Edit: Leia
Đã tới gần cuối năm, phim điện ảnh đóng máy rồi Lương Tâm Trừng hoàn toàn rảnh rỗi. Bộ phim tiếp theo phải đầu xuân năm sau mới khởi động, vậy là cậu có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian không ngắn.
Hạ Viễn Hàng cũng tạm dừng mọi công việc, mỗi ngày bọn họ có cả đống thời gian trốn trong nhà tận hưởng thế giới hai người, lúc thì ở nhà Hạ Viễn Hàng, khi thì ở nhà Lương Tâm Trừng. Mỗi người thuê một căn hộ tuy rằng khá lãng phí, nhưng trước mắt không ai có ý định trả nhà. Nếu cách vách nhà mình có người ngoài sinh sống đồng nghĩa với chuyện có thêm tai mắt phiền phức, dù sao bọn họ cũng đang hẹn hò lén lút, không muốn để người khác soi mói chuyện riêng tư.
Hai người ở lì trong nhà không ra cửa lớn không chui cửa nhỏ, cho dù chỉ là ngồi cùng nhau bên cửa sổ ngắm tuyết tâm sự thôi cũng đủ vui vẻ, phần lớn thời gian còn lại dùng để quấn lấy nhau triền miên thân thiết, không phải lần nào cũng làm đến bước cuối, đôi khi chỉ cần hôn môi đơn giản là đủ thỏa mãn rồi.
Giữa mùa đông đầy tuyết lạnh giá, có người ở bên để sưởi ấm cho nhau là may mắn lớn đến mức nào.
Cuối tháng 11 là sinh nhật Lương Tâm Trừng, từ sau khi cha mẹ qua đời cậu chưa từng tự tổ chức sinh nhật bao giờ, mấy năm gần đây nổi tiếng hơn mới bắt đầu có fan nhớ ngày tổ chức thay. Lần trước Lưu Phàm có đề xuất mở fanmeet sinh nhật tri ân các fan, Lương Tâm Trừng suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn từ chối, năm nay cậu càng muốn ở bên Hạ Viễn Hàng yên tĩnh trải qua ngày sinh nhật hơn.
Hôm sinh nhật cậu, Hạ Viễn Hàng tự mình xuống bếp, khoảng thời gian này bọn họ gần như luôn ở trong nhà nấu ăn cùng nhau. Khả năng bếp núc của cả hai đều nát nhưng rất có tinh thần nghiên cứu học hỏi, thường xuyên dùng app nấu ăn chăm chỉ khổ luyện còn phân công công việc rất bài bản, cuối cùng cũng đạt được chút thành tựu. Hạ Viễn Hàng làm toàn món Lương Tâm Trừng thích ăn, bánh kem đặt sẵn đến trưa sẽ ship tới. Hạ Viễn Hàng không thích bánh ngọt, nhưng Lương Tâm Trừng lại rất thích.
Ở chung vài ngày anh đã sớm phát hiện ra Lương Tâm Trừng cực kỳ thiên vị đồ ngọt, chẳng những thích mấy món điểm tâm ngọt ngấy mà còn siêu thích ăn kẹo, trong túi lúc nào cũng nhét hai ba cây kẹo dẻo trái cây, không ăn cho sâu răng luôn quả là kỳ tích.
Hạ Viễn Hàng không hứng thú gì với kẹo trái cây nhưng lại rất thích hơi thở thơm ngọt như kẹo từ miệng Lương Tâm Trừng. Mỗi lần nhìn thấy đầu lưỡi hồng hào ẩn hiện khi cậu nhai kẹo, anh đều không nhịn được phải lao đến hôn một cái, đôi khi còn cố tình cướp luôn nửa viên kẹo cậu đang nhai dở. Lương Tâm Trừng luôn than phiền cho anh kẹo không bao giờ lấy, vậy mà luôn chơi xấu cướp kẹo trong miệng người ta. Hạ Viễn Hàng nghe vậy bật cười, bởi vì kẹo ở trong miệng Lương Tâm Trừng mới càng ngọt, anh không thích kẹo, anh thích Lương Tâm Trừng.
