suất diễn của cậu chỉ có một ngày, cho nên cậu đã chờ suốt cả ngày để xem có được nhìn thấy Hạ Viễn Hàng lần nào không. Xui xẻo thế nào hôm đó Hạ Viễn Hàng lại có việc xin phép rời đoàn, vậy là từ đầu chí cuối anh không hề biết bọn họ thực ra đã cùng nhau xuất hiện trong cùng một bộ phim.

Đương nhiên, chuyện này có nói với Hạ Viễn Hàng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Sau khi bộ phim truyền hình kia phát sóng, quả nhiên hai người đều nổi tiếng, nhưng cũng vì vậy mà quan hệ của cả hai càng lúc càng trở nên gượng gạo. Sự gán ghép cường điệu của các blogger và người hâm mộ khiến Hạ Viễn Hàng mất kiên nhẫn, về sau thậm chí đến lời khách sáo mặt ngoài còn lười cho cậu, sau đó nữa, đến đoạn tin nhắn thoại WeChat đầy lời lẽ khó nghe cũng bị lộ ra ngoài.

Trong một khoảnh khắc thậm chí Lương Tâm Trừng cảm thấy bản thân như một trò hề, chấp niệm mười năm trong mắt người ta kỳ thật chẳng đáng giá một đồng. Nếu thời gian có thể quay về mười năm trước, không ai xuất hiện trong ngõ tối đó giúp đỡ cậu, có khi nào bây giờ cậu đã có một cuộc đời an nhàn dễ chịu hơn rồi không?

Nhưng trên đời này không có chuyện nếu như, Hạ Viễn Hàng đã xuất hiện, từ đó về sau hoàn toàn không thể bôi xóa vết tích trong lòng cậu được nữa.

Ngày từ Ma Cao trở về phát sốt phải nằm trên giường bệnh truyền nước, trong giây phút mơ màng quả thật cậu đã nghĩ đến chuyện được ăn cả ngã về không, trực tiếp gọi điện thoại chất vấn Hạ Viễn Hàng có phải định ăn xong chùi mép không chịu trách nhiệm hay không, cho dù có bị người ta chán ghét cũng phải ngoan cố bám chặt không buông. Nhưng sau một hồi suy nghĩ cậu vẫn bỏ cuộc, bản thân đã bẩn thỉu lắm rồi, không thể ném luôn chút tự tôn cuối cùng đi được.

*

Lương Tâm Trừng lại phát sốt, tối hôm cậu qua tắm nước lạnh xong lại uống mấy ngụm nước đá lớn, máy điều hòa còn hạ xuống nhiệt độ siêu thấp. Kết quả buổi sáng ngủ dậy đau nhức hết cả mình mẩy, đầu đau mà cổ họng cũng đau, gần như không thể nói được ra tiếng nữa.

Cậu đưa tay sờ lên trán mình, nhiệt độ nóng như thiêu, không cần đo nhiệt kế cũng biết mình đã sốt cao lắm rồi.

Lương Tâm Trừng yếu ớt nằm lại xuống giường nhớ về lần cuối cùng mình bị sốt, lần đó cậu còn ở đoàn phim, là Úy Tây Song đưa cậu đi bệnh viện; lần trước đó nữa ở Ma Cao, bên cạnh có trợ lý đi theo; riêng lần này là thảm hại nhất, trong nhà vắng tanh không có bất kỳ ai cả.

Đột nhiên Lương Tâm Trừng tủi thân khủng khiếp, nghĩ thầm tại sao lần nào mình cũng xui xẻo như vậy không biết.

Tin nhắn WeChat của Hạ Viễn Hàng đúng lúc gửi về khiến cảm xúc Lương Tâm Trừng hạ xuống mức tối đa. Cậu đỏ hoe hai mắt phẫn nộ chọc chọc màn hình, lập tức trả lời lại: [ Em sắp chết rồi, về nhà nhớ đốt vàng mã cho em đấy. ]

[ Đừng ăn nói linh tinh, có chuyện gì thế? ]

[ Phát sốt.]  Lương Tâm Trừng gửi lại một icon khóc huhu rồi ném điện thoại qua một bên, rúc đầu vào chăn ngủ tiếp.

