Đuổi Theo Ánh Sáng - Bạch Giới Tử

Chương 42




Edit: Leia

6 giờ tối hôm đó Tạ Đàm Phong đăng thông báo come-out lên trang Weibo cá nhân khiến toàn cõi mạng nổ tung trong nháy mắt, cũng đóng góp cho quần chúng nhân dân cả nước có thêm món khai vị nhâm nhi trước giờ cơm tất niên ba mươi Tết.

Thời điểm lướt đến bài Weibo này Lương Tâm Trừng đang gặm một cái đùi gà kho vừa múc trong nồi ra, cậu đọc hết bài thông báo của ảnh đế Tạ, không nhịn được phải cảm thán: “Thầy Tạ trâu bò quá, dám làm dám chịu trực tiếp công khai luôn.”

Hạ Viễn Hàng rút khăn giấy lau nước thịt dính bên mép cho cậu: “Nếu em muốn thì anh cũng làm được.”

“Thôi bỏ đi, chúng ta không phải thầy Tạ, cũng không có hậu thuẫn lớn như Thịnh Tinh, không chống đỡ nổi dư luận công kích đâu.”

Hình tượng Tạ Đàm Phong trong mắt công chúng cực kỳ tích cực, không ai ngờ anh ta sẽ chọn con đường trực tiếp công khai tính hướng không thèm kiêng nể như thế này, đối tượng lại còn là thiếu gia nhà giàu Đinh Nghiêu chỉ vừa bước qua tuổi thành niên.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà vô số tin tức tốt xấu thật giả lẫn lộn liên tiếp bị tung ra, tuy vẫn có người lên tiếng chúc phúc nhưng âm thanh mắng chửi phản đối cũng rất nhiều. Fandom của hai đương sự thì nháo nhào combat, quả thực là gây ảnh hưởng không mấy tốt đẹp.

“Tưng bừng một trận là xong ấy mà. Pháp luật đã công nhận, mọi người có khó chấp nhận cỡ nào cuối cùng vẫn phải chấp nhận thôi.”

“Anh xem, có fan còn tốt bụng nhắc nhở nếu chúng ta đang yêu nhau thật cũng đừng nôn nóng công khai, lén đi ký giấy là được, không cần để các cô ấy biết đâu.”

Lương Tâm Trừng vui vẻ chìa bình luận fan viết trên trang chủ của mình cho Hạ Viễn Hàng xem. Anh nghiêm túc suy xét một lát rồi hỏi Lương Tâm Trừng: “Hay là chúng ta đi ký giấy thật đi?”

“Hứ, lần trước là ai nói cầu hôn không thể tùy tiện ấy nhỉ?”

Hạ Viễn Hàng bất đắc dĩ bật cười, dù ngày mai hai người dắt nhau đi đăng ký kết hôn thật anh cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng việc trọng đại như cầu hôn đúng là cần một chút thành ý, anh muốn nó càng long trọng càng tốt.

Lương Tâm Trừng forward thông báo của Tạ Đàm Phong kèm lời chúc phúc, Hạ Viễn Hàng tiếp tục chuyển phát bài của cậu. Lương Tâm Trừng cười nhắc: “Thao tác của anh lộ liễu quá, không sợ quản lý nhìn thấy sẽ tức giận à? Còn nữa, đừng quên chúng ta chưa follow nhau lại đâu, anh forward bài của em làm gì?”

“Hướng Kiều biết quan hệ của chúng ta rồi, anh đã nói thẳng từ lâu, anh ta bảo cứ biểu hiện như bình thường rồi dần dần để fan ngầm hiểu rõ là được. Còn chuyện forward, lần trước em forward Weibo giúp anh mắng người mà quên nhanh thế?”

Lương Tâm Trừng không còn mặt mũi cãi lại, bèn gắp thức ăn nhét vào miệng Hạ Viễn Hàng: “Thôi ăn cơm đi, nhiều đồ ăn thế này sợ là ăn đến mai cũng không hết.”