Bữa tối hôm đó bọn họ ăn uống cực kỳ thỏa mãn, một mình Lương Tâm Trừng xử lý nửa cái bánh sinh nhật, còn Hạ Viễn Hàng cố lắm chỉ ăn được một miếng nhỏ. Lương Tâm Trừng tò mò hỏi anh: “Năm ngoài bánh kem em cho chắc chắn anh không ăn đúng không?”
“Không…” Hạ Viễn Hàng hàm hồ đáp qua loa, không thể nói thẳng ra là mình để trợ lý vứt đi được.
“Em biết mà,” Lương Tâm Trừng lấy ngón tay chọc chọc vào lớp kem, sau đó bôi lên mũi Hạ Viễn Hàng, “Ngu ngốc.”
Hạ Viễn Hàng gật đầu: “Ừ, đúng là anh ngốc thật.”
Nể tình thái độ nhận sai của đối phương rất thành khẩn, Lương Tâm Trừng không so đo nữa. Hạ Viễn Hàng lấy món quà sinh nhật mình chuẩn bị kỹ càng ra cho cậu, là một chiếc khuyên tai kim cương. Vào khoảng thời gian trước khi bọn họ chính thức hẹn hò, anh đi tham dự sự kiện của một nhãn hàng nọ, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng chiếc khuyên tai này. Tai trái Lương Tâm Trừng có bấm lỗ, đeo khuyên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.
Hạ Viễn Hàng cẩn thận đeo khuyên tai lên cho Lương Tâm Trừng, cậu mỉm cười ghé mặt lại gần hơn: “Đẹp không?”
Hạ Viễn Hàng hôn vành tai cậu: “Rất đẹp, rất hợp với em.”
“Tiếc là anh không bấm lỗ tai, nếu không mua thêm một cái nữa là chúng ta có đồ đôi rồi.”
“Em thích thì anh có thể đi bấm.”
“Thôi, cứ để nguyên vậy đi, chúng ta đừng làm gì quá phô trương.”
Hạ Viễn Hàng là của cậu, không cần phải chứng minh sự thật này với ai nên chỉ cần hai người biết với nhau là đủ.
Hạ Viễn Hàng lại hôn lên môi Lương Tâm Trừng: “Em nói gì cũng đúng, nghe theo em hết.”
Sau đó đương nhiên là một màn quấn lấy nhau thân mật triền miên, lăn lộn hồi lâu mới chịu dừng lại. Lương Tâm Trừng mệt mỏi nằm trong vòng tay Hạ Viễn Hàng thở dốc, thỉnh thoảng còn thì thầm mấy lời tỏ tình rất buồn nôn.
Sau cuộc yêu đương, Hạ Viễn Hàng nhặt điện thoại bị Lương Tâm Trừng tùy tay ném bên mép giường đưa cho cậu: “Có tin WeChat kìa, em trả lời đi.”
Lương Tâm Trừng nhìn lướt qua, là Úy Tây Song gửi tới: [ Sinh nhật vui vẻ. Tôi vừa từ nơi khác trở về, tối nay ra ngoài ăn khuya không? Tiện chúc mừng sinh nhật cậu luôn. ]
Lương Tâm Trừng giơ điện thoại ra trước mặt Hạ Viễn Hàng: “Anh thấy rồi chứ gì? Muốn em trả lời người ta thế nào?”
Hạ Viễn Hàng ho nhẹ một tiếng, rất xấu hổ phải thừa nhận rằng đúng là anh hơi để ý: “Em muốn trả lời thế nào thì cứ thế mà nói…”
“Anh vẫn còn ghen tị à?”
“Có một chút… Quan hệ giữa hai người tốt lắm sao?”