Lúc tỉnh lại lần nữa, Hạ Viễn Hàng đã an vị ngay bên cạnh cậu, một bàn tay khoác lên lưng lo lắng quan sát. Lương Tâm Trừng hoảng hốt tưởng mình vừa gặp ảo giác: “Anh… về rồi?”

“Ừ.”

“Không phải anh đang quay phim ở Hoành Điếm à?”

“Nghe em nói bị sốt, anh lo lắng nên xin nghỉ quay về xem sao. Đã đỡ hơn chưa? Muốn đi bệnh viện không.”

Lương Tâm Trừng ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ điện tử đặt trên tủ đầu giường, đã sắp 2 giờ chiều, đại khái là Hạ Viễn Hàng vừa nhận tin WeChat xong đã hộc tốc chạy ra sân bay mua vé trở về ngay. Trong lòng cậu đột nhiên nảy sinh cảm giác chua xót, bệnh tật khiến tâm trạng cũng trở nên thất thường, cuối cùng còn đỏ cả vành mắt.

“Em khóc đấy à?” Hạ Viễn Hàng cúi đầu nhẹ nhàng cọ lên đôi môi khô khốc, thì thầm dỗ, “Chúng ta đi bệnh viện nhé?”

“Không muốn đi,” Lương Tâm Trừng khịt mũi, “Em muốn uống thuốc, nhưng mà không tìm thấy thuốc đâu cả.”

Hạ Viễn Hàng thở dài, nhanh chóng đưa thuốc hạ sốt ra cho cậu uống. Lúc anh không có nhà chẳng biết Lương Tâm Trừng đã sống sót kiểu gì nữa, lúc cần kíp đến thuốc cất ở đâu cũng không biết.

Sau khi rót nước ấm và đưa thuốc đến tận miệng Lương Tâm Trừng, Hạ Viễn Hàng bất đắc dĩ hỏi: “Trước đây không có anh, là ai chăm sóc em vậy?”

“Tự chăm lấy chứ còn ai, em không yếu ớt như vậy đâu.”

“Thế mà bây giờ yếu như sên ấy nhỉ.” Hạ Viễn Hàng hiểu rõ trong lòng, đây có lẽ là được anh chiều quá sinh hư, “Đã dặn không được tắm nước lạnh rồi, em không nghe chứ gì? Lại còn uống nước đá, còn hạ thấp điều hòa, một câu cũng không nghe lời anh phỏng?”

“Anh phiền quá, em bệnh thế này rồi còn bị anh lên lớp nữa. Là em sai, lần sau em chừa, được chưa?”

Lương Tâm Trừng trở mình rúc thẳng vào lòng Hạ Viễn Hàng, kéo ngón tay anh nghịch nghịch: “Anh ở nhà thêm mấy ngày với em nhé?”

“Mơ đẹp đấy, anh đùng đùng xin phép đạo diễn bay về nhà đã bị người ta trợn trắng mắt rồi, em còn muốn anh bị mắng thêm mấy ngày cơ?”

“Thôi vậy, anh cút đi.”

Hạ Viễn Hàng nghe thế đánh nhẹ một cái lên mông cậu. Lương Tâm Trừng trợn tròn mắt, khóe mắt ướt đẫm, bộ dạng yếu ớt như đứa nhỏ bị người ta bắt nạt: “Anh còn đánh em?”

“Lần sau không nghe lời anh còn đánh nữa,” Hạ Viễn Hàng nói xong lại cúi đầu dịu dàng hôn một cái, cố gắng mềm giọng, “Cục cưng ngoan một chút nhé, anh thật sự lo lắng lắm, ra ngoài đóng phim lúc nào cũng nhớ em, đừng khiến anh phân tâm được không?”