Bữa cơm tất niên tổng cộng mười món chất đầy hết mặt bàn trà. Trong nhà chỉ có hai người nên rất ít khi bọn họ ngồi lên bàn cơm đàng hoàng, ngày thường luôn là ngồi trên sô pha vừa ăn vừa xem chương trình TV hoặc phim ảnh này nọ. Lương Tâm Trừng ăn rất ngon miệng, vừa nhai thức ăn vừa thuận tay ấn điều khiển từ xa, chương trình gala Tết Âm Lịch một tiếng nữa mới phát sóng, hiện giờ TV đang chiếu phần phỏng vấn hậu trường. Mười mấy năm rồi cậu không xem qua những chương trình như thế này, xem lâu còn cảm thấy rất thú vị.

Hạ Viễn Hàng lột sạch một con tôm ném vào chén Lương Tâm Trừng, thấy cậu chỉ xem xuân vãn thôi mà cũng vui như vậy thì càng xót xa hơn: “Mọi năm em ăn Tết như thế nào?”

Lương Tâm Trừng nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình TV, thuận miệng trả lời: “Trước năm học cấp ba thì luân phiên ở nhà họ hàng, lên cấp ba em đăng ký ở ký túc xá, kỳ nghỉ Tết vẫn có thể trọ lại trong trường…”

Ánh mắt cậu chuyển hướng về phía Hạ Viễn Hàng: “Anh còn nhớ ông Triệu làm bảo vệ thường trực không? Ông ấy cũng không có người nhà, những năm đó cứ đến tối ba mươi là em lại ở phòng trực bảo vệ cùng ông ấy ăn sủi cảo mua siêu thị. Bắt đầu từ lúc lên đại học thì chỉ còn mỗi một mình, ở đâu cũng như nhau.”

Hạ Viễn Hàng lẳng lặng bóc thêm một con tôm nữa cho cậu: “Ăn đi, sau này đến Tết có anh ở bên cạnh rồi.”

Anh rất hối hận vì những năm đó không quen biết Lương Tâm Trừng, ít nhất đến kỳ nghỉ Tết có thể dẫn về nhà mình ăn một chén cơm nóng, chứ không phải để cậu một mình lẻ loi ở lại trường ăn sủi cảo đông lạnh cùng ông bảo vệ.

Lương Tâm Trừng đại khái đoán được Hạ Viễn Hàng đang suy nghĩ gì trong đầu, cậu cũng múc cho anh một chén canh, còn mở miệng an ủi ngược lại: “Đừng nghĩ nhiều, đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, ăn Tết phải vui chứ.”

Hạ Viễn Hàng bị dăm ba câu của cậu chọc cười trong nháy mắt, Lương Tâm Trừng đúng là bé con đáng yêu lúc nào cũng biết cách làm người ta vui vẻ, trước kia không biết anh nghĩ gì mà để thành kiến che mắt, không phát hiện ra người trước mặt mình lại tốt đẹp như vậy.

Hai người ăn bữa cơm tất niên đến hơn 10 giờ tối, chờ cho thức ăn nguội ngắt hết mới chịu kết thúc. Lương Tâm Trừng nằm sấp xuống sô pha chậm rãi uống lon bia cuối cùng, cơm no rượu say phè phỡn như một con mèo lười biếng.

Hạ Viễn Hàng thu dọn đơn giản rồi trở ra phòng khách bế người lên cùng ngồi trên sô pha, lại tùy tay kéo tấm chăn len bên cạnh quàng lên cho cả hai. Lương Tâm Trừng gối đầu lên vai anh cọ cọ, bị tiết mục tướng thanh trong TV chọc cười không ngừng.

“Sau này lỡ em flop sẽ đi học tướng thanh, anh cảm thấy em làm được không?”

Hạ Viễn Hàng bất đắc dĩ lắc đầu: “Không được, đến lúc đó khán giả chỉ ngắm mỗi mặt em, làm sao tập trung nghe em nói gì nữa.”

“Gì cơ,” Lương Tâm Trừng nheo mắt bĩu môi, “Anh chỉ đánh giá cao mỗi khuôn mặt em thôi á?”

“Thì tại em đẹp.”

“Thế em mà xấu thì anh không thích nữa chứ gì? Thời em còn xấu anh không thèm liếc em lấy một cái, trước kia ấy…”

Có lẽ Lương Tâm Trừng uống say nên giọng càng lúc càng lè nhè, Hạ Viễn Hàng nghe không rõ lắm: “Cái gì?”

“Hạ Viễn Hàng, rốt cuộc anh thích em hay thích khuôn mặt em?”