“Cũng được,” Lương Tâm Trừng thuận miệng đáp, tay thoăn thoắt trả lời Úy Tây Song, [ Ngại quá, tôi chuẩn bị đi ngủ rồi, để lần sau nhé. ]
“Hình như cậu ta cũng có ý với em nhỉ?” Hạ Viễn Hàng chưa quên chuyện Lương Tâm Trừng từng kể, Úy Tây Song gạ chịch nhưng bị cậu từ chối.
“Em không thấy hứng thú gì với cậu ta hết,” Lương Tâm Trừng hôn lên cằm Hạ Viễn Hàng, nhẹ nhàng nỉ non, “Đừng ghen tị, em chỉ thích mỗi mình anh thôi.”
“Ừ, anh biết.”
Nhắc đến Úy Tây Song, Hạ Viễn Hàng liền thuận miệng kể gần đây anh đang cùng cậu ta cạnh tranh một vai diễn chuyển thể từ IP khá nổi tiếng, đã qua vòng casting, hiện giờ chỉ cần chờ bên đoàn phim đưa qua quyết định cuối cùng.
“Cơ hội lớn không?”
“Khó nói lắm, vốn không có vấn đề gì, nhưng gần đây tin tức tiêu cực của anh hơi nhiều…”
Tuy rằng các sự kiện liên tiếp xảy ra cuối cùng đều được làm sáng tỏ, nhưng đúng là đã tạo nên mặt trái không mong muốn cho hình tượng của Hạ Viễn Hàng. Anh còn vì thế mà bị mất mấy đại ngôn quảng cáo, những người sắp thuê cũng sẽ suy tính cẩn trọng hơn. Gần đây danh tiếng của Úy Tây Song so ra lại không tệ, bộ phim tháng trước ra rạp bất ngờ đạt doanh thu phòng vé vượt quá kỳ vọng, trước mắt rất được người trong nghề xem trọng.
“Vậy phải làm thế nào?”
“Đừng lo lắng, không có bộ này thì vẫn còn cơ hội khác, sẽ có đường để đi thôi.”
“Ừm…”
Hạ Viễn Hàng có hơi hối hận vì lỡ khơi ra đề tài: “Hôm nay là sinh nhật không nên nói mấy chuyện này, phải vui vẻ mới đúng.”
Lương Tâm Trừng vốn còn đang lo lắng nháy mắt lại bị ngữ khí dỗ dành như dỗ trẻ con của Hạ Viễn Hàng chọc cười. Cậu vỗ nhẹ anh một cái rồi ngồi dậy nhặt quần lót mặc vào, sau đó đi đến tủ quần áo, tìm một chiếc áo sơ mi trắng của Hạ Viễn Hàng mặc lên người. Mặc áo xong Lương Tâm Trừng quay về giường ngồi xếp bằng đồng thời ra hiệu cho Hạ Viễn Hàng dịch sang bên cạnh một chút, cầm điện thoại lên tự selfie một tấm.
Cậu khá hài lòng với chất lượng bức ảnh liền đưa cho Hạ Viễn Hàng xem: “Anh thấy em đăng tấm ảnh này lên Weibo phát phúc lợi sinh nhật cho fan có được không?”
Lương Tâm Trừng trong ảnh mặc chiếc áo số lớn nhất của Hạ Viễn Hàng, hai nút áo trên cùng để hở lộ ra một mảng ngực trắng bóng, bên dưới rõ ràng cũng trơn nhẵn không mặc gì. Cậu ôm một chiếc gối che khuất đùi, chỉ để lộ hai cẳng chân càng khiến người ta dễ miên man nghĩ nhiều, mái tóc rối tung, khuôn mặt ửng hồng vì vừa vận động, cặp mắt nhộn nhạo ánh nước, đôi môi đỏ ướt át thật sự quá mức mê người.