“Em sai rồi…” Vẫn là ba chữ đó, nhưng lúc này Lương Tâm Trừng lại nói rất thật lòng. Khoảng thời gian này Hạ Viễn Hàng đi đóng phim rất vất vả, để anh phải bôn ba chạy tới chạy lui một chuyến đúng là không nên chút nào.

Nghe Lương Tâm Trừng nhão nhão dính dính làm nũng, Hạ Viễn Hàng vốn không quá bực bội lúc này đã hoàn toàn mềm lòng, anh cúi xuống hôn khóe môi cậu: “Thôi không sao, em ngủ thêm một lát đi, để anh đi nấu cháo.”

Hai mươi phút sau, Hạ Viễn Hàng bưng cháo vừa nấu xong vào phòng. Lương Tâm Trừng đến tay còn lười nhấc, bắt anh phải đút cho, Hạ Viễn Hàng bất đắc dĩ bật cười, cầm thìa lên phục vụ chu đáo.

Nhìn dáng vẻ Hạ Viễn Hàng cẩn thận thổi nguội cháo mới đưa đến miệng mình, đột nhiên Lương Tâm Trừng cảm thấy trận phát sốt này của mình rất đáng giá: “Ngày từ Ma Cao trở về em bị sốt, anh có nhớ không? Ngày hôm đó em nằm một mình trong bệnh viện, đã nghĩ đến khả năng phải bám riết lấy anh bắt anh chịu trách nhiệm rồi. Nếu lúc ấy em làm như thế thật, anh sẽ giải quyết thế nào?”

“Anh sẽ chịu trách nhiệm,” Hạ Viễn Hàng đút thìa cháo vào cái miệng hay lải nhải của Lương Tâm Trừng, “Cho dù em bắt ép, anh vẫn sẽ chịu trách nhiệm.”

“Hứ, em không tin. Sau đó em nhắc lại một lần, kết quả anh chỉ trả lại đúng một câu xin lỗi, em còn chưa hỏi đến đấy. Lúc ấy anh xin lỗi rốt cuộc là muốn xin lỗi chuyện gì?”

Lương Tâm Trừng bị bệnh rất bướng bỉnh không thể nói lý, lại còn đào cả nợ cũ lên tính. Hạ Viễn Hàng kiên nhẫn giải thích: “Ngày hôm đó em bỏ đi gấp quá, anh chỉ định xin lỗi vì đã nói đùa khiến em khó chịu thôi, nếu em không đi nhanh thế chắc anh đồng ý rồi đấy.”

“Lại còn đổ thừa, ngu mới tin.”

Hạ Viễn Hàng bật cười, ghé sát lại gần thè lưỡi liếm vệt cháo dính bên mép cho cậu: “Không lừa em, nếu không hôm ở Ma Cao anh đã không đứng chờ em tắm xong mà sủi trước rồi.”

Thật ra ở thời điểm đó anh đã nghĩ đến chuyện chịu trách nhiệm, nếu Lương Tâm Trừng mở miệng bắt anh hẹn hò, dù trong lòng có khó chịu đến mấy anh cũng sẽ miễn cưỡng đáp ứng, nói gì thì bản thân anh cũng là người gây án, chỉ vì Lương Tâm Trừng bối rối do dự mới cho anh cơ hội thuận đường bắc thang trèo xuống mà thôi.

“Nghĩa là lỗi tại em lúc ấy quá do dự?”

“Là tại anh.”

Lương Tâm Trừng khẽ cười một tiếng, cậu nâng tay ôm cổ Hạ Viễn Hàng: “Chờ anh quay xong bộ phim này, chúng ta cùng nhau đi Ma Cao chơi đi. Thuê lại căn phòng khách sạn cũ luôn, để, gì nhỉ…”

“Ôn chuyện cũ?”

Lương Tâm Trừng nheo mắt liếm môi: “Được không?”

“Được, nhưng với điều kiện em phải dưỡng bệnh cho tốt đã, đừng hở chút là sinh bệnh nữa.”

“Anh nói nhiều ghê.”

- KẾT THÚC TOÀN VĂN-