“Thích em, thích cả mặt em,” Hạ Viễn Hàng cúi đầu hôn Lương Tâm Trừng, thật sự không thể nói lời trái lương tâm, đúng là anh rất thích khuôn mặt cậu, “Mặt rất đẹp, nhưng con người càng đáng yêu hơn.”

Lương Tâm Trừng khẽ hừ một tiếng: “Trước đây anh thấy em không đáng yêu mà, ‘Cậu ta làm sao đáng yêu bằng em’, lời này là anh nói với Đinh Nghiêu; ‘Em ấy khá dễ thương, nếu thiên thời địa lợi nhân hòa có khi tôi cũng thử quen một lần xem sao’, anh còn thấy Nghiêm Minh Hinh dễ thương, muốn thử hẹn hò với cô ta cơ.”

Rốt cuộc Hạ Viễn Hàng đã hiểu thế nào là cảm giác lấy đá tự đập chân mình, không ngờ Lương Tâm Trừng nhìn vậy mà lại là người nhỏ mọn, cậu nhớ sạch những lời khó nghe anh từng nói trước đây, còn không ngại lôi hết ra tính nợ.

“Không có không có, em mới đáng yêu nhất thế giới. Anh chỉ muốn trêu em một tí thôi, cục cưng đừng ghen lung tung.”

Hạ Viễn Hàng nhẹ nhàng dỗ, cuối cùng dứt khoát ôm chặt người hôn sâu một cái, hôn đến khi Lương Tâm Trừng choáng váng đầu óc không còn hơi sức so đo mới thôi.

Nụ hôn này đã bắt đầu tóe lửa, Lương Tâm Trừng ngồi quỳ trên đùi Hạ Viễn Hàng, thân thể không ngừng cọ vào lồng ngực anh, nửa thân dưới áp sát vào nhau có thể cảm giác rõ ràng chỗ đó của Hạ Viễn Hàng phồng căng. Cậu cười khùng khục: “Cứng rồi.”

Hạ Viễn Hàng quyết định không nhịn nữa, anh nâng mông Lương Tâm Trừng bế lên như bế em bé đi hai ba bước vào phòng trong, tử hình tại chỗ.

Sau hai lần quện nhau kịch liệt, Lương Tâm Trừng đã hoàn toàn mềm thành một vũng nước, đôi mắt chất chứa xuân tình chìm đắm trong tình dục đẹp đến nao lòng. Hạ Viễn Hàng yêu thương hôn lên vầng trán mướt mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ không được để bất kỳ kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ mê người mà không tự biết này của cậu.

“Hôm nay không thể làm nữa đâu…”

Lương Tâm Trừng cất giọng làm nũng mềm như bông, Hạ Viễn Hàng cười khẽ một tiếng, ngẫm lại mấy hôm nay đúng là bọn họ túng dục quá độ, cần phải tiết chế lại một chút. Anh kéo tay Lương Tâm Trừng tinh tế hôn lên từng ngón tay, khàn khàn đáp: “Ừ.”

Hai người quấn quýt nhau thêm một lát, Hạ Viễn Hàng bế Lương Tâm Trừng vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ, sau đó nằm lại lên giường ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Khoảng 2 giờ sáng Hạ Viễn Hàng bị một cuộc gọi đánh thức, anh mơ màng nhận máy, nửa phút sau đã cau mày bật dậy trả lời “Được, tôi lập tức đến ngay”, đoạn cúp máy xuống giường. 

Lương Tâm Trừng cũng bị đánh thức theo, cậu hí mắt vươn tay kéo áo Hạ Viễn Hàng: “Có chuyện gì vậy?”

Hạ Viễn Hàng khom lưng hôn lên trán cậu một cái: “Em ngủ đi, anh ra ngoài xử lý chút chuyện.”

“Chuyện gì mới được?”

Lương Tâm Trừng dụi mắt muốn dậy theo nhưng bị Hạ Viễn Hàng nhanh tay ấn xuống giường: “Đừng lo, người xảy ra chuyện là… bố anh.”

“Xảy ra chuyện gì? Để em đi cùng anh nhé?”

“Không cần đâu, ngoan, em tiếp tục ngủ đi. Ông ấy phạm tội bị bắt vào đồn cảnh sát, anh đi xem chuyện rốt cuộc là thế nào thôi.”