Hạ Viễn Hàng nhíu mày: “Em muốn đăng hình này lên Weibo?”
“Không được sao?” Lương Tâm Trừng dán lại gần ôm cánh tay Hạ Viễn Hàng lúc lắc, “Anh đừng nhỏ mọn như vậy, em chỉ cho fan của em xem thôi mà?”
Hạ Viễn Hàng bất đắc dĩ chỉ vào cổ cậu: “Còn dấu hôn kìa.”
“Chỉnh ảnh xóa đi là được.”
Mười phút sau, Lương Tâm Trừng đăng tấm ảnh đã chỉnh sửa kỹ lưỡng lên Weibo, quả nhiên khiến cả fandom dậy sóng hưng phấn đến phát điên. Hạ Viễn Hàng nhìn bình luận trong phần forward toàn là điên cuồng liếm màn hình khóc la thậm chí là muốn đẩy ngã Lương Tâm Trừng xuống làm bậy, cảm thấy bản thân lại sắp bị giấm sặc chết.
Lần sau, không, không có lần sau, không thể để Lương Tâm Trừng có cơ hội đăng mấy tấm ảnh kiểu này lên mạng thêm lần nào nữa.
Lương Tâm Trừng hết sức vui mừng với phản ứng của Hạ Viễn Hàng, cậu lăn vào trong lòng anh, kéo kéo mấy nội dung thú vị mình vừa tìm được cho đối phương xem: “Anh thấy fan lợi hại không, nhanh như vậy đã đào ra được khuyên tai em đeo là sản phẩm chủ lực mùa này của thương hiệu trang sức do anh đại diện.”
Fan CP của cậu và Hạ Viễn hàng chưa bao giờ thiếu, tuy trận scandal leak tin nhắn lần trước đã khiến nhiều người thoát fandom nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ không chịu chết tâm. Về sau bọn họ vô tình cố ý giao thoa vài lần khiến những người này tro tàn lại cháy. Đến sự kiện Hạ Viễn Hàng đánh người vì Lương Tâm Trừng, sau đó cậu lên mạng đăng Weibo ủng hộ càng khiến quần thể thu nạp một lượng thành viên khổng lồ, hiện giờ đã lớn mạnh đến mức người người đều cảm thán.
“Còn có người vẫn chấp niệm rình xem bao giờ chúng ta follow lẫn nhau đấy.”
Hạ Viễn Hàng đau lòng xoa đầu cậu: “Em có muốn chúng ta nhấn follow công khai lại không?”
“Thôi cứ để vậy đi, mất mặt lắm.” Huống chi lặng lẽ theo dõi nhau có thể xem là một loại tình thú.
Hạ Viễn Hàng đào lại bài Weibo cậu đăng Tết năm ngoái: “Hôm đó em đi một mình à? Nửa đêm đứng trên đường chụp bức ảnh này?”
Lương Tâm Trừng nhìn thoáng qua, là tấm ảnh mùng hai Tết cậu ở trên phố chụp bảng đèn mừng sinh nhật Hạ Viễn Hàng: “Anh phát hiện ra rồi…”
“Em cũng biết fan rất lợi hại mà, không thể không bị phát hiện,” anh ôm lấy Lương Tâm Trừng, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu khôn tả, “Tâm Trừng, cục cưng, rốt cuộc em thích anh từ bao giờ?”
Lương Tâm Trừng sụt sịt cười khẽ: “Cũng không bao lâu, sớm hơn anh một chút thôi.”
Cậu không muốn nói thật, đoạn tình cảm đơn phương mười năm chua chát thật sự quá khó mở miệng. Cậu và Hạ Viễn Hàng lại vừa hẹn hò, nói ra sẽ khiến anh thêm áp lực. Dù sao năm tháng sau này hai người vẫn luôn ở bên nhau là được rồi, cậu đã có được người mình muốn có nhất, còn gì không thỏa mãn nữa đâu.